“Ngươi mới nói cái gì?”
“Ta nói muốn đi kỹ viện.
Sao thế?” Lâm Thành ngạc nhiên hỏi lại.
“Còn hỏi ta tại sao? Ngươi...!Sao tự nhiên lại muốn đi kỹ viện?”
“Đến chơi thôi.
Không có gì cả.”
Tần Nguyên nghe mà nổi cáu.
“Còn nói là không có gì.
Ngươi nói ngươi đã thay đổi, muốn hoàn lương trở thành người tốt.
Vậy mà lại muốn đi kỹ viện?”
“Ngươi nghĩ cái gì thế hả? Đâu phải ai tới kỹ viện cũng để chơi nữ nhân.
Các cô nương trong kỹ viện, không phải ai cũng đều là người thiếu đứng đắn.
Có những người là vì hoàn cảnh mà phải làm kỹ nữ, thậm chí là bị bắt phải vào kỹ viện.
Họ cũng rất đáng thương.”
Tự nhiên được Lâm Thành “bổ túc kiến thức” về kỹ viện một hồi khiến Tần Nguyên ngẩn ra.
Những điều này đúng là hắn chưa từng biết, nhưng rồi hắn lại nhận ra một điều: việc này thì liên quan gì đến chuyện Lâm Thành muốn đến kỹ viện?
“Vậy ngươi nói muốn đến kỹ viện chơi là ý gì?”
“Kỹ viện là nơi tập hợp những cô nương xinh đẹp, tài hoa hơn người.
Họ đàn hát, ca múa rất hay.
Ta đến là muốn xem họ biểu diễn thôi.”
Những điều này Lâm Thành biết được đều là từ việc đọc tiểu thuyết của em gái hắn viết.
Trong nguyên tác, Viên Viên đã viết rằng ở Yên Hồng Các có một mỹ nhân tên Yên Yên, là hoa khôi vô cùng xinh đẹp và tài năng của Yên Hồng Các,.
Cầm kỳ thi họa nàng đều thông thạo, nhưng nàng chỉ bán nghệ chứ không bán thân.
Nguyên chủ nhiều lần bỏ ra cả đống tiền chỉ để được nghe nàng đàn hát.
Song, Yên Yên chưa từng động lòng với bất kỳ ai cho đến khi tình cờ nhìn thấy Cố Y Tịnh thì đã cảm mến, nguyện thủ thân vì người ta.
Mỹ nhân này hắn muốn gặp một lần xem thế nào.
“Có đúng là ngươi chỉ muốn xem các cô nương biểu diễn ca múa nên mới muốn đến đó?” Tần Nguyên nhìn hắn đầy nghị ngờ.
“Đương nhiên! Ngươi nghĩ ta còn mục đích gì khác kia chứ? Mà ngươi cũng thật lạ.
Không phải nam nhân nào cũng đều thích nhìn mỹ nhân à? Kỹ viện nhiều mỹ nhân lắm đó.
Hay ngươi không phải nam nhân a?”
Mặt Tần Nguyên đó gay, tức đến muốn bốc khói.
Cái người mà hắn thích lại bảo hắn không phải nam nhân.
Còn gì nhục hơn thế này nữa chứ?
Lâm Thành thấy Tần Nguyên hầm hầm tức giận như vậy thì rất ngạc nhiên.
Hắn chỉ đùa chút thôi, không ngờ lại chọc giận y như vậy.
Bình thường hai người bọn họ trêu chọc như cơm bữa mà, lần nào Tần Nguyên cũng cười ha hả trêu chọc hắn còn ác hơn.
Sao tự nhiên bây giờ lại thế này?
“A Nguyên, ta...”
Lâm Thành chưa nói hết câu, Tần Nguyên đột ngột ép sát hắn vào tường khiến hắn giật mình.
Bàn tay Tần nguyên đập mạnh vào tường sát ngay sườn mặt hắn, gương mặt ghé sát lại gần, gần đến mức Lâm Thành có thể cảm nhận được hơi thở của y phả vào mặt.
“Gần quá!” Lâm Thành đỏ mặt nhìn sang hướng khác.
Hắn tự hỏi tên này lại định làm cái gì.
“Ngươi hỏi ta có phải nam nhân không, sao ngươi không tự kiểm tra xem?”
Tần Nguyên cầm tay Lâm Thành chạm vào ngực mình rồi từ từ kéo xuống phía dưới… phía dưới nữa.
Nhìn thấy tay mình sắp sửa chạm xuống “cái đó” của người ta, hắn kinh hãi rút tay lại.
Mặt hắn đang đỏ như trái cà chua chín trở nên biến sắc, tối sầm lại.
