Hai tên thuộc hạ tách đám đông đến đỡ Lâm Thành dậy.
Lâm Thành lúc này đã mệt mỏi quá độ, vừa được đỡ lên đã ngã sấp lên người thuộc hạ của mình.
Nhưng trước khi rơi vào trạng thái mất ý thức, hắn vẫn kịp ra hiệu cho thuộc hạ nhắn lại với mọi người:
“Công tử của bọn ta nói bất cứ ai trước kia đã từng bị bọn ta trấn tiền bạc cứ đến nhà chúng ta lấy tiền.
Nợ bao nhiêu công tử sẽ trả đủ, tuyệt sẽ không thiếu của mọi người.”
Nói xong hai tên thuộc hạ cõng Chung công tử hiện tại đã ngất trở về.
Mọi người nhìn theo hắn, không ngừng xì xào bán tán không biết có nên tin những lời mà hắn nói hay không.
Họ sợ đây chỉ là cái bẫy.
Nếu họ đến nhà hắn lấy tiền có khi sẽ bị hắn thừa cơ làm hại không chừng.
Giữa lúc này thì đột nhiên có một nam nhân đi tới.
Đó là một thanh niên anh tuấn, mỹ mạo xuất sắc hơn người.
Đi bên cạnh anh ta còn có hai người khác nhìn có vẻ đều là cao thủ.
Người này mới xuất hiện trong huyện hai ngày nay, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Hắn ta cầm chiếc phiến đầy tao nhã, vẻ mặt cứ như vừa mới nghe một chuyện buồn cười.
“Các ngươi đây là bị bắt nạt thành quen nên ngốc luôn rồi sao? Chung công tử còn đang lo bị quan phủ bắt, hắn có điên đâu mà còn nghĩ cách đi hại các ngươi.”
Câu nói đó khiến mọi người ngớ ra.
Đã có những người bạo dạn muốn đến xem thử thế nào.
Vậy là họ kéo nhau đi.
Những người khác tò mò đi theo phía sau.
Đám đông cứ vậy nhanh chóng giải tán.
“Điện hạ, người vậy mà lại ra mặt giúp Chung công tử.” Nhậm Vũ nói nhỏ.
Tần Thượng Nguyên ho nhẹ mấy tiếng, ngượng ngùng nói: “Không phải là ta giúp hắn, chỉ là không chịu được khi nghe mấy cái suy nghĩ ngốc ngếch của con dân nước mình mà thôi.
Đi thôi.
Chúng ta về khách điếm.”
----------
Vết thương của Lâm Thành chỉ là xây xát ngoài da, chủ yếu là hắn bị mệt mỏi quá độ.
Sau khi ngất đi, Lâm Thành ngủ một mạch đến chiều tối.
Đến khi tỉnh dậy, hắn thấy rất nhiều người đứng xung quanh giường mình.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn đều đầy lo lắng.
“Công tử, người cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Chuyện gì vậy? Sao các ngươi lại đứng cả ở đây?”
“Công tử…” nữ hầu không nói hết câu, bộ dáng vô cùng lo lắng.
Lâm Thành ngồi thẳng dậy, hỏi: “Việc ta giao các ngươi làm đến đâu rồi?”
“Công tử, sau khi người trở về thì có mấy người dân đến đây lấy tiền.
Nô tì đã ghi chép lại và trả hết tiền cho họ như người dặn.
Nhưng sau đó dân kéo đến đông lắm, đến giờ đã… đã hết sạch cả tiền mà công tử giao cho nô tì.”
“Công tử, danh sách những người từng bị công tử đánh trọng thương, thuộc hạ đã viết xong rồi, cũng đã cho người đi tìm đại phu giỏi.
Nhưng mà chi phí chữa trị… Thuộc hạ sợ rằng tiền trong khố phòng không đủ.”
Lâm Thành gật đầu ngụ ý đã nắm được tình hình.
Hắn cầm sổ sách lên xem một lượt.
