“Này, ngươi chắc chắn làm thế này A Nguyên sẽ đến chứ?” Lâm Thành nằm trên giường, chăn đã kéo lên ngang ngực.
“Chắc chắn.
Ngươi còn nghi ngờ gì khả năng ăn nói của Nhậm Vũ nữa chứ! Cứ theo kế hoạch mà làm.
A, vương gia đến rồi.”
Lâm Thành lập tức quay đầu vào trong.
Nhâm Huyền đứng bên cạnh cố ý nói lớn:
“A Thành, ngươi thấy trong người khó chịu phải nói ra, đừng cố chịu đựng nữa!”
“Ta đã nói rồi.
Ta không sao.
Đừng làm phiền ta!”
Tần Thượng Nguyên ở bên ngoài nghe thấy vội vàng chạy vào.
“Hắn làm sao thế?”
“Chủ tử, lúc thuộc hạ tới thì thấy A Thành có vẻ choáng váng, đau đầu.
Nhưng đến khi thuộc hạ hỏi thì hắn cứ nhất mực nói mình không sao cả.”
“Cái gì? Để ta xem nào!” Thượng Nguyên ngồi xuống giường, dịu dàng lay gọi Lâm Thành: “A Thành, ngươi thấy trong người thế nào? Nói bản vương nghe xem!”
“Nô...!nô tài không sao.”
“Cái gì mà không sao? Quay lại đây cho bản vương xem nào, ngươi xoay mặt vào tường làm gì?”
“Nhưng nô tài sợ.
Nô tài nghe nói vương gia ghét nô tài, không muốn nhìn thấy mặt của nô tài.”
“Ai nói với ngươi như vậy chứ? Ta sẽ trừng trị hắn!”
“Ai cũng biết vương gia vừa thấy nô tài là đau đầu.
Nô tài sợ mình xoay lại vương gia nhìn thấy nô tài bị đau đầu thì nô tài chắc chắn sẽ chết.”
Thượng Nguyên đỡ trán.
Việc này có thể trách ai, đều là do hắn tự làm tự chịu.
“Không đâu.
Là bản vương sai rồi.
Bản vương hứa với ngươi cho dù lúc nhìn thấy ngươi, ta có đau đầu thật thì ta cũng sẽ không giết ngươi.”
“Nhưng ngài sẽ đánh ta.”
“Không đánh.
Không làm gì hết.”
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ đứng ngoài nhìn thấy một màn này không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đã lâu lắm rồi bọn hắn mới thấy chủ tử cư xử dịu dàng với một ai đó như vậy.
Quả nhiên chỉ có Lâm Thành mới làm được.
“Vương gia nói thật chứ?”
“Ngươi nghi ngờ cả lời của bản vương?”
“Nô tài không dám.”
“Được rồi.
Quay qua đây bản vương xem nào!”
Lâm Thành từ từ quay đầu lại, trong lòng vẫn rất lo lắng.
Hắn sợ nhìn thấy mình sẽ lại khiến Thượng Nguyên đau đầu như chết đi sống lại giống như cái ngày bọn họ gặp lại nhau.
Nhưng đây là chuyện mà sớm muộn gì cũng xảy ra, hắn cần phải cho Thượng Nguyên quen dần với gương mặt này, rồi từng bước lấy lại ký ức cho y.
Khi Lâm Thành quay đầu lại Thượng Nguyên lại cảm giác đầu đau nhói lên, nhưng không giống như lần trước, cơn đau này chỉ nhói lên một lúc rồi thôi.
Không chỉ vậy, trong khoảng khắc cơn đau nhói lên, hắn nhìn thấy hình ảnh của một nam nhân không rõ mặt mỉm cười gọi hắn “A Nguyên!”
Gương mặt của A Thành đối với Thượng Nguyên lúc này vô cùng quen thuộc nhưng hắn lại không nhớ nổi mình đã từng gặp qua người này ở đâu.
Chỉ biết rằng dường như người này đối với hắn rất quan trọng.
“Có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Câu nói này như một gáo nước lạnh dội xuống xóa tan không khí đang có vẻ khá hòa hợp này.
Gương mặt Lâm Thành bỗng chốc tối sầm.
Những lời nói đã chuẩn bị sẵn từ trước bây giờ hắn không cách nào thốt ra được nữa.
Hắn và Thượng Nguyên tuy quen nhau không lâu nhưng những gì bọn họ trải qua, tình cảm của bọn họ đã có, những nuối tiếc không thể đạt thành,… vậy mà bây giờ câu nói mà hắn nhận được lại là “có phải chúng ta từng gặp nhau?”
Lâm Thành đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón chào tất cả những phản ứng xa lạ của Thượng Nguyên khi gặp mặt nhưng đôi lúc vẫn có những câu nói tuy chỉ là vô tình nhưng lại khiến lòng hắn đau đớn đến khó thở.
Lâm Thành không nói nữa, quay đầu vào trong.
“Này, sao thế? Sao không nói gì nữa?”
“Nô tài mệt rồi.
Không muốn tiếp chuyện.
Xin vương gia ra ngoài cho!”
Bình thường một nô tài mà dám nói với chủ nhân như thế, Thượng Nguyên đã không do dự rút kiếm đâm chết y.
Nhưng chỉ riêng người này, hắn không chỉ không thấy giận ngược lại bản thân cảm thấy mình có lỗi.
Hắn biết có một đoạn thời gian hắn bị mất đi ký ức.
Hoa Thiên Vũ từng nói với hắn đừng bao giờ ngừng nhớ lại nó, cho dù có đau đớn đến thế nào, bới đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hắn.
Người tên A Thành này phải chăng cũng nằm trong đoạn ký ức mà hắn đã mất đó?
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.
Bản vương không làm phiền nữa.
Bản vương sẽ cho người mời đại phu đến khám cho ngươi.”
***
Hai huynh đệ Nhậm gia chỉ dám nghe lén một đoạn nói chuyện giữa hai người kia rồi lẳng lặng rời đi.
Nếu còn ham hố ở lại sợ rằng chủ nhân mà phát hiện ra không biết sẽ có hậu quả gì.
Lúc chỉ có hai anh em đứng bên nhau, đột nhiên Nhậm Vũ hỏi:
“Đại ca, huynh có phải thích Lâm Thành không?”
“Hả?” Nhậm Huyền nhíu mày
“Huynh lúc nào cũng có vẻ lãnh đạm, ngoài nhiệm vụ thì không để tâm đến bất kì chuyện gì, chỉ riêng những chuyện liên quan đến Lâm Thành huynh luôn phản ứng rất mạnh.
Huynh rất dịu dàng với y, âm thầm làm tất cả mọi việc cho y.
Suốt ba năm qua trừ khi là có nhiệm vụ còn không huynh đều không có ở trong phủ.
Đệ biết huynh luôn lặng lẽ tìm kiếm Lâm Thành.
Đệ chưa từng thấy huynh đối với ai như vậy.”
Nhậm Huyền đột nhiên mỉm cười, xoa đầu đệ đệ.
“Đệ quả nhiên rất nhạy bén.”
“Vậy là huynh thích Lâm Thành thật?”
“Đừng đề cập đến chuyện này nữa!”
Nhậm Vũ im lặng.
Hắn dĩ nhiên hiểu suy nghĩ của đai ca mình.
Đem lòng thích một người vốn dĩ không thuộc về mình, hơn nữa lại còn là người mà chủ tử yêu thương, phậm là thuộc hạ như bọn họ vốn không có tư cách với tới.
Chỉ là… nếu đại ca đã sớm biết tình cảm đơn phương này của mình không có kết quả sao vẫn kiên trì suốt nhiều năm như vậy?
“Nhậm Huyền, Nhậm Vũ, các ngươi đến đây!” Tần Thượng Nguyên lúc đi qua chỗ hai người họ, vẫy tay gọi.
Hai anh em ngạc nhiên nhìn nhau.
Hình như chủ nhân ra ngoài có hơi nhanh quá, hơn nữa tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Lúc hai anh em họ vào phòng đã nhìn thấy gương mặt Tần Thượng Nguyên rất căng thẳng.
Hai bàn tay ngài ấy nắm chặt vào nhau tựa hồ đang lo lắng, nhưng sắc mặt rõ ràng rất kiên quyết.
“Chuyện của ba năm trước, các ngươi biết gì kể hết cho ta!”
Ba năm trước, ngày mà Thượng Nguyên tỉnh lại sau khi hôn mê, cứ nhắc đến Lâm Thành là đầu y lại đau như búa bổ.
Điều này hoàn toàn không tốt cho việc trị thương nên không ai dám nhắc lại chuyện quá khứ với y.
Sau này thái hậu lại ra lệnh cấm tất cả mọi người nhắc chuyện về con người thường dân mà y từng yêu.
Ngày đó ai cũng nghĩ là người này đã chết rồi, nhắc lại chỉ khiến Tần Thượng Nguyên thêm đau khổ nên cũng tự phong ấn chuyện về “Lâm Thành” lại.
Hai huynh đệ bọn họ dĩ nhiên cũng như thế.
Bản thân Thượng Nguyên cũng không bao giờ nói về chuyện ký ức bị mất đi của mình.
Nhưng hôm nay chính miệng y lại đề nghị muốn nghe chuyện đó.
Hai anh em nhìn nhau, vừa vui mừng nhưng cũng không khỏi lo lắng.
Giờ kể lại tất cả, đầu của chủ nhân sẽ không đau chứ?
“Không cần lo lắng cho bản vương.
Cứ kể đi.
Hôm nay dù cho có đau đầu đến chết bản vương cũng muốn nghe bằng hết.”
Ánh mắt đau đớn của A Thành khi hắn hỏi y câu đó ám ảnh hắn.
Rõ ràng hắn đã từng quen biết y, chắc chắn không chỉ là quen biết đơn thuần nhưng hiện tai hắn lại không nhớ chút gì.
Hắn muốn biết rõ hơn về con người này, muốn biết năm xưa giữa hắn và y có quan hệ gì, cũng muốn làm rõ tâm trạng khó chịu hiện tại trong lòng mình.
“Vâng, chủ tử.
Bọn thuộc hạ sẽ kể hết.
Không dám giấu người nửa chữ.”
***
Lâm Thành nằm một lúc rồi ngồi dậy nấu một bữa ăn đêm cho Thượng Nguyên.
Lúc nãy dù bị y làm cho vừa buồn vừa giận nhưng vẫn không đành lòng để y chịu đói, cũng không muốn ai ngoài mình nấu ăn cho y.
Rốt cuộc hắn vẫn muốn tự mình nấu ăn cho y, và lần này hắn tự mình mang đồ ăn đến thư phòng của Thành vương gia.
Hắn biết Tần Thượng Nguyên hay làm việc đến khuya, buổi sáng thì dậy sớm để thượng triều.
Sống với thời gian biểu như thế hoàn toàn không tốt cho sức khỏe chút nào.
Hắn muốn sau này nhất định phải tìm cách thay đổi thói quen sống không điều độ của y.
Lúc hắn vào thư phòng, nến vẫn còn thắp nhưng Thượng Nguyên lại không có ở bàn làm việc, trên giường cũng không thấy.
Xung quanh cũng không thấy Nhậm Huyền và Nhậm Vũ.
Căn phòng cứ như không có ai.
Lâm Thành đặt khay đồ ăn xuống bàn rồi định đi ra ngoài tìm người thì chợt nghe có tiếng nói: “Ai ở ngoài đó, mang y phục vào đây cho ta!”
Đó là tiếng nói của Thượng Nguyên và nó phát ra từ sau tấm bình phong ở góc phòng.
Bấy giờ Lâm Thành mới để ý hình ảnh hiện lên trên tấm bình phong qua ánh sáng bởi ngọn nến.
Có vẻ như là… y đang tắm?
Lâm Thành kinh ngạc.
Bây giờ đang là nửa đêm mà còn tắm à? Y có bị điên không?
Hắn cầm lấy y phục để sẵn trên giường hùng hổ đi tới chỗ tấm bình phong định mắng cho y một trận, nhưng đi gần đến nơi thì khựng lại.
Mặt hắn đỏ bừng như quả cà chua.
Giờ mà cứ thế đi vào hình như không ổn?
T/g: Ko sao.
Con cứ đi vào đi.
Có mama đứng sau đây rồi.