Nhật Ký Tẩy Trắng Của Ác Bá Xấu Xí


Hai anh em cùng lên kế hoạch trốn viện vô cùng kĩ lưỡng và tiến hành vào hai ngày sau, bởi vì phải để cho Lâm Thành có thời gian tập đi lại.

Cơ thể thật của anh đã phải nằm một chỗ quá lâu, để có thể hoạt động linh hoạt cũng phải mất mấy ngày, nhưng Lâm Thành vì muốn đẩy nhanh thời gian mà tập luyện không ngừng nghỉ.

Anh cứ tưởng tượng lại ánh mắt Thượng Nguyên đau đớn nhìn mình khi đó, lòng lại càng lo lắng hơn.

Không biết hắn có bị thương không, có bình an trở về cung hay không.

Anh muốn quay trở lại, muốn có thể chính mình nói với hắn rằng anh cũng yêu hắn, muốn được gả cho hắn.
Sự xuất hiện kì lạ của người bí ẩn kia đã cho anh thấy một điều: Thế giới đó đã thay đổi hoàn toàn sau khi anh xuyên đến.

Nó không còn là thế giới mà hai nhân vật chính là Tần Thượng Nguyên và Cố Y Tịnh, mà là Lâm Thành và Tần Thượng Nguyên.

Vậy thì anh còn do dự gì mà buông tay Thượng Nguyên đây? Anh đã quyết định, lần này nếu có thể trở lại, anh nhất định sẽ bám dính lấy hắn, cả đời cũng sẽ không buông hắn.
Ngày hôm đó, theo kế hoạch, A Dương và Viên Viên sẽ cùng đến thăm bệnh Lâm Thành.

Sau đó, Lâm Thành mặc đồ của A Dương cùng Viên Viên bình thản rời khỏi bệnh viện.

Còn A Dương giả làm Lâm Thành nằm trên giường bệnh, đợi sau khi hai người rời khỏi bệnh viện an toàn thì có thể đi ra.
Nhà trọ Thành Nghị nằm trong một con hẻm nhỏ ít người qua lại.

Vị trí của nó rõ ràng không phù hợp với việc kinh doanh nhà trọ, nhưng không hiểu sao đã nhiều năm ông chủ của nó vẫn không đóng cửa.

Khi Lâm Thành và Viên Viên tới thì thấy cửa đã mở toang nhưng bên trong lại không có lấy một người.

Hai người ngạc nhiên đi vào bên trong xem xét.
Nhà trọ nhìn đơn sơ nhưng rất ngăn nắp và sạch sẽ.

Đồ vật bày biện bên trong nhiều cái có niên đại cũng tầm mấy trăm năm.

Thật không hiểu nhà có nhiều đồ quý như vậy sao lại không đóng cửa, chủ nhà không sợ trộm vào cuỗm đồ đi sao?
“Khách đã đến rồi, sao không vào?”
Một người đàn ông mặc đồ nâu đen, đội một cái mũ trùm kín gần hết mặt, bước từ trên cầu thang xuống.

Hắn dường như cố ý biến giọng của mình cho khác đi nhưng không hiểu sao Lâm Thành vẫn cảm thấy có chút quen thuộc.

Khi hắn ta bước xuống đứng gần hai người, Lâm Thành muốn nhìn mặt hắn nhưng hắn bước lùi lại cố ý tránh né.

“Anh có phải là người có nick vuthan vẫn hay gửi mail cho tôi?” Viên Viên hỏi, mắt nhìn chăm chăm hắn ta từ đầu đến chân.
“Đúng vậy.

Là tôi.” Hắn nhìn sang người đứng bên cạnh Viên Viên, hỏi: “Anh chắc hẳn là Lâm Thành?”
“Đúng vậy.

Xin hỏi quý danh của anh là gì?”
“Chuyện này anh không cần biết.”
“Anh...” Viên Viên tức giận – “Anh rõ ràng biết rất rõ chúng tôi, thậm chí còn nắm được hành tung của bọn tôi, vậy mà tên lại không nói.

Anh có âm mưu gì hả?”
Người đó bật cười mà đáp:
“Ta giúp cô kiếm tiền trả viện phí cho anh cô.

Ta có thể có âm mưu gì.”
“Anh...”
“Được rồi.” Lâm Thành giơ tay cản Viên Viên đang nổi sùng lên – “Không nói tên cũng được.

Nhưng anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc những chuyện xảy ra đối với tôi ba tháng qua là như thế nào?”
“Ta gọi cậu đến cũng vì lý do này.

