Nhật Ký Tẩy Trắng Của Ác Bá Xấu Xí


Sau khi hạ triều Tần Thịnh Nam cùng đệ đệ Thượng Nguyên đến thỉnh an thái hậu.

Kể từ sự việc xảy ra cách đây ba năm, thái hậu để tâm đến cuộc sống của Thượng Nguyên nhiều hơn, cũng yêu cầu hai anh em họ đến thỉnh an bà thường xuyên.
“Dạo gần đây tâm trạng con có vẻ tốt hơn nhiều, hình như cũng có da có thịt hơn trước.

Con ăn uống đã tốt hơn rồi sao?”
“Vâng.

Gần đây phủ con đổi đầu bếp.

Y nấu rất vừa miệng nên con ăn cũng tốt hơn.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.

Trước kia ai gia đưa đến cho con mấy đầu bếp mà ai cũng không làm con vừa ý, ai gia còn lo con bị mất khẩu vị.

Thế mà giờ lại có thể tìm được người khiến con hài lòng.

Ai gia thật tò mò không biết người đầu bếp nào mà đặc biệt như vậy.

Hay con bảo y đến đây nấu cho ai gia một bữa để ai gia thưởng thức tài năng của hắn?”
“Mẫu hậu, y vốn là một thường dân, không hiểu quy củ trong cung, sợ rằng nếu y đến đây có thể sẽ làm người không hài lòng.” Thượng Nguyên ngay lập tức từ chối.

Hắn đã nghe Nhậm Vũ nói từ trước thái hậu không thích những người xuất thân là thường dân.

Nếu biết chuyện của hắn và Lâm Thành nhất định sẽ kịch liệt phản đối.
Thái hậu kinh ngạc thốt lên: “Con đang nói lâu nay mình ăn món của thường dân sao? Món ăn của đám dân thường quê mùa đó làm sao sạch sẽ và tốt bằng đồ trong cung được.

Con kiếm y ở đâu ra thế hả?”
“Mẫu hậu, y là người duy nhất có thể khiến Tiểu Nguyên cải thiện sức khỏe đấy.

Người muốn đệ ấy lại ăn không vô, gầy còm như trước sao?” Thịnh Nam ngồi uống trà bên cạnh, rất bình tĩnh nói.
Thái hậu lườm mắt nhìn Thịnh Nam, có vẻ như không thể phản bác nhưng vẫn quay sang dặn dò Thượng Nguyên:
“Đồ của dân thường đâu có gì ngon lành, chắc chắn là y đã bỏ gì đó vào đồ ăn để mê hoặc con.

Con phải cẩn thận.”

“Mẫu hậu, người nói như thế là đang xúc phạm dân thường đấy.” Thượng Nguyên đã không thể kiềm chế thêm – “Nếu có thể người nên vi hành cùng con một thời gian để hiểu thêm về cuộc sống cơ cực của người dân.

Bọn họ rất đáng được tôn trọng.”
Hiếm khi lại thấy Thượng Nguyên bức xúc cãi lại mình như vậy, thái hậu không nói gì nữa.

Bà bắt đầu chuyển đề tài thay đổi tâm trạng của Thượng Nguyên.

Bắt đầu từ ba năm trước, sau khi trải qua một vụ thích sát thất bại, mất đi một đoạn ký ức, tính cách của Thượng Nguyên đã thay đổi rất nhiều.

Nó trở nên lầm lì hơn, ít nói và không hay biểu đạt cảm xúc trước bà nữa.

Bà nghe nói thằng bé vì tận mắt nhìn thấy người mình yêu bị ngã xuống vực ngay trước mắt nên mới đau khổ mà dẫn tới mất ký ức.

Không cần biết người đó làm việc gì, khi nghe rằng người đó là một thường dân, bà đã rất không vừa lòng.

Đối với bà, quên đi phần ký ức đó là một chuyện tốt.

Thượng Nguyên sẽ tìm được một mối nhân duyên phù hợp hơn.

Tính cách của Thượng Nguyên thay đổi, cũng tốt, bà không thích cái cách nó nói chuyện với các vị tiểu thư một cách lạnh nhạt như thế.

Nhưng bà không ngờ rằng sau khi thay đổi, nó đối với nữ tử còn vô cảm hơn, thậm chí đến cái liếc mắt cũng không muốn cho.
Sau khi rời khỏi tẩm cung của thái hậu, Thịnh Nam kéo tay Thượng Nguyên, tươi cười hỏi:
“Này, đệ từ chối không để người đầu bếp mới kia nấu ăn cho mẫu hậu, còn ta thì sao? Ta cũng rất muốn ăn thử món của y nấu.

