Ninh Vân nghe tì nữ kể lại thì vô cùng tức giận.
Cả đời nàng chưa từng bị người khác xem thường như thế, không chỉ vậy còn là một đám dân đen.
Những kẻ không có tôn ti trật tự như thế đáng phải nhận hình phạt nghiêm khắc.
Nàng phất tay cho người đánh xe ngựa đến trước cửa quán “A Thành”.
Ngay sau đó mâý tên thuộc hạ xông vào phá nát mọi thứ bên trong quán.
Khách nhân sợ hãi chạy toán loạn hết cả.
Lâm Thành kéo Cố Y Tịnh đứng phía sau mình.
Hắn không chạy cũng không chống lại, nhíu mày nhìn nữ nhân đang chầm chậm bước từ trên xe ngựa xuống rồi đi vào quán.
Nhìn vẻ mặt không chút sợ hãi của vị chủ quán tuấn mỹ đứng trước mặt, Ninh Vân không khỏi ngạc nhiên.
Bị người khác phá nát kế sinh nhai mà vẫn có thể bình tĩnh đến như vậy.
Nàng bước đến gần y, quan sát một hồi.
Người này và cả người đang đứng phía sau y quả thực rất đẹp, đến nàng còn phải ghen tị.
“Vị tiểu thư này không đến ăn mà đến phá sao?”
“Ngươi là chủ quán? Hẳn không phải là người ở đây, thảo nào mà lại ngu ngốc như thế, không hợp với vẻ ngoài xinh đẹp của ngươi.”
“Vậy thì tiểu thư đây bề ngoài xinh đẹp như hoa như ngọc nên rất hợp với hình tượng ỷ thế hiếp người, không tuân vương pháp rồi.”
“Ngươi...”
Ninh Vân tức giận.
Tên dân đen ở đâu mà dám đến ăn nói với nàng ngang ngược như thế? Nàng vung tay định tát cho Lâm Thành một cái nhưng bị tay hắn cản lại, còn hướng nàng nói mỉa: “Sao? Nói không lại thì đánh người à? Bên ngoài đang có nhiều người dân đang vây xem lắm đấy.
Đánh tiếp đi rồi tiện thể báo tên tuổi luôn cho người người đều biết quý danh của tiểu thư xinh đẹp nhà ai mà nết na thế?”
“Tên khốn!” Ninh Vân muốn rút tay mà rút không ra, nổi giận lôi đình hét lên: “Còn đứng đấy làm gì? Giết hắn cho ta!”
“Kẻ nào dám giết người ở đây?!”
Giọng nói vừa vang lên, mấy tên lính đứng chắn trước cửa quán bị đá cho té văng qua một bên.
Nhậm Vũ từ bên ngoài đi vào, lạnh lùng đến trước mặt Ninh Vân thi lễ.
Ninh Vân nhìn thấy Nhậm Vũ thì không khỏi run sợ.
Lẽ nào Thành vương gia đang ở bên ngoài ư? Nàng tùy tiện giết người ở bên ngoài thế này nếu Thành vương biết có phải sẽ ghét bỏ nàng không?
“Quận chúa, ham vui như vậy đủ rồi, nên trở về thì hơn.”
Ninh Vân đứng chết trân.
Nàng biết rõ lời nói này của Nhậm Vũ có ý nghĩa gì.
Thành vương gia chắc chắn đã nhìn thấy chuyện vừa rồi, đã ghét bỏ nàng rồi.
Nàng đau khổ ôm mặt khóc bỏ đi.
Đám thuộc hạ cũng vội vàng đuổi theo.
Lâm Thành và Cố Y Tịnh nhìn một màn này không hiểu là có chuyện gì.
Vị quận chúa kia trông có vẻ rất sợ Nhậm Vũ.
Hắn vội chạy tới chỗ Nhậm Vũ định hỏi thì nghe tiếng gọi:
“A Thành!”
Trái tim hắn như bị hẫng một nhịp.
Suốt hai tháng qua hắn đã nhớ mong giọng nói này, nhớ tiếng gọi thân thương này biết bao nhiêu lần.
Con người hắn vẫn luôn nhớ mong hàng đêm đang từ từ đến đứng trước mặt hắn.
Bao nhiêu lời muốn nói mà hắn tưởng tượng khi gặp mặt, vậy mà giờ phút này lại không thể thốt ra được từ nào.
Hắn muốn lao vào lòng Tần Nguyên, muốn được y ôm giống như trước kia, nhưng lý trí không cho phép hắn làm như thế.
Mang một tình cảm không nên có với người mà hắn coi trọng nhất, nếu hành động theo cảm tính sợ rằng sẽ đánh mất luôn y.
Nhậm Vũ túm lấy Cố Y Tịnh vốn định kéo ra ngoài thì phát hiện chân y bị thương, thế là lập tức vác người ra ngoài luôn, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Thượng Nguyên và Lâm Thành đứng nhìn nhau như thế.
Tần Thượng Nguyên ngay từ lúc nhìn thấy Lâm Thành đã muốn lập tức ôm lấy y, tận hưởng mùi cơ thể quen thuộc, nhưng lại sợ mình đường đột quá sẽ làm y sợ, cho là mình biến thái.
Hắn muốn nói hắn nhớ y vô cùng lại sợ y nghĩ ngợi lung tung.
Rốt cuộc cứ đứng nhìn y như thế với cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Mãi một lúc sau hắn mới lên tiếng hỏi:
“A Thành, vết bớt của ngươi khỏi rồi?”
Lâm Thành hơi bất ngờ vì câu đầu tiên y hỏi hắn lại là như thế.
“Ừm.
Có phải...!kì cục lắm không?”
“Không kì cục.
Rất đẹp.
Ta chưa từng thấy ai đẹp như ngươi.”
“Im đi! Cái miệng vô sỉ của ngươi mãi không thay đổi.
Ai lại đi khen nam nhân đẹp chứ?” Lâm Thành đỏ mặt, mắng.
“Ta là nói thật mà.
Nói thật mà ngươi cũng mắng ta.”
Đột nhiên cả hai nhìn nhau rồi im lặng, sau đó cùng lúc phì cười.
Vừa nãy dường như bọn họ đã quay về như trước kia, lúc mà cả hai vẫn còn chí choé với nhau ở Thành Nghị, nhờ vậy mà không khí giữa bọn họ lúc này đỡ ngượng ngập hơn nhiều.
“A Thành, ta có thể ôm ngươi không?”
Lâm Thành đỏ bừng mặt quay đi.
Tuy rằng hắn cũng muốn ôm y thật, nhưng đột nhiên bị hỏi như thế thì làm sao mà bảo hắn đáp lại được chứ.
“Ngươi nói lung tung cái gì đó? Hai nam nhân với nhau thì ôm…”
Hắn còn chưa nói xong cơ thể đã bị Thượng Nguyên ôm chầm lấy.
Hắn yếu ớt kháng cự một chốc rồi cũng đứng im để cho y ôm.
Bản thân hắn cũng đã nhịn không nổi nữa rồi.
“Xin lỗi! Để ta ôm một lúc rồi để ngươi muốn đánh thế nào cũng được.”
“Lão tử mới không thèm đánh ngươi.”
“A Thành vẫn là miệng lưỡi sắt đá như vậy.” Thượng Nguyên bật cười, càng ra sức ôm chặt hơn.
“Im… Im đi!”
Thượng Nguyên mỉm cười, hôn nhẹ lên tóc Lâm Thành, hôn rất nhẹ để y không nhận ra.
A Thành của hắn vẫn là miệng cứng lòng mềm, rốt cuộc vẫn để cho hắn ôm lâu như thế.
Một lúc nào đó hắn nhất định sẽ nói cho y biết, hắn yêu y nhiều như thế nào.
“A Thành, cảm ơn ngươi.
Cảm ơn vì đã tới tìm ta.”
Lâm Thành hơi sững lại, dụi đầu vào lồng ngực rộng lớn của người kia, không nói gì nữa.
Cũng thật may vì hắn đã đến đây.
Thật may vì đã gặp được.
***
“Chủ nhân của ngươi rốt cuộc có thân phận thế nào?”
Cố Y Tịnh nhìn vào cánh cửa đóng chặt.
Hắn muốn nghe lén bên trong đó nói gì nhưng người tên Nhậm Vũ này không cho phép.
“Tiểu tử ngươi không cần biết.
Mà ngươi là thế nào với Lâm Thành vậy?”
“Ta là đệ đệ kết nghĩa của huynh ấy.
Vậy chủ nhân huynh tên gì? Có quan hệ gì với Thành đại ca?”
Nhậm Vũ nhìn Cố Y Tịnh tự hỏi sao gần hai tháng không gặp Lâm Thành lại kiếm đâu được một tiểu bạch thỏ ngây thơ thế này.
Nếu không có Lâm Thành bên cạnh không biết tên tiểu tử này sống sót kiểu gì.
“Ta tạm thời chưa thể cho ngươi biết nhiều.
Ngươi chỉ cần biết ngài ấy họ Tần và là một người rất quan trọng với Thành đại ca của ngươi.
Hãy cư xử cho tốt không lại chọ giận đại ca ngươi.”
Cố Y Tịnh bị vẻ mặt nghiêm túc của Nhậm Vũ dọa sợ, ngoan ngoãn gật đầu.
Thật ra chẳng cần Nhậm Vũ nói hắn cũng đoán được vị họ Tần kia quan trọng với Thành đại ca của hắn thế nào.
Huynh ấy mở quán “A Thành” cũng vì để tìm người kia.
Không bao lâu sau, cửa mở.
Lâm Thành và Thượng Nguyên cùng bước ra, còn vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Lâm Thành kéo Thượng Nguyên đến chỗ Cố Y Tịnh, giới thiệu:
“A Nguyên, đây là đệ đệ kết nghĩa mà ta đã kể với huynh, Cố Y Tịnh.
Đệ ấy đến kinh thành là để dự thi.
A Tịnh, đây là…”
“Là người mà huynh lặn lội đường xa đến đây để tìm phải không ạ? Đệ đoán ra rồi.”
Lâm Thành đỏ mặt ho khụ khụ.
Thượng Nguyên mỉm cười xoa đầu Cố Y Tịnh.
“A Thành, ngươi kiếm được đệ đệ tốt đấy.
Dự thi phải không? Còn bốn ngày nữa là đăng ký thi rồi.
Nghe A Thành nói ngươi đang bị thương ở chân, để ta giúp ngươi đăng ký.”
“Cảm ơn Nguyên ca ca.”
Lâm Thành nhíu mày: “Đệ gọi hắn là ca ca nhanh như vậy?”
“Nguyên ca ca là người quan trọng của huynh.
Huynh là đại ca đệ thì dĩ nhiên huynh ấy cũng là ca ca của đệ rồi.”
Lâm Thành lại che miệng ho khụ khụ.
Cái tên tiểu tử Cố Y Tịnh đúng là cái gì cũng nói ra miệng hết được.
Hắn bây giờ càng muốn kiếm cái lỗ dưới đất để chui ngay xuống.
Thượng Nguyên thì ngược lại, tâm trạng càng thêm vui vẻ.
Nếu những lời Cố Y Tịnh nói vừa nãy chính là tiếng lòng của Lâm Thành thì tức là Lâm Thành cũng có tình cảm đặc biệt với hắn rồi.
Vậy thì tình yêu này của hắn sẽ sớm đơm hoa kết trái phải không?
“Phải rồi, ta còn muốn hỏi, thân phận của ngươi rốt cuộc là gì vậy? Vị quận chúa kia thậm chí còn sợ cả Nhậm Vũ.”
“Nàng ta là sợ chủ tử chứ không phải ta đâu.
Vì ta xuất hiện nghĩa là chủ tử cũng đang ở gần đấy.
Vị quận chúa này đối với chủ tử…”
“Nhậm Vũ, dạo này ngươi đang rảnh việc lắm đúng không? Có muốn đi cọ rửa nhà xí không?”
Nhậm Vũ rét run, vội xua tay, “Đừng đừng, chủ tử.
Thuộc hạ ngậm mồm lại là được.
Không nói nữa.”
“Được rồi.
Huynh trả lời câu hỏi của ta đi.
Thân phận thực sự của huynh là gì?”
“Thân phận của ta đối với ngươi quan trọng như vậy sao?”
Lâm Thành sững lại.
Đây chỉ là một câu hỏi rất bình thường, sao thái độ của y lại có vẻ khó chịu như vậy? Không lẽ thân phận của y có gì đặc biệt không thể nói cho hắn biết sao?
“Không nói thì thôi vậy.
Thân phận của huynh là gì đối với ta không quan trọng.
Vậy ta hỏi một câu khác, huynh có quen biết với Thành vương gia không?”
“...!Ngươi hỏi làm gì? Muốn gặp Thành vương gia?”
“Thành vương gia nổi tiếng khắp nơi, không ai không ngưỡng mộ.
Ta dĩ nhiên cũng tò mò muốn biết vị vương gia nổi tiếng đó là ai.”
Thượng Nguyên nghe vậy vui như mở cờ trong bụng.
Nếu như bây giờ hắn nói thật thân phận của mình cho y biết, y chắc hẳn sẽ không xa lánh hắn.
“Không được.
Không thể hấp tấp được.
Ai biết trong lòng A Thành thực sự nghĩ gì.
Mình cứ phải thăm dò thêm đã.” Thượng Nguyên tự trấn an bản thân.
“Ngươi may mắn đấy! Ta có quen biết với Thành vương gia nhưng không thân lắm.
Dù vậy ta vẫn có cách giúp ngươi gặp mặt vương gia một lần.”
“Thật sao? Ngươi có thể giúp ta gặp mặt ngài ấy?”
Nhìn đôi mắt Lâm Thành sáng lấp lánh Thượng Nguyên có chút cảm thấy ghen tị với chính mình.
“Có thể, nhưng phải đợi sau khi kỳ khoa cử kết thúc đã.
Thành vương gia là một trong hai quan chủ khảo nên hiện tại đang rất bận rộn.
Sau khi vương gia xong việc ta nhất định sẽ sắp xếp để ngươi gặp ngài ấy.”
* T/g: Con cứ việc nói cho hắn biết, hậu quả thế nào con tự chịu.