Lên lầu đi!”
***
Người bí ẩn đưa cả hai lên trên lầu hai, đi vào một căn phòng nhỏ.

Bên trong phòng bày biện cực kỳ đơn điệu: chỉ có một bộ bàn ghế gỗ, một chiếc giường đơn và vài bức tranh treo trên tường.

Nhưng điều khiến anh kinh ngạc nhất chính là sự xuất hiện của bức tranh vẽ một người con trai đang đứng nấu bếp thời cổ đại.

Đó là bức tranh mà lúc còn ở Thành Nghị, Thượng Nguyên đã vẽ tặng cho anh.

Trên bức tranh còn có bút tích của Thượng Nguyên.

Lâm Thành tháo bức tranh xuống cầm trên tay.

Cảm giác quá chân thật khiến tay anh không ngừng run lên vì kích động.
“Nhìn thấy rồi sao?”
“Chuyện này là thế nào?” Lâm Thành cố kìm lại xúc động, giơ bức tranh lên hỏi hắn.

“Thế giới mà cậu đã xuyên đến không phải được người tạo ra trong tiểu thuyết.

Nó là hiện thực, và cuốn tiểu thuyết của em gái cậu là chìa khoá kết nối hai thế giới.

Chính vì vậy mà bức tranh kia mới tồn tại.”
“Hai thế giới sao? Tôi vẫn không hiểu.”
Lâm Thành rất hoang mang.

Viên Viên nghe mà sợ hãi, nấp sau lưng anh trai.
“Đó là một vị diện.

Vũ trụ này tồn tại rất nhiều vị diện và cái mà cậu xuyên đến là một trong những vị diện đó.”
Trong lúc Lâm Thành còn đang ngẩn người thì đã nghe giọng của Viên Viên thì thầm sau lưng: “Em nghe mấy cái 'vị diện' này trong tiểu thuyết quen lắm, nhưng không nghĩ ở hiện thực mà cũng tồn tại nha.”
“Xác thực là có tồn tại.”
Người bí ẩn kia đột ngột nói như thể nghe được câu nói thì thầm của Viên Viên khiến cô bé hoảng sợ, lại nép vào sau lưng Lâm Thành.
“Vậy thì anh là ai? Tại sao lại biết chuyện của tôi?”
“Tôi là sứ giả, hay còn gọi là Đại Vu.

Làm sao tôi biết cậu, tôi e rằng có nói cậu cũng không hiểu.

Tôi xuất hiện là để giải đáp cho cậu những gì mà cậu thắc mắc.”
Người tự xưng Đại Vu bước từng bước lại gần Lâm Thành, và dừng lại khi còn cách anh chỉ một bước chân.

Hắn nói tiếp:
“Lâm Thành, cậu là người đã được số phận lựa chọn đến để thay đổi vị diện kia.

Những chuyện xảy ra với cậu là để cậu có một ‘cái cớ' hoàn hảo giúp cậu có thể biến mất ở vị diện này và xuất hiện ở vị diện kia.”
“Vậy thì tại sao tôi lại trở về?”
“Một cơ hội để cậu lựa chọn.

Nhiệm vụ của cậu ở vị diện kia đã hoàn thành, cậu có thể không cần trở lại đó và tiếp tục cuộc sống bình thường tại nơi này.

Hoặc là...!cậu rời bỏ nơi cậu sinh ra và lớn lên để đến vị diện kia, mãi mãi không bao giờ có thể trở về.”
“Cái gì? Không được! Khó khăn lắm anh hai tôi mới trở về, tôi không thể để anh ấy đi mãi mãi như vậy được! Như thế có khác gì tôi mất anh hai chứ!” Viên Viên phản đối ngay.
“Chuyện này không phải do cô quyết định là được.”
“Anh...!anh không thể nghe hắn.


Trên đời này em chỉ còn mỗi anh là người thân, em...”
Viên Viên mới nói đến đó liền sựng lại.

Cô nhìn thấy ánh mắt đau đớn của anh trai mình.

Cô mới nhận ra mình đã quá hấp tấp rồi.

Cô là người đã viết cuốn tiểu thuyết đó nên cô cũng biết rõ anh ấy yêu người tên Tần Thượng Nguyên kia nhiều như thế nào, cũng biết bọn họ chia tay trong sự tiếc nuối đến thế nào.

Đây đúng là chuyện không chỉ một lời của cô là có thể quyết định.
“Chuyện này tôi muốn suy nghĩ thật kỹ rồi sẽ trả lời anh.”
“Được.

Tôi luôn ở tại nơi này đợi cậu.”
Lâm Thành kéo tay Viên Viên ra khỏi nhà trọ.

Suốt đường đi cho đến khi về đến nhà, Lâm Thành không nói một câu nào.

Viên Viên cũng không dám làm phiền.
Lâm Thành tự nhốt mình trong phòng, không thiết ăn uống.

Đúng là trước kia anh đã từng nghĩ đến chuyện sẽ ở lại thế giới đó vĩnh viễn, nhưng đó là vì anh đinh ninh rằng mình không thể trở về.

Nhưng giờ đã trở về rồi, gặp được em gái mà mình luôn bảo bọc, yêu thương, anh lại không nỡ rời đi.

Nhưng...!nhưng còn Tần Thượng Nguyên thì sao? Nếu anh không trở về, hắn sẽ thế nào? Sau một thời gian dài, năm năm, mười năm không gặp liệu hắn ta có lãng quên người tên Lâm Thành? Nghĩ đến chuyện bị Tần Thượng Nguyên lãng quên, anh không chịu nổi.

Lồng ngực như bị bóp chặt đến khó thở.

Không cần nói đến Thượng Nguyên, nếu anh mãi mãi không thể gặp hắn, anh cũng không biết mình sẽ phải sống tiếp thế nào.
“Anh hai, em nói chuyện với anh chút được không?”
Lâm Thành vội lau đi đôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào, xốc lại tinh thần, đứng dậy mở cửa.

Viên Viên đứng bên ngoài, ánh mắt tràn ngập lo lắng, nhìn khoé mắt ửng đỏ của anh trai, lòng cô lại càng áy náy không yên.
“Em muốn nói chuyện gì vậy?”
“Anh, em nghĩ kỹ rồi.

Nếu anh muốn đi thì hãy đi đi!”
Lâm Thành kinh ngạc khi nghe Viên Viên nói thế.

Lúc trước mặt Đại Vu, con bé đã cực lực phản đối mà?
“Em lớn rồi.


Suốt thời gian anh hai nằm viện, em đã học cách tự chăm sóc cho bản thân.

Hơn nữa, bên cạnh em còn có A Dương, em sẽ sống thật bình yên và hạnh phúc.

Anh hai không cần phải lo lắng cho em đâu.

Tuy rằng em rất muốn anh ở lại nhưng mà...” Viên Viên bật khóc, nhưng vẫn cố nói hết tâm ý của mình: “...!nhưng em không thể ích kỷ được.

Anh đã vất vả vì em nhiều rồi.

Em cũng muốn anh hai được hạnh phúc.”
Lâm Thành ôm chầm lấy Viên Viên.

Con bé ôm chặt lấy anh, khóc càng to hơn.
“Em xin anh đấy! Anh đi nhanh đi! Em sợ mình sẽ đổi ý mất!”
Lâm Thành ôm chặt lấy Viên Viên, hai hàng nước mắt chảy dài.
Em gái anh đã trưởng thành rồi.
“Sau khi anh đi nhất định phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt.

Đừng để A Dương bắt nạt em, nghe không?”
“Anh yên tâm.

Em sẽ bảo vệ cho Viên Viên!” A Dương đột nhiên chạy vào, nói lớn.
Lâm Thành mỉm cười đứng dậy ôm lấy A Dương, cho cậu ta một cái vỗ vai đầy tin tưởng.

Trước kia anh không có ấn tượng tốt với thằng nhóc này lắm, vì nó mà Viên Viên đau buồn.

Nhưng mấy ngày qua chứng kiến nó ở bên chăm sóc cho Viên Viên thế nào, anh hoàn toàn yên tâm giao con bé cho cậu ấy.
“Nhớ những gì cậu đã nói.

Nam nhi đại trượng phu, đã nói là phải làm.”
“Vâng.

Anh hai yên tâm.”
Lâm Thành quay lại ôm lấy Viên Viên lần nữa, đặt lên trán con bé một nụ hôn tạm biệt.

Lần này sẽ là ra đi mãi mãi.
Lâm Thành nhanh chóng rời khỏi nhà đi thẳng tới Thành Nghị.

Anh không thể đợi được để trở về bên cạnh hắn.
Lần này sẽ là vĩnh viễn ở cạnh bên nhau, mãi mãi không buông tay.
T/g: A Thành, lúc con trở về, đừng quá sốc nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận