Kể từ khi bị mất đi ký ức, tính cách của Tần Thượng Nguyên thay đổi hắn, trở nên lạnh lùng, vô cảm, trước kia hắn vốn đã có vẻ không thích tiếp xúc giờ lại càng trở nên xa cách hơn.
Và cũng từ ngày đó, không ai còn thấy Thượng Nguyên cười nữa.
Ngay cả người duy nhất mà Thượng Nguyên cư xử thân thiện là hoàng đế Tần Thịnh Nam cũng không thể khiến hắn vui vẻ được.
Không chỉ vậy, tất cả các buổi hội họp hay cung yến, Thượng Nguyên đều không bao giờ tham gia trừ khi là bắt buộc, nhưng cũng sẽ kiếm cớ để xin về sớm.
Cái tên “Lâm Thành” là cấm kị khi nhắc đến trước mặt Thành vương gia, vì mỗi khi nghe đến cái tên đó đầu hắn đều đau như búa bổ, đau đến mức đã có lần ngất đi.
Cho nên Cố Y Tịnh đã bàn với Lâm Thành khi đến gặp Tần Thượng Nguyên chỉ nên dùng cái tên “A Thành” để nói chuyện.
Lâm Thành không ngờ rằng “cái chết” của mình lại tác động lớn đến Thượng Nguyên như vậy.
Tuy có chút vui mừng vì biết Thượng Nguyên yêu mình rất nhiều, nhưng hắn lại càng đau đớn hơn khi Tần Thượng Nguyên mà mình biết lại trở thành một người như thế này.
Không biết lần này gặp lại nhau y sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy hắn.
“Báo cho Thành vương là có Cố Y Tịnh của Hàn Lâm Viện cầu kiến!”
“Vâng.
Cố đại nhân xin chờ một chút!”
Tên người làm cúi đầu vâng lệnh rồi vội chạy vào bên trong báo tin.
Lâm Thành ngạc nhiên hỏi Cố Y Tịnh:
“Ta nhớ lần đầu gặp nhau hắn rất có cảm tình với đệ mà.
Cho dù đã quên mất ta nhưng cũng không đến mức đã ba năm rồi vẫn đối xử với đệ xa lạ thế này chứ?”
“Đệ không biết.
Mỗi lần gặp đệ, Nguyên ca ca đều có vẻ rất khó chịu, cũng có thể vì đệ rất thân với đại ca.
Mỗi khi thấy đệ lại khiến Nguyên ca ca nhớ đến huynh, cho nên…”
Lâm Thành không hỏi nữa.
Hắn cũng dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Lúc thuộc hạ trong phủ đưa cả hai đến sảnh chính của vương phủ đã thấy Tần Thượng Nguyên đang ngồi ở đấy đọc văn thư.
Cố Y Tịnh vừa vào đến cửa còn chưa kịp lên tiếng Tần Thượng Nguyên đã vứt quyển văn thư trên tay xuống trước mặt hắn, lớn tiếng mắng:
“Hàn Lâm Viện các ngươi làm ăn như thế này hả? Lịch sử trăm năm của Đông Vân quốc mà các ngươi viết sơ sài như vậy.
Làm lại!”
Cố Y Tịnh thở dài, có vẻ như không phải gặp chuyện này lần đầu, kính cẩn thưa:
“Vâng, vương gia, hạ thần sẽ quay về làm lại ngay!”
Cố Y Tịnh nháy mắt bảo Lâm Thành tiến lên phía trước rồi nói với Tần Thượng Nguyên:
“Bẩm Thành vương, hôm nay hạ thần đến đây là muốn giới thiệu với Thành vương một người.
Đây là bằng hữu của hạ thần, có khả năng nấu ăn rất tốt…”
“Bản vương không có nhu cầu, đem người đi đi!” Tần Thượng Nguyên không thèm đưa mắt nhìn đã đuổi người.
Lâm Thành thấy đệ đệ mình bị đối xử như thế không khỏi cảm thấy tức giận, đặc biệt là khi người bắt nạt đệ ấy còn là Tần Thượng Nguyên hắn lại càng cảm thấy không chân thực.
Rõ ràng cách đây có mấy ngày y còn chiều chuộng Cố Y Tịnh chẳng kém gì hắn.
“Bẩm vương gia, là tiểu nhân nghe nói đã lâu lắm rồi ngài ăn uống không ngon nên đã xin với Cố đại nhân được đến đây chăm lo cho bữa ăn hàng ngày của ngài.”
Tần Thượng Nguyên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.
Đập vào mặt hắn là một nam nhân có gương mặt vô cùng xinh đẹp, đẹp hơn bất kì ai mà hắn từng thấy.
