Mấy tên hắc y nhân này võ công không cao lắm nên ba người Tần Nguyên vẫn có thể khống chế được.
Nhưng một số người làm trong quán chạy không kịp, bị hắc y nhân làm bị thương, có người còn bị giết.
Tần Nguyên định bảo Lâm Thành mau trốn ra phía sau nhưng khi nhìn y, hắn mới phát hoảng.
Lâm Thành vẫn đứng nguyên ở vị trí ban đầu từ nãy giờ với gương mặt kinh hãi tột độ.
Lúc ấy hắn mới biết mình quá khinh suất rồi.
Lâm Thành từ nhỏ vẫn luôn sống ở huyện này, có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy một vụ chém giết người như vậy.
Chắc hẳn y đang rất hoảng sợ.
Tần Nguyên tức giận, thanh kiếm trên tay điên cuồng sát phạt.
Hắn muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này rồi trấn an y.
Đột nhiên hắn thấy một tên hắc y nhân xuất hiện bên cạnh Lâm Thành ý muốn tấn công y.
Hắn la lên bảo Lâm Thành trốn đi nhưng y phản ứng rất chậm.
Hắn vội lao tới đỡ lấy một kiếm của kẻ kia.
“A Nguyên! A Nguyên!”
Nhìn thấy Tần Nguyên vì bảo vệ mình mà bị chém một nhát vào bả vai, Lâm Thành hoảng sợ kêu lên.
“Không sao...!ta không sao.
Đừng sợ!” Tần Nguyên hôn nhẹ lên trán Lâm Thành trấn an.
“Ở yên đây chờ ta.
Nghe không?”
Lại có mấy tên hắc y lao tới, Tần Nguyên mặc kệ máu chảy đầm đìa trên vai, tiếp tục lao vào ứng chiến.
Lâm Thành tát cho mình một cái thật mạnh để hắn tỉnh táo lại.
Bây giờ không phải là lúc để hắn ngẩn người hay hoảng sợ.
Tần Nguyên đang gặp nguy hiểm.
Hắn chẳng những không giúp được gì còn làm vướng chân y.
Hắn ghét bản thân mình như thế này.
Tần Nguyên nghe có tiếng tát mạnh, hắn chém chết một tên rồi vội quay đầu nhìn lại.
Hắn thấy một bên má Lâm Thành đỏ bừng, phía trên còn lưu lại dấu tay.
Khi hắn còn đang kinh ngạc thì thấy Lâm Thành xé lớp áo trắng bên trong ra thành một mảnh vải rồi chạy tới băng bó vết thương cho hắn.
Y nói với hắn:
“Ta sẽ trốn ở phía sau.
Sau khi xong việc thì tới tìm ta.”
Nhìn thấy Lâm Thành đã bình tĩnh hơn trước, Tần Nguyên cũng đỡ lo hơn, chuyên tâm vào việc xử lý đám hắc y kia.
Bọn chúng cảm thấy không làm gì được ba người Tần Nguyên mà nhân số lại càng lúc càng giảm đi, liền kéo nhau bỏ chạy.
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ lập tức truy đuổi.
“A Nguyên, huynh sao rồi? Qua đây để ta xem vết thương cho huynh.”
Tần Nguyên bị chém trúng khá sâu nên rất đau, nhưng khi nhìn thấy nét mặt đầy lo lắng của Lâm Thành dành cho mình, hắn thấy lòng ấm áp hẳn, vết thương dường như cũng đỡ đau hơn.
“Ta không sao.
A Thành, ta...”
“Đừng động đậy!” Lâm Thành vừa nói vừa giữ chặt tay Tần Nguyên.
Trong lúc mọi người đang chém giết bên ngoài, Lâm Thành đã vào trong phòng tìm băng và thuốc.
Bây giờ hắn định tháo vải băng giúp Tần Nguyên làm sạch vết thương, nhưng vải băng còn chưa kịp tháo thì lại có biến động.
Một loạt mũi tên mang mồi lửa từ bên ngoài bắn vào trong quán.
Bên trong quán A Thành đầy vải bàn và màn che, chưa kể còn có dầu ăn;, hàng loạt mũi tên mang mồi lửa bắn vào, chỉ trong mấy chốc quán ăn đã ngập trong biển lửa.
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ bị đám hắc y chặn đánh ở ngoài, không thể nào vào ứng cứu được.
Lâm Thành nhanh chóng giật lấy một cái rèm cửa đem đi nhúng nước sau đó trùm lên đầu của cả hai.
“Cúi thấp đầu xuống kẻo khói xộc vào mũi gây ngạt khí đấy! Đi thẳng ra cửa.“
Tần Nguyên nhìn Lâm Thành có hơi ngạc nhiên.
Người này cách đây chưa lâu còn hoảng sợ đến mức không cử động được, vậy mà giờ lại có thể mạnh mẽ như thế.
Người hắn chọn quả nhiên rất đặc biệt.
Cửa chính và cửa sổ đều bị chặn lại.
Tần Nguyễn phải tìm cách phá ra từ bên trong.
Lửa vẫn liên tục lan ra, khắp quán chỗ nào cũng cháy.
Cột nhà bắt đầu gãy đổ, những thanh gỗ trên trần nhà rớt xuống liên tục.
Lâm Thành cầm búa không biết tìm được ở đâu, cố gắng phá cửa.
Tần Nguyên đứng gần đó cũng liên tục cầm kiếm chém vào.
Đột nhiên một thanh gỗ từ trên trần nhà rớt xuống đúng vị trí của Lâm Thành đang đứng.
Tần Nguyên nhìn thấy vội vàng đẩy Lâm Thành ra.
Lâm Thành đột ngột bị đẩy ngã, đầu đập mạnh xuống đất xây xẩm.
Hắn xoa đầu gượng dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến hắn phát hoảng.
Hắn nhìn thấy Tần Nguyên bị một thanh gỗ lớn nằm đè ngang người.
Lâm Thành hốt hoảng chạy đến nâng tấm gỗ đó ra khỏi người Tần Nguyên.
Tấm gỗ này vốn vắt ngang trên xà nhà, bị lửa đốt cháy mà gãy.
Kích thước của nó khá lớn nên chỉ dựa vào một mình Lâm Thành nâng thì không đủ.
Hắn gần như dùng hết sức bình sinh để nâng.
“A Nguyên! A Nguyên!” Lâm Thành lay gọi.
Đôi mắt hắn ngấn nước.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ đến thế.
Hắn sợ Tần Nguyên cứ vậy mà ngủ, không dậy nữa.
Tần Nguyên lờ mờ mở mắt, yếu ớt nói: “Mau chạy đi!”
"Không! Ta không đi.
Muốn đi cả hai cùng đi!"
Lâm Thành đứng dậy tiếp tục cầm búa phang mạnh vào cửa.
Tần Nguyên bây giờ đến sức để cử động cũng không có.
Hắn nhìn Lâm Thành đang đập điên cuồng vào cánh cửa kia, trong hoàn cảnh thế này mà lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Hắn nghĩ nếu cứ vậy mà chết đi cũng không tệ.
Ít ra hắn biết Lâm Thành sẽ luôn nhớ đến mình.
Cánh cửa cuối cùng bị vỡ ra làm đôi.
Lâm Thành quay lại thì Tần Nguyên đã nằm bất động.
Hắn gọi mãi nhưng y không tỉnh dậy.
Hắn ngồi ngây ngốc nhìn Tần Nguyên.
Ánh mắt trông như người mất hồn.
Sau đó một lúc, không hiểu như có gì đó tác động, Lâm Thành bỗng bình tĩnh đến lạ thường.
Hắn đưa tay lên mũi Tần Nguyên kiểm tra thử, biết y còn sống hắn thở nhẹ ra một hơi.
Hắn đỡ Tần Nguyên lên lưng mình, cõng y ra ngoài.
Lúc Nhậm Huyền và Nhậm Vũ chạy đến, quán A Thành đã biến thành một ngọn đuốc khổng lồ sáng chói giữa bầu trời đêm.
Người dân xung quanh bu đến rất đông.
Họ cũng lao vào dập lửa nhưng lửa lan quá nhanh và cháy quá lớn, có dập nữa cũng không hiệu quả.
Rồi họ thấy có một thân ảnh quen thuộc đang cõng theo một người bước ra từ trong biển lửa.
Khung cảnh quá sức choáng ngợp khiến ai nấy đều ngây ngốc.
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ vội vàng lao đến đỡ Tần Nguyên từ trên vai Lâm Thành xuống.
Lâm Thành ngồi phệt xuống đất, cả cơ thể mỏi nhừ không nhúc nhích nổi.
Hắn ngồi một bên nhìn trân trân hai huynh đệ Nhậm gia xem xét vết thương cho Tần Nguyên.
Trên người Tần Nguyên chi chít vết thương và vết bỏng.
Đặc biệt là phần bụng bị bỏng rất nặng.
Lâm Thành cảm thấy khó thở, cơ thể bất giác run lên.
Cảm giác này hắn đã từng trải qua một lần.
Khi nhìn thấy thi thể của cha mẹ trong bệnh viện, hắn cũng có cảm giác y như thế.
Hai bàn tay siết chặt vào nhau, đôi mắt đỏ lên.
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ sơ cứu vết thương cho Tần Nguyên xong, quay lại nhìn Lâm Thành thì giật bắn người.
Đôi mắt y dại ra, kinh sợ đến tột độ.
Y đối với chủ tử của bọn họ tình cảm đã sâu đậm đến mức này rồi.
“Vết thương của chủ tử rất nặng nhưng hiện tại đã ổn rồi.
Bọn ta cần đưa người về kinh thành.
Ở đấy có đại phu giỏi chữa trị tốt cho người.”
Lâm Thành phải mất một lúc để hồi phục lại trạng thái, vội vàng nói:
“Vậy thì nhanh đưa đi đi!”
Nhậm Huyền nhìn ngọn lửa đang dần nuốt sạch toàn bộ quán, lại nhìn Lâm Thành đầy áy náy.
Bọn họ biết Lâm Thành đã bỏ toàn bộ vốn liếng vào quán ăn này, bây giờ nó đã cháy thành tro đồng nghĩa với việc con đường làm ăn của y cũng mất.
Còn “trạm xá” vẫn luôn sử dụng nguồn tiền từ nơi này để hoạt động, bây giờ quán cháy hết rồi, chắc cũng phải dừng lại.
Tất cả cũng chỉ vì Lâm Thành bị bọn họ liên lụy.
“Cứ lo chữa cho A Nguyên đi! Ở đây ta có thể tự xoay sở được.
Ngươi biết khả năng của ta thế nào mà.
Không gì có thể làm khó được lão tử cả.” Lâm Thành nghiêm nghị nói với hai người.
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ nhìn nhau.
Bọn họ biết Lâm Thành cực giỏi ứng biến trong mọi trường hợp nhưng dù sao vẫn cảm thấy không an tâm, nhưng thương thế của chủ nhân không thể trì hoãn thêm nữa.
Nhậm Vũ nói:
“Vậy bọn ta đi nhé! Đừng lo lắng! Sau khi về kinh bọn ta sẽ báo tin lại cho ngươi.”
“Ừ.”
“...!Sau này chắc chắn hai người sẽ còn gặp lại.”
Lâm Thành hơi ngẩn ra rồi mỉm cười gật đầu.
“Ừ.
Ta biết mà.”
Sau đó hai huynh đệ Nhậm gia cõng Tần Nguyên rời đi.
Lâm Thành ngẩn người nhìn theo.
Cứ thế mà chia ly rồi.
Chóng vánh đến mức hắn chưa thích ứng kịp.
Rốt cuộc đến cuối cùng một lời tạm biệt hắn cũng không nói được.
“Có phải là Chung công tử đấy không?”
Có tiếng một người lạ vang lên.
Lâm Thành ngạc nhiên quay lại.
Bấy giờ hắn mới để ý rất nhiều người dân xung quanh đã vây xem.
Bọn họ nhận ra vị Chung công tử đã từng một thời là cường hào ác bá kia, và cũng nhận ra vị chủ quán và cũng là đầu bếp chính của quán ăn A Thành mà họ vẫn luôn yêu thích.
Tất cả đều ồ lên không khỏi kinh ngạc.
“Hoá ra là Chung công tử sao?”
“Vậy ra Chung công tử chính là đầu bếp của A Thành à?”
“Chung công tử, chúng tôi rất thích những món ăn của công tử.”
“Chung công tử đừng lo! Quán cháy rồi có thể mở lại.
Bọn ta có thể giúp công tử.”
“Ta vẫn muốn thưởng thức những món mới của công tử.”
Lâm Thành đã bật khóc.
Từ lúc xuyên không đến đây lần đầu tiên hắn đã khóc, khóc như một đứa trẻ.
Hắn cuối cùng cũng “tẩy trắng” thành công rồi.
Nhưng cái giá của sự thành công này có phải quá đắt rồi không?