Số người mà hắn nợ tiền quả thật rất nhiều, nhưng vẫn còn nằm trong dự tính.
Hắn cho người đem gần như toàn bộ đồ giá trị trong nhà bán đi.
Trước kia nguyên chủ ăn đút lót cũng nhiều nên đồ trong nhà toàn là hàng cao cấp.
Khi bán đi nhất định thu được không ít tiền.
Hắn còn cẩn thận dặn dò thuộc hạ những đồ vật quý, hiếm có thì nên đưa đến chợ đen bán đấu giá sẽ thu được nhiều lợi hơn.
Lâm Thành tiếp tục xem danh sách những người bị thương.
Số lượng cũng phải hơn chục người.
Nếu bố trí ở hết trong nhà hắn rõ ràng không đủ chỗ.
Hắn liền sai người đi tìm mua một tiểu viện nằm ở trung tâm của huyện.
Sau đó dọn dẹp thật sạch sẽ tất cả các phòng, kê thêm giường, rồi đón tất cả những người bị thương trong danh sách này đến đó để tiện bề khám bệnh và chăm sóc.
Phải cần mời thêm ít nhất hai vị đại phu nữa cùng nhau khám chữa cho bệnh nhân.
Chỉ phí trả cho đại phu, tiền thuốc và những thứ lặt vặt khác rõ ràng rất tốn kém, lại không phải ngày một ngày hai.
Hắn đã lên một kế hoạch để kiếm tiền trang trải cho việc này.
***
Kiếp trước Lâm Thành đã phải nai lưng làm việc từ khi chưa thành niên để kiếm tiền trang trải cuộc sống của hai anh em.
Có thể nói công việc nào hắn cũng đã từng trải nghiệm qua, cũng biết làm nhiều thứ.
Mà thứ hắn thạo nhất, là nấu ăn.
Lâm Thành dự định mở một quán ăn, và việc này hắn đã bắt đầu triển khai từ sớm rồi.
Hắn đã cho người đi mua lại một căn nhà có thiết kế đơn giản nhưng không gian rộng rãi.
Sau đó hắn cho người cải tạo thành một cái quán ăn nhỏ theo thiết kế của mình.
Ngay sau vụ ồn ào ở ngoài chợ huyện hai ngày, quán ăn A Thành đã được khai trương.
Trước đó một ngày, Lâm Thành cho người làm một cái bảng lớn.
Bên trên viết như thế này: “Ngày mai A Thành khai trương.
Vị khách đầu tiên bước vào quán sẽ được ưu đãi giảm một nửa tiền ăn.”
Cái bảng đó đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Không chỉ vậy, Lâm Thành còn công khai tên các món ăn trên một cái bảng nhỏ khác đặt ở bên cạnh.
Tên các món ăn nghe thì có vẻ dân dã nhưng lại rất lạ tai: “cơm cuộn rong biển”, “lươn om chuối”, “cuốn thịt heo đậu hũ”, hủ tiếu khô...!kích thích sự tò mò của rất nhiều người.
Tần Thượng Nguyên vẫn luôn cho người bám sát nhất cử nhất động của Chung công tử.
Khi biết y định mở quán ăn thì tò mò đến xem.
Nhìn hai cái bảng với thông tin thú vị kia, môi hắn không ngừng cười, liên tục lẩm bẩm: “Thú vị.
Người này quá thú vị.” Hai ảnh vệ đứng cạnh bên nhìn chủ tử của mình mà ngạc nhiên vô cùng.
Có lẽ đây là lần đầu hắn thấy chủ tử có hứng thú với một ai đó đến như vậy.
Vậy là buổi sáng hôm ấy, khi giờ khai trương còn chưa đến mà trước cửa đã đông nghịt người.
Ai cũng muốn chen chân lấy được vị trí đầu tiên.
Nhìn một màn này Lâm Thành có hơi kinh ngạc.
Không ngờ phương pháp quảng cáo kia lại hiệu quả đến như vậy.