Hắn nhìn Tần Nguyên tức tối la lên:
“Ngươi… ngươi...!Đủ rồi đấy! Ta chỉ đùa chút thôi mà, có cần phải nghiêm túc như vậy không?”
“Lần sau ta không thích ngươi đùa kiểu như thế?”
“Biết…biết rồi.
Ngươi tránh ra giùm đi!”
Tần Nguyên thả tay xuống, Lâm Thành vội vàng vùng người chạy ra.
Rồi sực nhớ ra cái gì đó liền quay đầu lại hỏi:
“Thế tối nay có đi kỹ viện với ta không?”
“Đi chứ! Ta là nam nhân mà, dĩ nhiên phải đi.”
“Chả hiểu ngươi bày bộ dáng chính nhân quân tử ra làm cái gì.
Nếu không thích thì thôi, việc gì phải gượng ép bản thân? Người đâu mà kì cục!” Lâm Thành lầm bầm, hậm hực rời đi.
Hắn vừa đi xong Tần Nguyên cũng vội vàng chạy đi “giải quyết”.
Dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của Lâm Thành quá mức đáng yêu, dù y bị một vết sẹo lớn ngay trên mặt cũng không thể che lấp được sự đáng yêu của y.
Vừa nãy suýt chút nữa là hắn không kìm chế được rồi.
Kể từ sau khi xác định rõ tình cảm của mình, hắn nhận ra càng ngày hắn lại yêu thích Lâm Thành nhiều hơn, càng ngày càng lún sâu vào, không dứt ra được.
***
Tối hôm đó Lâm Thành đeo một cái mặt nạ che kín gương mặt và cổ, chỉ chừa đôi mắt, người vận một thân bạch y nhìn trông sáng sủa và thân thiện mà vẫn ra chất bí hiểm, thu hút.
Bên cạnh hắn, Tần Nguyên hôm nay cũng ăn mặc khắc hẳn bình thường.
Mọi khi y luôn xuất hiện với dáng vẻ một công tử hào hoa, phong nhã, hay cười.
Thế mà hôm nay y lại vận hắc y, gương mặt thì sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, băng lãnh khiến không ai dám đến gần.
Hai người mang hai màu sắc trái ngược đứng cạnh nhau cảm giác cứ như mặt trăng mặt trời.
Lâm Thành cực kỳ hối hận vì đã đưa tên này đi cùng.
Đến kỹ viện mà mặt hầm hầm như muốn giết người thế thì cô nào dám đến gần hắn chứ.
“Khách quan, khách...”
Bà chủ đon đả ra chào mời khách, vừa thấy vẻ mặt hắc tuyến của Tần Nguyên, sợ hãi im bặt.
“Ngươi thu liễm lại chút cho ta.
Chúng ta đến đây để chơi mà, ngươi cứ giữ bộ mặt sát khí đó nữa, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài đấy!”
Tần Nguyên quay mặt đi, không nói gì, nhưng sát khí đã giảm bớt đi một chút.
Lâm Thành hướng bà chủ tươi cười nói:
“Đừng để ý đến hắn! Ta có thể gặp Yên Yên cô nương không?”
Bà chủ lập tức tươi cười trả lời: “Ôi, khách quan, ngài đến thật đúng lúc.
Yên Yên nhà chúng ta sắp ra biểu diễn rồi đấy, cảm phiền ngài đợi một chút.
Nhưng mà…” bà chủ nở một nụ cười bí hiểm.
“Nếu ngài muốn gặp riêng Yên Yên ta e là phải đặt trước đó.
Yên Yên nhà chúng ta rất được yêu thích đó, ngày nào cũng có rất nhiều người muốn hẹn gặp.”
“Ta hiểu rồi.
Ta sẽ đợi.”
Tần Nguyên ở bên cạnh nghe không sót một câu nào.
Hắn nghi ngờ Lâm Thành đến đây không phải để chơi mà là đến tìm vị cô nương tên Yên Yên kia.
Đó là người mà y thích sao? Nghĩ như vậy trong lòng Tần Nguyên không khỏi khó chịu.
Lâm Thành nhìn xung quanh Yên Hồng Các mà không khỏi choáng ngợp.
Nơi này có ba lầu, mà chỗ nào cũng giăng đầy lụa đỏ, ánh nến mờ ảo làm Lâm Thành cảm giác như mình đang đi vào khu đèn mờ thời hiện đại.
Đây đúng không khí của chốn phong trần, vui chơi ca kỹ.
Khách nhân ra vô nườm nượp.