Đệ sẽ không tiếp tục từ chối ta chứ?”
“Hoàng huynh nói gì thế? Huynh biết đệ sẽ không bao giờ từ chối huynh mà.”
“Vậy để hôm nào đó ta đến phủ của đệ xin một bữa ăn nha.

Gọi thêm Thanh Bình nữa được không?”
“Vâng.

Lâu rồi đệ chưa gặp y.”
“Vậy còn Cố Y Tịnh thì sao? Ta nhớ đệ hình như không thích hắn.”
Thượng Nguyên im lặng.


Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại không thích Cố Y Tịnh, ngay từ lần đầu gặp y đã không thích rồi.

Mỗi lần nhìn thấy Cố Y Tịnh là đầu hắn lại khó chịu, cho nên mới luôn không muốn gặp y.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà Giang Thanh Bình trở nên lạnh nhạt với hắn.

Theo lời kể của Nhậm Vũ, Cố Y Tịnh là đệ đệ kết nghĩa của Lâm Thành, trước kia đối với hắn cũng rất thân thiết.

Hắn không biết có phải vì Cố Y Tịnh có liên quan đến Lâm Thành nên hắn mới đau đầu mỗi lần gặp y hay không.

Nhưng đây là một dịp tốt để hàn gắn mối quan hệ của bọn họ.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày.

Tối nay huynh đến luôn đi!”
“Được nha.

Quyết định vậy đi.

Vậy để ta đi gọi Thanh Bình và Cố Y Tịnh.”
***
Lâm Thành vốn đang nghĩ cách làm sao để thăm dò Giang Thanh Bình thì đùng một cái cơ hội tới.

Hắn không hay biết Giang Thanh Bình, Thượng Nguyên và hoàng đế lại có quan hệ tốt như thế, đến mức cùng nhau kéo đến phủ Thành vương ăn tối.

Thượng Nguyên chỉ cho Nhậm Huyền về báo cho hắn biết chứ không trực tiếp về nên hắn không hỏi được khẩu vị của hai người kia.

Hắn đành phải hỏi Nhậm Huyền:
“Khẩu vị của hoàng thượng và Giang đại nhân thế nào? Ngươi có biết không?”
“Hai ngài ấy chưa ăn món dân dã bao giờ nên ngươi cứ nấu tự nhiên đi, muốn nấu cái gì thì cứ nấu cái đó.”
“Trong hai người có một người là hoàng thượng đấy.

Nhỡ ta nấu phải món mà ngài ấy bị dị ứng thì phải làm sao?”
“Không sao.


Bệ hạ không bị dị ứng món gì đâu.

Có chuyện gì xảy ra thì đã có chủ tử gánh thay ngươi.

Đừng lo!”
Khóe mắt Lâm Thành khẽ giật.

Thuộc hạ mà đẩy hết trách nhiệm qua chủ tử kiểu này hả? Nhưng cách y nói lại khiến tâm trạng lo lắng của Lâm Thành giảm đi rất nhiều.

Lâm Thành khẽ cười, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.
“Đầu bếp Lâm, có cần trợ thủ không? Ta có thể giúp.”
“Ngươi làm chạy bàn thì được, nấu bếp thì biết gì mà giúp chứ? Đi tìm mấy phụ bếp có năng lực đến đây cho ta!” Lâm Thành vừa nói vừa đẩy Nhậm Huyền ra ngoài.

Nhậm Huyền ngẩn người nhìn rồi đột nhiên phì cười, lắc đầu rời đi.
Một vài tì nữ may mắn được chứng kiến khoảng khắc hiếm hoi này.

Bọn họ không ngừng la lên đầy phấn khích (nhưng không dám la quá lớn):
“Nhậm Huyền đại nhân vừa cười kìa! Lần đầu tiên ta thấy đại nhân cười đấy!”
“Nhậm Huyền đại nhân cười đẹp quá! Ai có diễm phúc làm ngài ấy cười được vậy?”
“Thấy ngài ấy vừa đi từ chỗ nào ra không? Từ nhà bếp ra đó.