Giờ lành đến, quán ăn A Thành mở cửa khai trương.
Sau màn pháo nổ đùng đoàng.
Lâm Thành không xuất hiện mà để một thuộc hạ lạ mặt đứng ra thay mình đọc 'diễn văn' mở quán.
Hắn phải tính đến việc dân biết quán đó do hắn mở sẽ không ai chịu tới.
Nào ngờ bài 'diễn văn' còn chưa dứt, khách đã sốt ruột chạy ào vào trong.
Lâm Thành trong bộ dạng đeo mạng che mặt, đứng ở bên trong vội vàng hét lên: “Xin các vị bình tĩnh.
Bọn ta sẽ bố trí chỗ ngồi cho các vị.
Xin đừng chen lấn! A Vân, ai đến đầu tiên vậy? Mau đưa khách đến bàn đặc biệt.”
Bất ngờ một người mặc hắc y xuất hiện trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ta đến đầu tiên.”
Lâm Thành quá bất ngờ nên cứ ngơ ra.
“Lão bản, chính là người đó đấy.
Người mặc hắc y đó.”
Lâm Thành bừng tỉnh, đon đả mời vị khách kia đến chiếc bàn đặc biệt đã chuẩn bị sẵn.
Chiếc bàn đặc biệt này nó chỉ hơn những bàn khác một chút là nó được trải khăn lên nhìn rất sạch sẽ và đẹp mắt.
Nhưng người này lại không ngồi xuống ngay mà lại đứng một bên chờ một người khác đến.
Nhìn cách hành động xem chừng là đang đợi chủ nhân, và còn là người có lai lịch không nhỏ.
Lâm Thành còn đang thắc mắc vị khách nào, vừa nhìn thấy người đó hắn đã lập tức đóng băng.
“Cái tên kia không phải là kẻ bị mình đá một cái vào bụng lúc ở huyện nha sao? Hình như mình chọc phải thứ dữ rồi a? Nếu bị phát hiện ra có phải sẽ bị đánh chết không?” Lâm Thành không ngừng kêu than trong đầu.
Tần Thượng Nguyên mỉm cười tiêu sái đi tới ngồi xuống bàn.
Hắn dĩ nhiên nhận ra người đang đeo mạng che mặt đứng ở đó.
Nhưng vì những thú vị mà y mang tới hắn sẽ không tính toán chuyện lúc trước.
Hắn hiện tại chỉ muốn nếm thử mấy món ăn nghe lại tai kia xem thế nào.
Vưà ngồi xuống bàn hắn đã kêu người mang hết những món ăn được viết trên cái bảng kia ra ăn thử.
Nhìn thấy nam nhân kia không có vẻ như là nhận ra mình, Lâm Thành thở dài một hơi, nhanh chóng chui vào bếp nấu nướng.
Thực đơn của hôm nay là những món dân dã nên thời gian nấu không quá dài, cách thức cũng không phức tạp.
Hắn chỉ thay đổi phương thức nấu theo phong cách ở hiện đại và nguyên liệu chế biến một chút để tạo sự khác biệt.
Lâm Thành còn tự tinh chế muối ở cổ đại trở nên tinh khiết hơn nên khi dùng để nấu khẩu vị của các món ăn cũng trở nên ngon hơn.
Tất cả các thực khách đều vô cùng hài lòng với các món ăn của quán, bao gồm cả Tần Thượng Nguyên.
“Ưu đãi giảm nửa tiền ăn thì không cần đâu.
Ta muốn đổi một yêu cầu khác.
Ta muốn gặp đầu bếp của các ngươi.” Tần Thượng Nguyên ăn xong một bụng no liền yêu cầu.
Tiểu nhị có vẻ do dự.
Vì vấn đề thân phận nhạy cảm nên lão bản của hắn rất hạn chế việc ra ngoài gặp khách.
Hắn liền tìm một lý do từ chối: “Công tử xin thông cảm.
Ngài cũng thấy đấy, khách hàng của bọn ta rất đông.
Đầu bếp không thể ngơi tay để ra đây gặp các vị được.”
Tần Thượng Nguyên nhìn mấy thực khách vừa bước vào quán mà không có chỗ ngồi thâý lý do đó rất có lý.
Hắn gật đầu nói: “Vậy được rồi.
Ta sẽ đợi đến khi hết khách sẽ gặp vậy.”
Những tưởng nói xong ba người này sẽ đi rồi quay lại sau, nhưng không ngờ bọn họ vẫn tiếp tục ngồi đấy và không có dấu hiệu muốn rời khỏi.
Tiểu nhị đành phải vào trong báo lại với chủ quán.
Lâm Thành nghe xong không khỏi lo lắng.
Giờ mà lại lòi mặt ra sợ rằng sẽ không trốn được mất.
Cũng không biết cái tên công tử đó tìm gặp hắn có chuyện gì.
Liệu có phải đã nhận ra hắn rồi không?
“Đằng nào cũng không trốn được.
Cứ đánh liều vậy.
Nếu y muốn bắt tội mình cứ xin lỗi trước là được.
Đến bị ném đá cũng thử qua rồi, còn lo bị một đạp vào bụng à?” Lâm Thành tự nhủ trong lòng như thế rồi hạ quyết tâm đối mặt một lần.
Hắn bảo thuộc hạ mời ba vị khách kia vào gian phòng bên trong, vốn là nơi nghỉ tạm của hắn.
Sau khi dặn dò sơ qua các phụ bếp, hắn hít sâu một hơi rồi hùng dũng bước vào trong.
Từ đầu đến chân đều là bộ dáng sẵn sàng chịu trận.
Nhìn thấy vậy Tần Thượng Nguyên không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Chung công tử, đều biết nhau cả rồi.
Không cần giấu làm gì.
Ta cũng không có ý tới kiếm ngươi trả thù.”
Nghe vậy Lâm Thành thở phào một hơi, tháo mạng che mặt xuống.
Tần Thượng Nguyên nhìn hắn một lúc.
Người này nếu không để ý đến vết bớt lớn trên mặt thì đôi mắt của y rất đẹp.
Hắn cũng khá bất ngờ khi biết Chung công tử vậy mà lại là đầu bếp.
Người này mỗi lần gặp lại đều mang đến cho hắn những bất ngờ khác nhau làm cho hắn không khỏi tò mò muốn tìm hiểu sâu hơn.
“Chung công tử thực sự là người nấu những món ăn này sao?”
“Đừng gọi Chung công tử nữa.
Ta không thích mọi người gọi ta bằng cái tên mang nhiều ác cảm đó.
Gọi là Lâm Thành đi.”
“Lâm Thành?”
“Khụ.
Hồi nhỏ cha ta thường gọi ta bằng cái tên đó.”
Tần Thượng Nguyên hơi ngạc nhiên.
Bình thường ai lại gọi trẻ con bằng cái tên nghe kì lạ như vậy.
Hắn lịch sự đáp: “Được.
Vậy Lâm Thành, xin tự giới thiệu, ta họ Tần tên một chữ Nguyên.
Hãy xem như đây là lần đầu chúng ta gặp mặt đi.”
Sự cởi mở của Tần Nguyên xoá tan mọi lo lắng nãy giờ của Lâm Thành.
Hai bên cùng nâng chén rượu xem như khúc dạo đầu.
“Vậy Tần công tử tìm ta có chuyện gì?”
“Các món ăn của Lâm Thành huynh rất thu hút ta.
Nói thật, cả đời ta chưa từng được ăn những món đặc sắc như thế này.
Ta muốn trân trọng mời huynh về làm đầu bếp riêng cho ta.
Tiền công thì huynh không phải lo lắng.
Ta chắc chắn sẽ trả công thật hậu hĩnh.”
“Hả?”