Các cô nương xúng xính váy hồng, đỏ sặc sỡ, bộ dạng lả lướt, cứ thấy nam nhân nào bước vào là chạy nhào tới mời chào.
Đứng bên cạnh nhìn bộ dạng ỏng ẹo cùng cách nói chuyện lả lơi của các cô nương, Lâm Thành có chút không tiếp thu được.
Hắn phải cảm ơn cái bộ dạng đằng đằng sát khí của Tần Nguyên khi đi cùng, nhờ có hắn mà không cô nương nào dám lại gần.
Nếu như bọn họ dùng bộ dạng ỏng ẹo đó nói chuyện với hắn, hắn sợ mình sẽ nôn mất.
Lâm Thành nhắm mắt làm lơ, cố gắng không chú ý đến bọn họ.
Hắn đến là để xem Yên Yên cô nương biểu diễn.
Tầm khoảng mười phút sau đó, trên lầu hai đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ mặc hồng y, trên tay quấn chặt tấm lụa đỏ bay sà xuống đài biểu diễn trên cao.
Thiếu nữ đeo một mạng che mặt mỏng, dáng hình cân đối quyến rũ, trên người còn choàng một mảnh lụa hồng, bay phất phơ theo từng chuyển động của nàng.
Lâm Thành nhìn một màn vừa rồi không chớp mắt.
Hắn những tưởng vừa chứng kiến một tiên nữ hạ phàm trong truyền thuyết.
Những cánh hoa được thả xuống từ trên lầu cao càng khiến khung cảnh thêm diễm lệ.
Xung quanh tiếng vỗ tay rào rào không ngớt, kèm những tiếng hô “Yên Yên” không ngừng vang lên một cách phấn khích.
Lâm Thành cũng hết lời tán thưởng màn trình diễn vừa rồi.
Cô nương Yên Yên quả đúng như miêu tả của em gái, xinh đẹp như này nguyên chủ mê mẩn là phải rồi.
Yên Yên cúi chào các vị khách, đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng nhìn qua một lượt tất cả mọi người rồi chợt dừng lại trong một chốc.
Dường như vừa bắt gặp được hình ảnh gì đó thú vịi, mắt nàng ánh lên ý cười.
Nhạc bắt đầu nổi lên, Yên Yên nhẹ bước uyển chuyển, lụa được nàng tung lên mở đầu cho một điệu múa thần tiên.
“Này!” Lâm Thành huých nhẹ khuỷu tay vào người Tần Nguyên, hỏi nhỏ:.
“Hình như ban nãy Yên Yên cô nương nhìn về phía chúng ta.”
“Vậy sao?” Tần Nguyên chớp mắt, thờ ơ đáp.
“Ngươi không để ý chút nào à? Vừa nãy Yên Yên bay xuống từ trên cao rất đẹp đó.
Ngươi mau nhìn lên đi! Nàng đang múa kìa!"
“Ngươi thích thì đi mà xem.
Đừng gọi ta!”
“Cái tên này! Mỹ nhân đẹp như tiên thế kia không nhìn, lại để ý đâu đâu.” Lâm Thành bực mình quay đi, không muốn nói nữa.
Hắn không hiểu sao từ lúc hắn rủ y đi kỹ viện đến giờ, y có vẻ rất khó chịu, từ đầu đến cuối chẳng cười lấy một lần.
Thấy y như vậy tự nhiên hắn cũng hết hứng xem biểu diễn.
Bởi vì không có tâm trạng xem nên Lâm Thành không biết tiết mục kết thúc từ bao giờ, đến khi xung quanh mọi người vỗ tay rào rào hắn mới nhận ra.
Yên Yên cúi đầu cảm ơn tất cả mọi người rồi từ từ bước từng bậc thang xuống đất.
Theo như những gì Lâm Thành nhớ được từ trong tiểu thuyết thì Yên Yên ở Yên Hồng Các rất được ưu ái.
Ai cũng có quyền hẹn gặp, nhưng riêng nàng, kẻ may mắn đó phải được chính nàng lựa chọn.
Sau mỗi lần biểu diễn Yên Yên sẽ tự chọn đêm nay nàng sẽ bầu bạn cùng vị khách nào.
Lâm Thành không dám ảo tưởng một cô nương xinh đẹp nhường này sẽ chú ý đến mình.
Nhưng khi nhìn nàng ấy từng bước tiến về phía mình, hắn lại càng không dám tin.
Yên Yên bước đến gần Lâm Thành và dừng lại trước mặt Tần Nguyên, dịu dàng nói:
“Vị công tử này, có thể cho phép Yên Yên bầu bạn với công tử đêm nay không?”