Trong đấy không phải là đầu bếp mới tới Lâm Thành sao?”
Nhậm Huyền tính ra cũng là một đại mỹ nam trong Thành vương phủ nhưng vì hắn bình thường lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách, lại ít nói nên không ai dám đến gần hay bắt chuyện với hắn.

Người duy nhất trong phủ mà hắn thân thiết chỉ có người đệ đệ Nhậm Vũ.

Sau này bọn họ còn phát hiện ra Nhậm Huyền cũng rất hay nói chuyện với đầu bếp mới Lâm Thành.

Lâm Thành có vẻ rất thân với hai huynh đệ họ Nhậm và còn đáp ứng được yêu cầu của vị chủ nhân khó tính của bọn họ.

Chúng nô tì trong phủ ai cũng rất nể phục Lâm Thành.

Y cũng rất thân thiện, nấu ăn rất ngon nên rất được lòng mọi người trong phủ.

Bây giờ bọn họ lại phát hiện ra y có thể làm cho người như Nhậm Huyền cũng có thể nở nụ cười, lại càng nể phục hơn.

Nhậm Huyền vừa đi khỏi đã có vài người chạy đến chỗ y hỏi bí quyết.

Lâm Thành rất ngạc nhiên khi có người đến hỏi hắn bí quyết làm Nhậm Huyền nở nụ cười.


Từ ngày quen biết với Nhậm Huyền, tuy y khá lạnh lùng và ít nói nhưng đối với hắn luôn rất thân thiện, cũng không ít lần mỉm cười.

Hắn không biết rằng Nhậm Huyền ở trong phủ lại khó gần như vậy, cũng thắc mắc không hiểu tại sao y lại luôn cười với mình.

Cho nên khi mọi người hỏi hắn như thế hắn chỉ biết lúng túng cười trừ chứ không biết phải trả lời thế nào.
...***...
Buổi tối hôm ấy, Thịnh Nam đi cùng với Giang Thanh Bình và Cố Y Tịnh đến.

Trông Y Tịnh có vẻ khá lúng túng khi đi cùng xe với hoàng thượng.

Lâm Thành đã tiếp xúc với hoàng thượng từ trước nên khi đối mặt với người một lần nữa thái độ khá là tự nhiên.
Trước khi ngồi xuống bàn ăn, Lâm Thành kín đáo kéo Thượng Nguyên qua một bên hỏi nhỏ:
“Vương gia, tửu lượng của Giang đại nhân thế nào?”
“Hắn tửu lượng khá lắm đấy, còn hơn cả ta.”
Thấy sắc mặt Lâm Thành có vẻ thất vọng, Thượng Nguyên sinh nghi, hỏi:
“Ngươi định chuốc say hắn?”
“Ta đoán Giang đại nhân đối với A Tịnh có tình cảm đặc biệt nhưng không có cách nào thăm dò hắn.

A Tịnh rất thích hắn, ta muốn giúp A Tịnh.

Nhưng nếu như Giang đại nhân đối với A Tịnh không phải là loại tình cảm đó, ta sẽ khuyên đệ ấy từ bỏ.”
“Hiểu rồi.

Nhưng chuốc say Thanh Bình không được đâu, ngược lại để Cố Y Tịnh say còn có khả năng hơn.”
“Tửu lượng A Tịnh rất kém, uống rượu rất dễ say, nhưng sao ta có thể để đệ ấy say chứ? Ta..” Nói đến đây Lâm Thành chợt sững lại.

Hắn đã hiểu ý của Thượng Nguyên: “Ta biết mình phải làm gì rồi.

Cảm ơn vương gia.”
Sau đó Lâm Thành chạy qua kéo Cố Y Tịnh thì thầm gì đó.

Cố Y Tịnh mỉm cười đồng ý.

Giang Thanh Bình và Thịnh Nam hiện giờ đang nhìn chăm chăm vào các món ăn lần lượt được đưa lên bàn, không rảnh chú ý sang bên này.

Các món ăn đều là những món mà lần đầu tiên hai người họ nhìn thấy.

Nhìn có vẻ khá đơn giản nhưng trình bày khá bắt mắt, cũng rất dậy mùi thơm khiến họ nhịn không được muốn thử ngay.
“Nào nào, tất cả ngồi vào bàn đi! Nhìn chỗ đồ ăn trên bàn trẫm bắt đầu thấy đói rồi."
T/g: có ai hóng cặp đôi phụ không? Tui mỗi lần viết đến cp này đều rất muốn cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận