Nhật Ký Tẩy Trắng Của Ác Bá Xấu Xí


Bẵng đi sau đó mấy ngày, Chung Văn cầm tờ khế đất từ trên tay Lâm Thành, nhìn y đầy do dự:.

“Thiếu gia, thực sự muốn bán tiểu viện này đi sao?”
“Ta không ở nữa thì giữ lại làm gì, thà bán đi dùng tiền vào việc có ích hơn.”
Lâm Thành vừa nói vừa hí hoáy viết nốt mấy dòng cuối cùng rồi đưa tờ giấy hắn vừa viết xong cho Chung Văn, căn dặn:
“Sau khi ta đi ngươi cứ theo như những gì đã viết trong này mà chi tiêu số tiền cho hợp lý.

Sau này ta trở về biết ngươi không làm đúng như lời căn dặn của ta thì ta chắc chắn sẽ khiến ngươi cả đời này phải hối hận.”
“Xin thiếu gia yên tâm.

Thuộc hạ nhất định sẽ làm đúng như lời thiếu gia dặn.”
Lâm Thành gật đầu hài lòng.

Hắn cũng tin tưởng Chung Văn sẽ không làm hắn thất vọng.
“Thuộc hạ có thể hỏi thiếu gia định đi đâu không? Bao giờ thì trở về?”
Lâm Thành bước ra ngoài cửa, nhìn một lượt căn nhà đã chứa đựng bao kỷ niệm của hắn từ lúc xuyên việt đến thế giới này, mỉm cười ngẩng đầu nhìn xa xăm.

Đôi mắt hắn sáng long lanh ẩn chứa bên trong là niềm hi vọng và tự tin tràn đầy.
“Ta muốn đến kinh thành.”
Hắn muốn xác nhận lần nữa tình cảm của bản thân rồi mới và quyết định con đường đi của chính mình sau này.
...***...
Thái hậu của Đông Vân quốc là một người phụ nữ đa mưu túc trí hiếm có.

Thượng Nguyên khi mới bốn tuổi đã mất mẹ.

Bà khi đó là hoàng hậu, chỉ có một đứa con trai duy nhất là tam hoàng tử Thịnh Nam., còn Thượng Nguyên lúc ấy mới lên bốn đã thành côi nhi.

Bởi vậy, thái hậu Bà đã nhận nuôi cậu Thượng Nguyên, cho cậu nhóc học văn, học võ và rất nhiều thứ khác.

Đặc biệt là học võ, bà còn mời cả người trong giang hồ dạy võ cho Thượng Nguyên.

Cho dù người bên ngoài có nói ra nói vào về cách đối xử của bà, bà cũng chưa bao giờ xem nó vào mắt.

Thượng Nguyên và Thịnh Nam từ ngày còn nhỏ đã thường xuyên ở chung với nhau, tình cảm thân thiết còn hơn cả anh em ruột thịt.
Cách đây sáu năm, tiên hoàng bị trúng độc, không thuốc nào có thể giải.


Ông thường xuyên rơi vào tình trạng hôn mê kéo dài, không biết sẽ ra đi bất cứ lúc nào.

Bảy vị hoàng tử của tiên hoàng bước vào cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị gay cấn và dữ dội suốt hai năm liền.

Thượng Nguyên khi đó vừa tròn mười lăm tuổi, hoàng hậu đã yêu cầu hắn trở thành “cái bóng” và “thanh kiếm” của Thinh Nam, hỗ trợ Thịnh Nam đoạt hoàng vị.

Vì ơn dưỡng dục cũng vì tình cảm huynh đệ với Thịnh Nam, hắn không do dự liền đồng ý.
Một cậu nhóc còn chưa đến tuổi thành niên, vốn hiền lành, ôn hòa, chỉ trong một thời gian ngắn trở thành một hung thần khiến ai nấy đều khiếp sợ.

Trong đêm tối hắn cầm trên tay thanh kiếm dính đầy máu, lạnh lùng lấy đi tính mạng của biết bao nhiêu kẻ chống đối lại Thái huậ và Thịnh Namngười.

Hắn ở sau lưng Thịnh Nam tiêu diệt tất cả những kẻ cản trở đến con đường lên hoàng vị của y.
Thịnh Nam không hề biết những chuyện này.

Bình thường hắn vẫn cùng Thượng Nguyên bàn tính kế hoạch đối đầu các huynh đệ khác như thế nào.

Tuy bình thường Thượng Nguyên ít nói nhưng vẫn luôn là một đệ đệ hiền lành, ngoan ngoãn.

Chỉ sau khi chính mắt nhìn thấy Thượng Nguyên ra tay đâm chết đại hoàng tử khi huynh ấy định giết hắn, hắn mới sững sờ vỡ lẽ.

Sau chuyện đó, Thịnh Nam cãi nhau với hoàng hậu một trận lớn.

Cho đến tận sau này, dù trước mặt vẫn luôn tôn kính bà nhưng trong lòng vẫn luôn căm hận việc bà đã hủy hoại đi nhân cách của Thượng Nguyên.
Sau này, khi Thịnh Nam đăng cơ, hắn không cho phép Thượng Nguyên làm những chuyện như thế này nữa.

Thịnh Nam thường xuyên kiếm cớ "đuổi" đệ đệ hắn ra ngoài cung, bắt đi ngao du bốn bể, cũng nhờ vậy mà y tình cờ quen biết Hoa Thiên Vũ, rồi không hiểu thế nào lại hình thành nên một Tần Thượng Nguyên vô sỉ, mặt dày, ham vui như bây giờ.

Tuy rất phiền phức vì mỗi lần kêu đệ đệ trở về cung đều rất khó nhưng Thịnh Nam luôn cảm thấy vui vẻ, càng ra sức bảo hộ cho đệ đệ mình nhiều hơn.
Tần Thượng Nguyên lúc được đưa về cung đúng vào thời gian Thái hậu đến chùa cầu an nên mới không bị phát hiện.

Hắn mới tĩnh dưỡng được ba hôm thì Thái hậu về tới.

Ngay lập tức Thượng Nguyên bị triệu kiến.


Trước khi đi hắn bôi thuốc tê, bảo bọc bản thân rất kỹ, còn nhờ cả hoàng huynh tới cứu viện khi cần thiết.
Lúc Thượng Nguyên đến tẩm cung của Thái hậu thì bắt gặp bà đang nói chuyện với một thiếu nữ trông chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nhìn y phục có lẽ là vị quận chúa nào đó.

Thượng Nguyên nhớ hình như đã từng gặp qua người này một lần.
“Đến đúng lúc lắm.

Vào đây!”
Thượng Nguyên bước vào thi lễ với thái hậu.

Bà chỉ sang vị quận chúa kia, nói với hắn:
“Đây là Ninh Vân, con gái của Tả thừa tướng.

Con đã gặp ở sinh thần của Nam nhi năm trước đó, còn nhớ không?”
Thượng Nguyên hờ hững gật nhẹ đầu chào như có lệ.

Hắn đã nhớ ra đây là người mà mẫu hậu giới thiệu để hắn xem mắt lần đó.
“Tiểu nữ Ninh Vân bái kiến Thành vương gia!” Quận chúa cúi người hành lễ, gương mặt nàng ửng đỏ vì ngượng ngùng.
Thượng Nguyên thậm chí còn không liếc mắt nhìn qua, quay sang nói với thái hậu:
“Mẫu hậu cho gọi nhi thần có chuyện gì vậy?”
“Con bỏ ai gia đi lâu như thế, nay con trở về ai gia không thể gọi con đến nói chuyện sao?”
“Mẫu hậu, ý nhi thần không phải thế.

Nhi thần biết mẫu hậu vừa trở về hẳn còn mệt mỏi nên muốn để cho người nghỉ ngơi.

Ngày mai con và hoàng huynh sẽ đến sớm vấn an người.”
“Thôi khỏi.

Hai huynh đệ các ngươi lúc nào cũng lấy cớ nhiều việc không thể đến thăm ai gia.

Ai gia sắp buồn đến chết rồi.

May mà có a đầu Ninh Vân thường vào cung trò chuyện với ai gia.


Về tình và lý, con nên cảm ơn người ta một tiếng.”
“Không cần đâu ạ.

Tiểu nữ làm vậy chỉ vì yêu quý thái hậu, muốn trò chuyện với thái hậu.

Không cần phải cảm ơn đâu ạ.” Ninh Vận vội thanh minh.
“Mẫu hậu, là nàng ấy nói không cần cảm ơn.”
Ninh Vân kinh ngạc mở tròn mắt.

Thái hậu nhíu mày, "bắn" ánh mắt đe doạ về phía Thượng Nguyên.

Cái tính vô sỉ, tùy tiện của thằng nhóc này mãi vẫn không đổi.

Ai lại đi nói chuyện với con gái người ta như thế bao giờ.
“Ninh Vân ở đây đã khá lâu rồi, con thay ta tiễn con bé về đi.”
“Vâng.”
Ninh Vân cúi chào thái hậu rồi vội chạy đến bên cạnh Tần Thượng Nguyên.

