Khoảng hai tiếng sau, Lâm Thành đã có thể tự ngồi dậy được, tay cũng đã có thể cử động nhưng chưa được linh hoạt lắm.
Anh hiện tại đang ngồi tựa người vào thành giường, nghiêm túc nhìn cô em gái đang khép nép ngồi trước mặt, bên cạnh cậu bạn trai của nó.
Viên Viên ngồi trên ghế, hai bàn tay run run siết chặt vào vạt quần, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn anh trai.
Mãi một lúc sau cô bé mới mở lời:
“Em biết lỗi rồi.
Anh đừng giận nữa được không? Em biết anh là trai thẳng, lẽ ra không nên tự tiện dùng tên của anh đặt cho nhân vật tiểu Thụ.
Nhưng chuyện đã lỡ rồi, sách cũng đã xuất bản, em không thể… không thể đổi tên được.”
“Chuyện đó anh không trách em, dù sao có trách cũng quá trễ rồi.
Anh chỉ muốn hỏi rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Tại sao tiểu thuyết của em lại thay đổi như vậy? Nội dung khác hoàn toàn với nội dung ban đầu mà anh đã xem.
Anh không tin em có thể tự nghĩ ra tất cả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ xem!”
Lâm Thành đã xem qua tác phẩm “Bạch nguyệt quang của vương gia” bản mới nhất mà A Dương đưa tới, và vô cùng kinh ngạc.
Nội dung của tác phẩm xoay quanh nhân vật chính là Chung công tử và Tần Thượng Nguyên.
Nhân vật Chung công tử còn có tên khác là “Lâm Thành” giống y như tên của anh.
Hơn nữa những gì viết ra bên trong lại giống y hệt như những gì anh đã trải qua ở thế giới bên trong tiểu thuyết, giống từ tình tiết cho đến lời thoại.
Quyển mà anh đang xem là quyển Một và đoạn kết thúc lại chính là đoạn mà nhân vật “Lâm Thành” bị rơi xuống vực.
Còn quyển Hai, Viên Viên lại nói chưa có ý tưởng viết tiếp.
Câu chuyện trùng hợp và ly kỳ đến không thể tưởng tượng nổi.
Viên Viên lo lắng nhìn bạn trai đứng bên cạnh.
Cậu thanh niên tên A Dương đó mỉm cười gật đầu động viên cô.
Viên Viên nhìn Lâm Thành, do dự một chút rồi nói:
“Vậy em sẽ nói thật với anh.
Chuyện này kì lạ lắm, chắc hẳn anh sẽ không tin.
Sau khi anh bị tai nạn, rơi vào hôn mê, lúc ấy tâm trạng em bấn loạn lắm, may mà khi đó có A Dương ở bên cạnh động viên em.
Nhưng dù vậy vấn đề viện phí khi anh nhập viện vẫn khiến em không biết làm sao.
Lúc ấy thì đột nhiên em nhận được một email của một người lạ.
Người đó nói có cách để giúp em kiếm tiền.”
“Người đó nói em hãy thay đổi nội dung tác phẩm “Bạch nguyệt quang của vương gia” theo ý của người đó.
Chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, sẽ kiếm được nhiều tiền.
Ban đầu em còn không tin nhưng lúc ấy em đang rất cần tiền nên mới liều thử xem.
Thật không ngờ sau khi em làm theo lời người đó nói, tác phẩm thực sự rất được nhiều người chú ý.
Sau đó thì càng lúc lại càng nổi tiếng, còn được đề nghị xuất bản thành sách rồi bán được rất nhiều tiền.
Từ đó mà lo được viện phí cho anh.”
Lâm Thành nghe không sót một chữ, càng nghe càng cảm thấy kì quái.
“Viên Viên, em nói có người chỉ cho em viết như vậy? Toàn bộ nội dung truyện đều là ý của người đó?”
“Vâng.
Mỗi ngày người đó đều gửi cho em một cái mail trong đó viết nội dung của một chương truyện, em cứ theo đó mà triển khai viết theo.
Phải rồi.
Việc lấy tên của anh đặt cho nhân vật tiểu Thụ là cũng chính người đó đề nghị với em.”
Lâm Thành ôm đầu.
Những gì Viên Viên nói khiến anh cảm thấy hoang mang, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ở thời đại này mà còn có thể xảy ra chuyện kì ảo, huyễn hoặc đến như vậy sao?
“Người đó ở đâu? Đưa anh đến gặp hắn?”
“Em cũng không rõ.
Em chưa gặp hắn ta bao giờ, chỉ liên lạc qua mail.
Lúc đầu em đã hỏi hắn ta là ai, tại sao lại muốn em làm như thế, nhưng hắn không chịu nói tên, chỉ bảo với em rằng “làm như vậy là vì muốn tốt cho anh”.
Sau này nếu em hỏi những câu tương tự như thế, hắn đều không bao giờ trả lời.”
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Lâm Thành có thể khẳng định người bí ẩn này chính là ngọn nguồn của tất cả những chuyện xảy ra trên người anh, là mấu chốt giúp anh trở lại thế giới đó.
“A Dương, cậu giỏi tin học.
Cậu có cách nào giúp anh tra được người này không?”
“Thành ca, ngay khi nghe Viên Viên kể lại chuyện này cho em, em đã truy tìm hắn từ email nhưng không được.