Nhưng không hiểu sao nhìn thấy gương mặt này lại khiến hắn cảm thấy khó thở.
Đầu như bị búa tạ gõ vào liên hổi, đau đớn vô cùng.
“Ngươi là ai vậy hả? Đầu ta đau quá!” Thượng Nguyên một tay ôm đầu, một tay chỉ vào Lâm Thành vẻ mặt vừa giận dữ, vừa đau đớn.
Quản gia của Thành vương phủ thấy chủ nhân ôm đầu khuỵu xuống đất liền hét lên:
“Người đâu, mau kéo cái tên lạ mặt kia ra ngoài, tuyệt đối không cho hắn bước chân vào cửa phủ! Cố đại nhân, tại sao người lại đưa kẻ lạ mặt này đến hại vương gia nhà ta?!”
Nhìn thấy Tần Thượng Nguyên đau như muốn chết đi sống lại, Lâm Thành hốt hoảng muốn chạy tới xem nhưng đã bị đám lính của vương phủ kéo đi.
Cả Cố Y Tịnh cũng chịu chung số phận, bị bọn chúng lôi ra ngoài cửa.
“Đợi đã!” Có tiếng người gần đó la lên.
“Nhậm Vũ đại nhân!”
“Ai cho phép các người đối xử với Cố đại nhân như vậy hả? Mau buông người ra!”
Nhậm Vũ chạy tới, đánh cho mấy tên kia một trận rồi đuổi bọn chúng đi.
Khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Cố Y Tịnh, Nhậm Vũ đã đứng hình, tay dụi mắt mấy lần còn tưởng mình nhìn nhầm.
Lâm Thành buồn cười nói:
“Không cần dụi mắt nữa.
Là ta.”
Nhậm Vũ thực sự kích động, những tưởng là mình đang mơ.
Hắn túm lấy vai Lâm Thành như muốn cảm nhận xem đây có phải người thực.
Đến lúc chạm vào rồi hắn vẫn nghĩ là mình đang mơ.
“Lâm Thành, thực sự đúng là ngươi sao? Ngươi chưa chết? Nhưng lúc đó…”
“À, chuyện này một lời không thể nói hết.
Ngươi vào xem chủ nhân nhà ngươi thế nào.
Hắn vừa nhìn thấy ta hình như đầu rất đau, cho nên quản gia mới đuổi bọn ta ra ngoài.”
Nhậm Vũ hiểu ra mọi chuyện.
Hắn cúi đầu tạ lỗi với Lâm Thành.
“Cũng do ta và đại ca không có mặt ở đấy, để ngươi phải chịu ủy khuất rồi.
Ngươi đừng trách chủ tử, kể từ lúc mất đi ký ức, cho dù không nhớ ra ngươi nhưng bất kì ai nhắc đến ngươi thì chủ tử đều đau đầu.
Bọn ta cũng không thể làm gì được.”
Lâm Thành im lặng.
Hắn đã đoán trước lần này gặp lại nhau sẽ không dễ dàng gì nhưng không ngờ lại đến mức này.
Thượng Nguyên không những không nhớ ra hắn, còn vì hắn mà đau đớn như thế.
Lâm Thành siết chặt bàn tay.
Cứ gặp mặt hắn là y lại đau đớn như thế thì làm sao hắn có thể gặp y được đây? Làm sao có thể giúp y lấy lại trí nhớ?
“Trước mắt để an toàn cho ngươi và cả chủ tử, tạm thời ngươi không nên gặp ngài ấy lúc này.
Ta sẽ bố trí cho ngươi làm đầu bếp tại phủ rồi sau đó tính tiếp.”
Lâm Thành gật đầu.
Trước mắt hắn chỉ có thể chấp nhận như thế.
***
Đầu Thượng Nguyên mỗi khi nổi cơn đau đều phải dùng thuốc của Hoa Thiên Vũ để lại để giảm đi cơn đau.
Suốt ba năm nay, hầu như đêm nào hắn cũng mơ thấy một cơn ác mộng.
Hắn mơ thấy mình và một người nữa bị một nhóm áo đen truy sát.
Trong lúc hắn đang mãi đấu với bọn sát thủ thì người đó không may bị trượt chân rơi xuống vực.
Hắn không nhớ nổi gương mặt của người đó trông như thế nào, chỉ biết rằng khi nhìn thấy y bị rơi xuống vực thẳm, lòng hắn đau đớn như bị cắt từng khúc ruột, tim như bị bóp chặt khó thở đến bật khóc.
Hàng đêm giấc mơ cứ lặp lại khiến hắn không thể ngủ ngon.
Mỗi lần bừng tỉnh khỏi ác mộng, Thượng Nguyên đều vẽ một bức tranh, bức tranh về một nam nhân thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nhưng người đó...!không có dung mạo.