Từ lần đầu gặp mặt tại sinh thần của hoàng thượng, nàng đã bị mê hoặc bởi vẻ soái khí, mỹ mạo, và cả tính cách lãnh đạm, bá đạo của Thành vương gia.

Người đó, ngoại trừ hoàng thượng, thì dường như không mở lòng với bất kì một ai, lúc nào người cũng một bộ dáng lạnh lùng, không muốn tiếp xúc.

Bây giờ ngài ấy cũng mang một bộ dáng y như vậy, nàng chỉ im lặng đi bên cạnh, không dám nói năng gì.
Nàng biết thái hậu có ý muốn tuyển nàng làm phi của Thành vương.

Cho dù hiện giờ Thành vương không chú ý gì với nàng nhưng đợi đến khi nàng được gả vào vương phủ rồi, ngài ấy có muốn không chú ý cũng không được.

Đến lúc đó nàng có thể vận dụng hết những gì mình có để làm tan chảy trái tim băng giá kia.
“Bản vương còn có việc, chỉ tiễn ngươi đến đây thôi.”
“A? ...Vâng.” Ninh Vân hơi sửng sốt.

Ngài ấy đi cùng nàng còn chưa được nửa nén nhang.
Thượng Nguyên không nói gì nữa quay đầu bỏ đi, để lại ánh mắt vừa tiếc nuối vừa giận của vị quận chúa kia.

Hắn nhanh chóng quay lại tẩm cung của thái hậu.
“Con đưa người ta về nhanh vậy sao?” Thái hậu ngạc nhiên hỏi.
“Biết sao được.

Cô nương ấy không muốn con tiễn.”
Thái hậu liếc nhìn Thượng Nguyên, ánh mắt vẻ không tin tưởng.


Bà thở dài lắc đầu.
“Con biết mình đã bao nhiêu tuổi rồi không? Bằng tuổi con người ta đã có con cái đầy nhà rồi.

Con cứ đi ra ngoài suốt như thế, ta thay con tìm một cô nương phù hợp mà ai con cũng không chịu.”
“Mẫu hậu, chuyện chung thân đại sự của nhi thần, nhi thần muốn được tự mình làm chủ.”
“Nguyên nhi, ta nghĩ hình như còn đã quên mình vốn là gì rồi nhỉ?”
Thượng Nguyên nhíu mày không nói gì.

Hai bàn tay dần siết chặt lại.
“Con là ‘“cái bóng”’ của Nam nhi.

Mà ‘“cái bóng”’ thì không cần có tình cảm.

Đừng quên con đã thề như thế nào với ta.”
“Nhi thần không quên.

Mạng của nhi thần là của mẫu hậu và hoàng huynh ban cho.

Nhi thần sẽ làm tất cả để bảo vệ hoàng huynh, cho dù có phải làm vấy bẩn đôi tay mình.

Nhưng mẫu hậu, việc nhi thần muốn cưới người mà mình yêu cũng đâu ảnh hưởng đến việc nhi thần bảo vệ hoàng huynh.”
“Không ảnh hưởng? Con là đứa ngốc sao? Tuy Nam nhi giao cho con nhiều quyền lực nhưng nếu con không thiết lập những mối quan hệ thân thiết thì quyền lực còn giữ được nữa không? Không còn quyền lực con lấy tư cách gì đứng bên hoàng huynh của con, làm sao mà bảo vệ nó? Mà quan hệ thân thiết là được lập nên từ những cuộc liên hôn.

Con đừng tưởng ta không biết con liên tục trốn ra ngoài là để tránh việc ta tứ hôn cho con.

Lần này trở về rồi con đừng hòng chạy!”
Thượng Nguyên cắn môi, hắn muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Hắn yêu Lâm Thành, cả đời này hắn đã nhận định sẽ chỉ cưới một mình Lâm Thành, làm sao có thể chấp nhận tứ hôn chứ.

Nhưng hắn không thể phản bác, cũng không có tư cách để phản bác.

Mẫu hậu là người đã cứu mạng hắn, có ơn dưỡng dục với hắn, hắn chưa bao giờ cãi lời người.
“Ai bảo đệ ấy không có tư cách?”
Tần Thịnh Nam đột ngột xuất hiện bên ngoài, lớn tiếng nói vọng vào.
“Chừng nào nhi thần còn tại vị, nhi thần sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào dám nói đệ ấy không đủ tư cách đứng cạnh nhi thần.”
Thái hậu trừng mắt nhìn hoàng đế.

Thượng Nguyên trở nên như thế này cũng đều do đứa con ngỗ nghịch của bà luôn ở bên cạnh bảo hộ cho nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận