Quán “A Thành” bị phá nát, Thượng Nguyên chi trả toàn bộ chi phí sửa chữa, còn hứa sẽ thay Lâm Thành cho vị quận chúa ngỗ nghịch kia một bài học.
Dù hắn đã nói không cần phải làm thế nhưng Thượng Nguyên nhất quyết muốn làm.
Theo cách nói của y thì càng là tiểu thư đài các càng cần phải dạy nếu không sau này sẽ thành quỷ hết.
Tuy không hiểu lắm tại sao y lại nói thế nhưng hắn cũng không rảnh để cản.
Vì để tiết kiệm chi phí nên Lâm Thành và Cố Y Tịnh thuê chung một phòng trọ.
Buổi tối lúc từ quán ăn về lại phòng trọ, Cố Y Tịnh đã được nhận một món đồ của một người giấu tên.
Cố Y Tịnh đã nhìn ngắm nó cả buổi tối.
“Có mỗi bình Kim Sang Dược thôi mà ngắm mãi vậy à?” Lâm Thành mỉm cười trêu chọc.
“Đại ca, huynh nói xem, tại sao tên họ Giang đó không đến gặp đệ mà phải nhờ người đưa thuốc cho đệ? Chẳng lẽ hắn không muốn gặp đệ nên mới làm như vậy?”
“Làm gì có chuyện không muốn gặp chứ? Sao đệ không nghĩ thoáng hơn một chút, rằng y bận việc không thể đến được, hoặc vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó nên không tiện xuất hiện trước mặt đệ?”
“Nguyên nhân đặc biệt gì mà không thể xuất hiện trước mặt đệ được chứ? Chẳng lẽ có khả năng đó?”
“Dĩ nhiên là có.
Tên ngốc! Chỉ có chuyện nhỏ như vậy đệ cũng khó chịu, không lẽ là đệ để ý người ta rồi?”
Cố Y Tịnh đỏ mặt vội lắc đầu, “Huynh...!Huynh nói gì vậy chứ? Cái gì mà để ý? Đệ là nam nhân đó.”
“Nam nhân thì đã sao? Đệ quan trọng giới tính như vậy à?”
“Đệ...”
Cố Y Tịnh im lặng, dường như không biết phải nói gì.
Lâm Thành chỉ thở dài mà lắc đầu.
Bây giờ Cố Y Tịnh còn lo lắng chuyện đó, chứ đến khi gặp nửa kìa của mình là Tần Thượng Nguyên rồi thì sẽ không còn nghĩ đến vấn đề đó nữa đâu.
Hắn cũng tiếc cho vị công tử họ Giang kia.
E là ở thế giới này y chỉ là nhân vật phụ rồi.
Nghĩ đến đây Lâm Thành lại thấy sinh nghi.
Tần Nguyên vì lý do gì mà phải che giấu thân phận của mình với hắn? Nghĩ đến việc mình cũng không đủ để y tin tưởng, hắn không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Rốt cuộc thì trong suy nghĩ của Tần Nguyên, hắn xếp ở vị trí nào đây?
***
Những ngày sau đó Thượng Nguyên không đến được vì bận công việc, nhưng vẫn thường xuyên cử Nhậm Vũ hoặc Nhậm Huyền đến thăm Lâm Thành.
Mỗi lần đến thăm đều sẽ mang đến một món quà, hầu hết đều là những nguyên liệu nấu ăn hiếm lạ trong cung, đôi khi quà là sách nấu ăn của người xưa để lại.
Lâm Thành thích nhất chính là món quà dạng như thế này.
Cố Y Tịnh vẫn ngày ngày nhận về những món đồ khác nhau từ một người giấu mặt mà y luôn biết đó là ai.
Ban đầu người kia còn đưa thuốc đến, sau này là đưa sách.
Cố Y Tịnh tự hỏi người kia làm cách nào mà biết hắn chuẩn bị đi thi Tiến sĩ mà tặng sách như vậy.
Bởi vì người thì không gặp được, Cố Y Tịnh viết một bức thư cảm ơn đến người kia.
Người đó cũng viết thư đáp lại.
Cứ như vậy bọn họ thường xuyên trao đổi thư cho nhau, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến thân phận của người kia.
Cố Y Tịnh chỉ biết người đó tên họ đầy đủ là Giang Thanh Bình.
Trong suốt thời gian đó, Lâm Thành luôn bận rộn với việc kinh doanh quán ăn.
Thi thoảng hắn có nhờ Cố Y Tịnh ra giúp sức kéo khách nhưng phần lớn thời gian là buộc Cố Y Tịnh phải ở trong phòng ôn luyện chuẩn bị cho kì thi.
Ngày dự thi Tiến sĩ, chân của Cố Y Tịnh đã bình phục rất nhiều, có thể tự đi lại được, nhưng Lâm Thành vẫn không an tâm, tự mình đưa Cố Y Tịnh đến trường thi.
Theo quy định không một ai được ở xung quanh khu vực trường thi, nên sau khi các sĩ tử đi vào, dân xung quanh đó đều bị binh lính giải tán đi.
Lâm Thành vốn cũng tính quay lại quán ăn, chờ khi nào Cố Y Tịnh thi xong sẽ quay lại đón cậu nhóc về, nhưng tiếng ồn ào của người dân trên đường khiến hắn chú ý.
Vị Thành vương gia danh chấn một phương, vốn rất ít khi lộ diện với bên ngoài, nghe nói năm nay lần đầu tiên được làm quan chủ khảo, hiện giờ đang trên đường đến trường thi.
Lâm Thành nghe người dân kháo nhau như thế cũng tò mò chạy theo xem.
Hắn muốn biết nam chủ của tiểu thuyết, người định mệnh của Cố Y Tịnh có vẻ ngoài soái khí như miêu tả trong tiểu thuyết không.
Tần Thượng Nguyên cùng với Thượng thư bộ Lễ cùng làm quan chủ khảo cho kì thi Tiến sĩ năm nay.
Ban đầu hắn cũng rất ngạc nhiên không hiểu sao hoàng huynh lại bắt hắn làm công việc này.
Hắn năm nay mới hai mươi lăm tuổi, mà đi làm quan chủ khảo cho kì thi Tiến sĩ sợ rằng sẽ nhiều người không phục.
Nhưng Thịnh Nam lại nói hắn giỏi nhất là mấy trò gian lận, để hắn làm quan chủ khảo đi bắt mấy tên gian lận thi cử là thích hợp nhất.
Hắn cũng chẳng còn lời nào để phản bác.
Hắn nhìn dân chúng đang nhao nhao đứng bên ngoài trông vào kiệu, có chút lo lắng.
Hắn không dám ló mặt ra sợ sẽ bị Lâm Thành trông thấy, nhưng rồi lại nghĩ Lâm Thành lúc này còn đang lo nấu ăn trong quán, không rảnh để ra đây nhìn mình, trong lòng cũng đỡ lo hơn một chút.
“Thành vương gia! Thành vương gia!”
Người dân bên ngoài không ngừng gọi lớn khiến Thượng Nguyên giật mình.
“Chủ tử, dân chúng mong muốn được diện kiến dung nhan ngài đó.
Ngài cho họ nhìn chút đi!” Nhậm Vũ đi bên cạnh kiệu nói vào bên trong.
“Ta thấy ngươi dạo này càng lúc càng lớn gan rồi đấy, dám trêu chọc chủ nhân của ngươi?”
“Nào có a.
Chủ tử, ngài quên rồi sao? Bệ hạ đã nói ngài đã có danh tiếng thì cũng nên tạo thiện cảm với người dân nữa.
Cứ lạnh lùng như vậy không chừng người dân lại ghét ngài.
Đây là cơ hội hiếm có để ngài trong mắt dân chúng trong thành gần gũi hơn nữa đó.”
Thượng Nguyên đằng hắng mấy cái.
Nhậm Vũ liền ngậm miệng.
Ngày đó hoàng huynh cho người lén đi theo phía sau hắn nên phát hiện ra người mà hắn luôn nhớ nhung là một nam nhân.
Hoàng huynh không những không trách hắn còn nỗ lực giúp hắn che giấu mẫu hậu.
Hắn rất ngạc nhiên hỏi huynh ấy:
“Huynh không trách đệ yêu một nam nhân sao?”
“Sao ta phải trách đệ? Ta mà câu nệ mấy chuyện nam nữ đó thì còn kết thân với Hoa Thiên Vũ à? Đệ đệ ngốc! Ta chỉ lo lắng cho đệ thôi.
Nếu là một nữ nhân thôn dã đã đủ để mẫu hậu phản đối rồi, đằng này người đệ thích lại là nam nhân thì sợ rằng mẫu hậu sẽ không đời nào chấp nhận đâu.
Con đường tình duyên của đệ đã định trước là lắm chông gai rồi.”
“Đệ cũng biết là như vậy nhưng mà đệ thích hắn, đệ không muốn buông tay hắn.”
“Ta đâu có bắt đệ buông tay hắn, nhưng chúng ta cần phải tìm ra cách để mẫu hậu dù có muốn phản đối đệ cũng không thể được.”
“Huynh có cách nào không?”
“Lần thi Tiến sĩ này là một cơ hội tốt.
Đệ nhất định phải có được sự công nhận của Lễ bộ Thượng thư và dành được sự ủng hộ của người dân trong thành.
Sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng có bọn họ chống lưng cho đệ.”
Thượng Nguyên hắn có thể cười nói vui vẻ, bày ra bộ dáng vô sỉ, mặt dày trước mặt Lâm Thành, nhưng đối với người khác hắn chỉ luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, vô cảm, không muốn tiếp xúc.
Nhưng hôm nay, Thượng Nguyên dù lòng không muốn cũng “ráng” vén rèm che, ló đầu ra chào người dân một cách thân thiện...!chỉ trong một khắc.
Nhưng một khắc đó thôi cũng đủ để mấy cô thôn nữ phấn khích hú hét khi được nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ bất phàm của Thành vương gia.
Lâm Thành đứng chết lặng trong đám đông.
Khoảng khắc nhìn thấy diện mạo thật của Thành vương gia, đại não của hắn đã chấn động, đầu như bị sấm đánh “đùng” một cái.
Ban đầu hắn còn nghĩ mình nhìn nhầm.
Làm sao mà vị Thành vương gia kia lại giống Tần Nguyên đến như vậy, nhưng khi nhìn thấy Nhậm Huyền và Nhậm Vũ đi theo bên kiệu, hắn đã có thể khẳng định, đúng hơn lâu nay hắn đã bị lừa.
Người mà hắn vẫn luôn nhớ mong hàng đêm, Tần Nguyên của hắn chính là Thành vương gia Tần Thượng Nguyên danh chấn đỉnh đỉnh, là nam chủ của thế giới này, là người định mệnh của Cố Y Tịnh, và cũng là...!mối tình thất bại của hắn.
Hắn không hận Tần Thượng Nguyên lừa hắn, hắn càng hận chính mình đã quá dễ dàng trao trái tim cho người mà hắn còn không biết rõ là ai.
Một kẻ như hắn không có tư cách mơ tới y, cũng không thể giành người của A Tịnh.
Ngay từ lúc nhận ra thân phận thật của y cũng là lúc hắn biết mình đã thất tình rồi.
Lâm Thành bị đám đông chen chúc xô ngã mấy lần cũng là từng ấy lần hắn đứng dậy thất thểu bước đi.
Hai nam chủ đã gặp nhau, hắn chẳng còn lý do gì ở lại đây nữa.
Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành rồi.
“Chết tiệt!”
Lâm Thành tự rủa chính mình.
Chuyện vui thế này sao hắn lại khóc chứ?
T/g: Tui muốn nói là...!từ giờ không còn đường nữa.