Hắn đã cố gắng rất nhiều lần nhưng vẫn không tài nào nhớ ra dung mạo của y, càng nhớ đầu lại càng đau.
Đêm nay đã lâu lắm rồi hắn không mơ ác mộng đó nữa.
Hắn ngủ rất ngon.
Trong mơ hắn nhìn thấy bóng người nam nhân quen thuộc đó đến giường của hắn, đắp chăn cho hắn, thì thầm vào tai hắn bằng giọng nói quen thuộc: “A Nguyên, ta về rồi.”
Nghe câu nói đó hắn đã khóc, khóc một cách không tự chủ, tựa như hắn đã chờ để nghe câu nói này từ rất lâu rồi.
Lúc Thượng Nguyên tỉnh dậy đã nhìn thấy trên bàn bày sẵn điểm tâm.
Một bát cháo hành có thêm trứng và đậu xanh.
Món ăn vô cùng đơn giản chưa từng xuất hiện trong phủ nhưng không hiểu sao Thượng Nguyên lại thấy nó rất thân quen, như thể hắn đã từng nhìn thấy qua, và không chỉ một lần.
“Chủ tử, người tỉnh rồi.” Nhậm Vũ mang chậu nước bước vào – “Hôm nay người dậy muộn hơn bình thường, hình như là ngủ rất ngon.”
Bình thường một ám vệ như Nhậm Vũ lẽ ra không nên làm công việc này, nhưng từ ba năm trước, tính cách của Thượng Nguyên thay đổi trở nên khó hầu hạ, bất cứ ai có hành động lỡ như thân mật một chút đều bị hắn lôi ra ngoài đánh chết.
Chỉ có quản gia và hai huynh đệ Nhậm gia là chạm được vào Thượng Nguyên một cách bình thường.
Vì sự an toàn của mọi người trong phủ, mọi sinh hoạt cá nhân của Thượng Nguyên đều do hai ám vệ thân cận này thay phiên nhau làm.
“Ừ.
Lâu lắm rồi không mơ thấy cơn ác mộng đó.” Hắn nhìn bát cháo kia, quay qua hỏi: “Sao hôm nay lại đổi thực đơn rồi? Bình thường không có đơn giản như vậy.”
“Chủ tử, hôm qua thuộc hạ có nói với người rồi, phủ chúng ta có đầu bếp mới.
Người này nấu ăn ngon lắm, chắc chắn sẽ khiến chủ tử hài lòng.”
Thượng Nguyên nhíu mày, vẻ không vui.
“Ngươi rảnh việc làm hay sao lại đi làm cái vụ đổi đầu bếp? Hay ta giao thêm việc cho ngươi nhé?”
“Đừng mà, chủ tử! Thuộc hạ làm vậy cũng là vì người mà.
Chẳng phải người vẫn luôn nói không có khẩu vị, ăn không ngon sao? Như vậy rất không tốt cho sức khỏe.
Thần nghe nói có một đầu bếp rất giỏi, các món ăn của người này vừa đơn giản vừa lạ mắt nhưng mùi vị ai ai cũng thích, mới đưa về phục vụ cho ngài.
Chủ tử, sao ngài không ăn thử xem thế nào?”
Thượng Nguyên nghe vậy cũng cảm thấy tò mò.
Nhậm Vũ là kẻ sành ăn, rất hiếm khi khen đồ ăn của ai nhiều như vậy.
Hơn nữa, khi nhìn vào bát cháo trứng đơn giản này không hiểu sao hắn lại thấy hơi đói bụng.
Hắn ngồi xuống bàn nếm thử.
Vừa cho thìa cháo đầu tiên vào miệng, Thượng Nguyên đã sững người.
Hắn cảm thấy mùi vị này vô cùng quen thuộc nhưng lại không tài nào nhớ ra mình đã từng ăn ở đâu.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hình ảnh một nam nhân không rõ diện mạo bưng tới cho hắn một bát cháo giống hệt thế này.
Nhưng rồi cũng chỉ như thế, hắn không thể nhớ thêm điều gì nữa.
Đầu lại ân ẩn đau.
“Đầu bếp mới là ai thế?”
“Chính là người mà hôm qua Cố đại nhân đưa tới.
Chủ tử, có phải người ăn bát cháo này thấy rất ngon không? Có muốn gặp thử người đó không?”
Thượng Nguyên nhớ ra hôm qua lúc Cố Y Tịnh đưa người này tới gặp hắn, không hiểu sao đầu hắn lại đau như búa bổ.
Hắn lạnh nhạt phất tay.
“Không gặp.
Cũng đừng để hắn xuất hiện trước mặt ta.”