“Này, ngươi là ai hả? Giữa thanh thiên bạch nhật mà đi bắt cóc người như vậy hả? Có còn vương pháp hay không? Ngươi um …”
Cố Y Tịnh đang kêu la không ngừng thì bị nhét cho một quả táo vào miệng.
“Im lặng! Ồn quá!”
Miệng ngậm táo khiến Cố Y Tính có muốn la cũng la không nổi, miệng chỉ thoát ra được tiếng kêu “ưm ưm” nghe rất buồn cười.
Hắn đành ôm một bụng tức ngồi im, không ngừng bắn ánh mắt hình viên đạn về phía “tên bắt cóc” kia.
“Tên bắt cóc” phi ngựa đến một y quán thì dừng lại, bế Cố Y Tịnh từ trên ngựa xuống đi thẳng vào trong y quán.
Y lớn tiếng gọi người bên trong:
“Mau xem chân cho y!”
Đại phu vội vàng chạy ra, người đó liền đặt Cố Y Tịnh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, rồi cẩn thận vén ống quần của hắn lên rất nhẹ nhàng như sợ sẽ động đến vết thương của hắn.
Cố Y Tịnh rất bất ngờ.
Con người bá đạo chỉ mới nãy lạnh lùng ôm hắn đi, còn bịt miệng hắn lại giờ sao lại có thể hành động dịu dàng đến như thế.
“Có thể nói được rồi đó.” Người đó lấy quả táo trong miệng của Cố Y Tịnh ra.
Vốn hắn còn đang cảm kích trước sự dịu dàng của y, một hành động này của y thành công xóa sạch toàn bộ thiện cảm của Cố Y Tịnh.
Hắn tức giận mắng người:
“Có ai cư xử với người bị thương như thế không hả? Á, đau quá!” Cố Y Tịnh kêu lên khi đại phu chạm vào vết thương của hắn.
“Vết thương không sâu đâu, công tử đừng lo lắng! Để ta rửa vết thương cho công tử.”
Đại phu đứng dậy sai người chuẩn bị nước sạch và băng gạc.
Cố Y Tịnh nhìn theo không khỏi cảm thấy lo lắng và hồi hộp.
Rửa vết thương hẳn là rất đau.
Đột nhiên một bàn tay đưa ra trước mặt hắn.
“Làm cái gì vậy?”
“Đau thì cắn ta.”
Cố Y Tịnh ghét bỏ hất tay y ra.
Hắn đâu có yếu đuối đến thế.
Người làm mang nước sạch và băng tới, đại phu bắt đầu rửa vết thương.
Trong suốt quá trình đại phu làm việc, Cố Y Tịnh rõ ràng rất đau nhưng vẫn cắn môi chịu đựng, không kêu lên một tiếng.
Đi cùng với Lâm Thành gần một tháng, hắn đã chứng kiến Lâm Thành vất vả chăm sóc và bảo bọc hắn như thế nào nên rất ngưỡng mộ và luôn nỗ lực cố gắng để có thể mạnh mẽ được như Lâm Thành.
Vết thương nhỏ này có là gì so với những vất vả mà huynh ấy đã trải qua, nếu hắn còn không nhịn được thì còn mặt mũi nào gặp huynh ấy.
Vị công tử kia vẫn luôn ở một bên quan sát Cố Y Tịnh.
Nét mặt đau đớn nhưng vẫn cố chịu đựng của Cố Y Tịnh in sâu vào trong mắt hắn khiến hắn áy náy không yên.
Dù gì cũng là vì hắn mà y mới bị thương.
“Băng bó xong rồi.
Công tử chỉ cần tránh để vết thương dính nước là được.
Để ta kê đơn thuốc cho công tử, hai ngày sau công tử quay lại đây thay băng.”
“Không cần đâu, đại ca của tại hạ có băng và thuốc đầy đủ, tại hạ tự làm ở nhà cũng được, không cần làm phiền đến đại phu.
”
Sau khi nhận đơn thuốc, Cố Y Tịnh định đứng dậy thì người kia đã lại bế hắn lên, cũng lại là bế kiểu công chúa, khiến hắn ngượng chín mặt.
“Thả xuống! Ta tự đi được.”
“Đừng ồn! Động đến vết thương bây giờ.”
Cố Y Tịnh hậm hực im lặng để người đó bế hắn lên yên ngựa.
Cho dù có khó chịu về cái kiểu ăn nói lạnh lùng, khó nghe của tên kia đi chăng nữa hắn cũng biết rõ là y đang giúp hắn.
Chỉ là...!không thể nói năng thân thiện một chút được sao?
Người này nếu nhìn kỹ thì cũng khá là tuấn tú (dĩ nhiên không thể so được với đại ca của hắn, đại ca hắn là đẹp nhất rồi.), thân hình cao lớn, bờ vai dài rộng, bước đi dài và vững chãi.
Trên mí mắt hắn có một vết sẹo cũ nhưng không hề khiến gương mặt đó xấu đi, ngược lại còn tăng thêm phần gai góc, dạn dĩ.
Một người khí chất bất phàm như thế này có lẽ không phải nhân vật tầm thường.
“Ngươi tên gì?”
Cố Y Tịnh do dự hồi lâu mới cất tiếng hỏi.
Nhưng câu trả lời nhận được lại khiến hắn tức đến nghẹn họng.
“Bèo nước gặp nhau thôi, không cần nhớ tên làm gì.”
“Ngươi...!Ngươi không thể nói năng dịu dàng chút được sao? Ta là do ngươi nên mới bị thương đó.”
Y hơi sững lại.
Gương mặt lạnh lùng bỗng chốc trở nên lúng túng và áy náy.
“Xin lỗi.
Ta không cố ý.
Ngươi muốn ta đền bù bao nhiêu tiền ta cũng sẽ trả.”
Cố Y Tịnh khá hài lòng khi nhìn thấy vẻ áy náy của y, lắc đầu nói:
“Ta không cần tiền của ngươi.
Ngươi tự mình đưa ta đi trị thương là đủ biết ngươi hối lỗi rồi.
Về sau đi đường nhớ quan sát cẩn thận chút là được.”
“Ừ.”
Nhìn tên nam nhân vốn lạnh lùng, bá đạo bị mình nói đến bộ dạng lúng túng thế kia Cố Y Tịnh đột nhiên lại cảm thấy áy náy, cứ cảm giác như mình mới là người đang bắt nạt y vậy.
Rõ ràng là y làm hắn bị thương kia mà.
Người kia đưa hắn đi bốc thuốc rồi đưa hắn về chỗ cũ, nơi mà y tông vào hắn, rồi nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng bế hắn đặt xuống đất.
Vừa lúc này thì Lâm Thành từ đâu chạy tới, bộ dạng lo lắng vô cùng.
Nhìn dáng vẻ hớt hải và thấm đẫm mồ hôi của Lâm Thành có thể thấy huynh ấy đã chạy khắp nơi tìm mình, Cố Y Tịnh không khỏi cảm thấy áy náy.
“A Tịnh, đệ đi đâu vậy? Ta tìm đệ khắp nơi.”
“Đệ...”
Cố Y Tịnh còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì vị công tử kia đã nói:
“Là ta sơ suất làm công tử đây bị thương.
Ta đưa hắn đi chữa trị.”
“Vị này là...?”
“Tại hạ họ Giang.
Sự việc hôm nay là lỗi của ta.
Tiền thuốc men bao nhiêu ta sẽ chi trả hết.”
Lâm Thành cúi nhìn cái chân cà nhắc của Cố Y Tịnh, lại nhìn sắc mặt hồng hồng của y, không biết suy nghĩ gì mà chợt mỉm cười.
“Không sao,.
Giang công tử đã đưa đệ đệ của ta đi trị thương rồi mà.
Sự việc cũng không nghiêm trọng, công tử cũng đừng áy náy nữa.”
Cố Y Tịnh liếc xéo vị họ Giang kia, vẻ mặt rất không vui.
Y hỏi tên thì làm ra vẻ lạnh lùng không thèm trả lời, trong khi đại ca vừa hỏi đã đáp ngay mình họ Giang rồi, chả biết y có hắn có ý đồ gì.
Càng nghĩ Cố Y Tịnh càng cảm thấy tên này rất đáng ghét.
“Nhà hai vị ở đâu? Tại hạ có thể đưa về.”
“Không cần phiền đến công tử đâu.
Nhà trọ ta đã thuê xong rồi.
Ở ngay đây này.” Lâm Thành vừa nói vừa chỉ quán trọ Duyệt Lai ở ngay phía sau lưng bọn họ.
“Tại hạ đã biết.
Vậy tại hạ có việc đi trước, lúc khác sẽ quay lại.”
“Giang công tử khách sáo rồi.
Tạm biệt.”
Giang công tử leo lên ngựa, trước khi đi vẫn còn nhìn Cố Y Tịnh đầy áy náy khiến y còn phải ngượng ngùng phất tay “đuổi” đi cho lẹ.
Đợi đến khi Giang công tử đi khuất, Lâm Thành mới mỉm cười quay qua hỏi Cố Y Tịnh:
“Người ta đã đi rồi.
Đệ còn nhìn cái gì?”
Cố Y Tịnh đang mãi nhìn theo vị công tử họ Giang kia, nghe Lâm Thành hỏi mà giật mình.
“Đâu có! Đệ...!Đệ là thấy tên này rất đáng ghét, tốt nhất không nên gặp nữa.”
“Sao đệ lại nói như thế? Tuy rằng y làm đệ bị thương nhưng cũng đã đưa đệ đi chữa trị đàng hoàng, sau đó cũng đưa đệ về rất cẩn thận.
Đây là một người rất tử tế đấy.”
“Huynh có biết hắn nói năng với đệ rất thô lỗ không? Từ đầu đến cuối chẳng có lấy một câu tử tế.
Đệ hỏi tên hắn không chịu nói, thế mà huynh vừa hỏi hắn đã nói hắn họ Giang rồi.”
Lâm Thành không khỏi bật cười.
Lần đầu tiên thấy Cố Y Tịnh bức xúc đến như vậy, nhưng tiểu bạch thỏ này ngoài cứng trong mềm, rõ ràng là rất có cảm tình với người kia.
Theo hắn quan sát người kia không tệ, chỉ tiếc là y họ Giang chứ không phải họ Tần.
Ban đầu hắn còn hi vọng là Thành vương Tần Thượng Nguyên xuất hiện kia, vậy thì hắn khỏi phải mất công đi tìm.
Theo như trong tiểu thuyết, Cố Y Tịnh và Tần Thượng Nguyên gặp nhau sau khi Cố Y Tịnh chạy thoát khỏi Thành Nghị.
Nhưng hiện tại Chung công tử là hắn đã thay đổi tình tiết, không đợi Cố Y Tịnh xuất hiện mà đã rời khỏi Thành Nghị rồi tình cờ gặp Cố Y Tịnh ở bên ngoài, bỏ mất cơ hội gặp gỡ nam chủ Tần Thượng Nguyên.
Bây giờ đến kinh thành rồi cũng không biết Cố Y Tịnh có cơ hội nào gặp được nam nhân định mệnh của mình không.
Hắn ngẫm lại thì thấy Tần Nguyên và Tần Thượng Nguyên tên cũng gần giống nhau, thân phận của Tần Nguyên cũng không tầm thường, không biết là y có quan hệ họ hàng gì với Tần Thượng Nguyên hay không.
Nếu may mắn hắn có thể nhờ y giúp Cố Y Tịnh gặp mặt Thành vương gia một lần cũng đủ rồi.
Theo như trong nguyên tác thì hai nam chủ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì họ là định mệnh của nhau.
Vậy thì trước mắt hắn cứ tìm được Tần Nguyên đã rồi sau đó tính tiếp.
“Được rồi.
Ta dìu đệ vào trong nghỉ ngơi.
Mai chúng ta còn có việc phải làm.”
“Việc gì cơ ạ?”
“Ta có cách tìm được người ta cần tìm rồi.”
Ngày trước, Tần Nguyên đã từ “A Thành” mà tìm đến hắn, vậy thì lần này hắn sẽ dùng “A Thành” để tìm y.
* T/g: A Thành, cố lên! Các con sắp gặp lại nhau rồi.