Mail của hắn lập là mail giả.
Em đã nhờ sư huynh của em là một cao thủ hacker nhưng cũng không tài nào tìm ra hắn.
Hắn cứ như không tồn tại vậy.”
Có tiếng kêu “tít” từ điện thoại.
Viên Viên mở ra xem và ngạc nhiên:
“Anh, là mail hắn gửi tới.”
“Hắn viết gì vậy?”
Viên Viên nhìn vào điện thoại một hồi, ánh mắt chăm chú rồi hoang mang, dường như không biết phải đọc như thế nào.
Nhìn biểu hiện đó Lâm Thành càng thêm sốt ruột.
“Sao vậy? Hắn viết gì thế?”
A Dương ghé mắt vào nhìn thử, bộ dạng cũng hoang mang không kém.
Cậu nhìn Lâm Thành, ấp úng nói:
“Thành ca, cái này...!hình như là gửi cho anh.”
Lâm Thành kinh ngạc, cầm lấy điện thoại trên tay Viên Viên xem thử.
Hắn nhìn thấy người gửi là một người có mail là vuthan.
Nội dung trên mail là:
“Đã tỉnh rồi thì tới tìm ta.
Địa điểm chính là tại nơi mà ngươi lần đầu xuất hiện.”
Lâm Thành đọc xong cũng cảm thấy rất hoang mang.
Nội dung trên mail này đúng là gửi cho anh nhưng nghĩa của nó thì anh hoàn toàn không hiểu.
“nơi lần đầu xuất hiện” là nơi nào? Là ý là địa điểm anh sinh ra hay quê hương của anh? Cho dù là đáp án nào thì anh thấy tìm người cũng quá mông lung.
Anh thậm chí còn không biết người này trông như thế nào.
“Anh hai, có phải anh và người này quen biết nhau không? Tin nhắn của hắn ta...”
“Không.
Anh không quen biết hắn.”
“Thật sao? Nhưng người này dường như biết rất rõ về anh.
Thậm chí còn biết anh đã tỉnh nữa.
Người này đúng là kì quái!”
Lâm Thành suy nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng vào em gái, nói:
“Viên Viên, anh cần nói chuyện riêng với em.”
A Dương biết ý lẳng lặng lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai anh em.
Lâm Thành hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Anh nói thật với em.
Chuyện của em đúng là ly kỳ thật, nhưng chuyện của anh còn ly kỳ hơn nhiều.
Sau khi anh hôn mê, anh đã xuyên không và nhập vào nhân vật Chung công tử, cũng chính là 'Lâm Thành'.
Những gì diễn ra trong tiểu thuyết của em cũng chính là những gì anh đã trải nghiệm, không khác một chút nào.
Nói cách khác, anh và nhân vật 'Lâm Thành’ kia là một.
Những gì anh nói em có tin không?”
Viên Viên đờ người, không động đậy một lúc khá lâu đến mức Lâm Thành còn tưởng con bé hoá tượng đá luôn rồi.
“Này, em sao thế? Cảm thấy chuyện anh kể rất hoang đường?”
Viên Viên vội lắc đầu.
“Không.
Em tin anh mà.
Câu chuyện về người bí ẩn kia còn chưa đủ hoang đường sao.
Em ngạc nhiên là vì cái khác.
Anh nói anh và người tên 'Lâm Thành’ kia là một, tức là...!anh với Tần Thượng Nguyên kia...”
Lâm Thành giật mình.
Mặt bỗng chốc đỏ lựng.
“Thật không ngờ anh trai em 'cong' rồi.”
“Em...!em nói gì đó!”
“Còn không phải? Anh dám nói anh không yêu nam nhân kia?”
“Anh...!thì đúng là anh thích hắn đấy.
Em có vấn đề gì?”
Viên Viên nín cười, lắc đầu đáp rất tự nhiên:
“Không vấn đề gì.
Em vui mà.”
Dù rất xấu hổ khi thừa nhận mình yêu một nam nhân trước mặt em gái, nhưng thừa nhận thì cũng đã thừa nhận rồi, Lâm Thành tự nhiên cũng thấy lòng thoải mái hơn.
Anh đằng hắng mấy tiếng rồi nói:
“Anh đã nói rõ với em mọi chuyện rồi, em cũng hiểu là anh muốn làm gì rồi chứ?”
“Em hiểu.
Em nghĩ mình có thể giúp được anh.
Người kia nói 'nơi lần đầu anh xuất hiện' có lẽ chính là nói đến nơi 'Lâm Thành’ lần đầu tiên xuất hiện.”
Lâm Thành khẽ “à” lên một tiếng.
Anh cũng đã hiểu ra.
Hai anh em không hẹn mà cùng thốt lên một từ “Thành Nghị”.
Bọn họ biết có một nơi có cái tên như thế, một nhà nghỉ ế ẩm nằm trong một con hẻm nhỏ, gần tuyến đường mà Lâm Thành vẫn hay đi làm về.
“Anh không thể đến đó bây giờ được.
Bác sĩ đã dặn anh phải ở lại theo dõi vài ngày.”
“Anh không đợi được.
Em giúp anh trốn viện đi!”
T/g: A Thành, quả nhiên là con trai tui.
Rất có tiền đồ!