Lục Hoành đi nhanh trên hành lang, có vẻ rất vội.
Lúc đi đoạn gấp khúc, hắn va phải một tên người làm.
Chén canh mà y bưng đổ cả lên tay hắn.
Y sợ hãi vội vàng quỳ xuống dập đầu:
“Nô tài đáng tội! Cầu xin Lục đại nhân tha mạng cho nô tài! Cầu xin đai nhân!”
Canh không quá nóng nên hắn chưa đến mức bị bỏng nhưng vẫn không khỏi làm Lục Hoành khó chịu và tức giận.
Hắn kéo tay áo lên để lộ hình xăm Bạch Hổ trên cổ tay, nhanh chóng dùng khăn lau sạch chỗ canh nóng.
Lục Hoành điên tiết giơ chân đạp tên người làm ngã lăn ra, rút kiếm định chém chết y thì có một người khác lao tới ngăn lại.
“Lục thúc, xin thúc hãy tha cho hắn! Hắn không cố ý.”
Lục Hoành nhíu mày nhìn người kia, “Tam thiếu gia, tốt nhất ngươi không nên lo chuyện bao đồng, kẻo lại rước hoạ vào thân đấy.”
“Nhưng ta cũng không thể giương mắt nhìn thúc giết người trước mặt ta được.
Y chỉ lỡ tay thôi mà, nếu chỉ như vậy mà phải chết thì nhẫn tâm quá.
Thúc xem như nể mặt ta mà tha chết cho y đi.”
Lục Hoành nhìn vị tam thiếu gia này một lúc rồi thở dài thu kiếm.
“Thôi được rồi.
Nếu tam thiếu gia đã mở lời cầu xin như thế ta sẽ tha cho hắn một mạng.”
“Cảm ơn Lục thúc.”
“Tạ ơn Lục đại nhân!” Nô tài kia vội vàng dập đầu cảm tạ.
Đợi đến sau khi Lục Hoành rởi khỏi, tam thiếu gia của Sở vương phủ mới gọi nô tài kia dọn dẹp rồi theo hắn về phòng.
“Tiểu Hà, đóng cửa lại rồi ngồi xuống!”
Tiểu Hà cẩn thận xem xét không có ai nhìn thấy bọn họ mới cẩn thận đóng cửa lại.
Hắn ngồi xuống ghế chờ đợi tam thiếu gia.
Sở vương Sở Kình có bốn người con trai thì vị tam thiếu gia Sở Hàng Châu này tuy là thứ ba nhưng lại có thân phận thấp kém nhất bởi vì mẫu thân của hắn xuất thân là kỹ nữ.
Trong phủ Sở Hàng Châu bị xem thường và bắt nạt thường xuyên bởi những thiếu gia khác, thậm chí cả người làm trong phủ cũng không mấy người thực sự xem trọng hắn.
Dù vậy Lục Hoành vẫn luôn có sự tôn trọng nhất định với Hàng Châu, với hắn như vậy vẫn là rất tốt.
Sở Hàng Châu mang một cái hộp gỗ nhỏ đặt xuống bên cạnh, rồi lấy trong đó ra thuốc mỡ và băng trắng sơ cứu cho vết thương đang chảy máu trên bàn tay Tiểu Hà.
“Làm sao tam thiếu gia biết tay nô tài bị thương?”
“Ta đã thấy lúc ngươi quỳ lạy Lục thúc sơ ý đã để tay đâm phải một mảnh thủy tinh nhỏ làm chảy máu.
Về sau ngươi nhất định phải đi đứng cẩn thận.
Lần này may mà có ta nhìn thấy mà kịp cứu ngươi.
Nếu còn có lần sau ta sợ rằng mình không thể cứu được ngươi nữa đâu.”
Tiểu Hà gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Sự việc đó vốn không phải may mắn, là hắn nhìn thấy Sở Hàng Châu ở gần đó nên mới cố tình tông vào người Lục Hoành và đổ canh lên tay trái của y.
Mục đích của hắn là để xác nhận hình xăm hình bạch hổ có trên cổ tay trái của y hay không.
Tiểu Hà theo phân phó của Dương Kỳ Ngọc, cùng một người nữa đã thâm nhập vào Sở vương phủ ẩn mình gần một năm trời.
Những chuyện lớn nhỏ trong phủ, người tốt kẻ xấu, số phận hạnh phúc hay bi thảm, hắn đều đã chứng kiến qua không ít.
Vì vậy hắn mới biết giữa cái chốn sói hổ hang hùm này có một Sở Hàng Châu hiền lành, nhu mì, tốt bụng và nhiệt thành.
Hắn là một trong số rất ít người hay trò chuyện với y.
Sở Hàng Châu mang cái danh tam thiếu gia nhưng vốn chỉ có cái danh chứ không có quyền lực gì.
Hắn vẫn phải làm việc, tự mình lo từ đồ ăn đến thức uống, y phục nghèo nàn, rẻ tiền chẳng hơn gì đám hạ nhân; đi học chung với các huynh đệ thì bị xem thường, bị bắt nạt.
Sở Kình chưa bao giờ xem trọng đứa con trai này nên cứ vậy bỏ mặc nó chịu bao tủi nhục.
Đứa con với một kỹ nữ là chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không phải cha của ông bắt phải giữ đứa bé này, ông đã giết nó ngay từ khi nó mới lọt lòng.
Sở Hàng Châu yêu thích y học.
Hắn tự đi tìm sách, tự nghiên cứu, học tập.
Cho đến giờ những thương tích hay bệnh tật của Tiểu Hà đều là do Sở Hàng Châu chữa trị.
Tiểu Hà luôn rất biết ơn y, nhưng vì nhiệm vụ không thể không lợi dụng y.
Bây giờ nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, hắn sẽ sớm tìm cách rời khỏi nơi này.
Nếu có thể hắn cũng muốn đưa theo Sở Hàng Châu rời khỏi Sở phủ.
Một người nhân hậu như Hàng Châu không nên tiếp tục ở lại nơi này.
“Tam thiếu gia, người đã có bao giờ… từng nghĩ đến việc rời khỏi phủ chưa?”
Sở Hàng Châu kinh ngạc nhìn Tiểu Hà, đôi mắt ánh lên nét cười nhưng ẩn trong đó là nỗi buồn vô tận.
“Ta muốn đi nhưng có thể đi được không đây? Trong tay ta không có một thứ gì, thậm chí còn mang nợ mà không biết khi nào có thể trả.
Ta làm sao mà đi được.”
“Không đi được thì trốn đi.
Nếu người muốn nô tài nhất định sẽ giúp ngài trốn khỏi đây.”
Sở Hàng Châu mỉm cười xoa đầu hắn.
“Ngươi lo cho bản thân còn chưa xong còn muốn đưa theo ta? Nếu có thể đi được thì đi nhanh đi.
Những việc làm nguy hiểm của ngươi sẽ không giấu được bọn họ lâu đâu.”
Tiểu Hà sững sốt nhìn người nam nhân ngồi trước mặt mình.
Sở Hàng Châu khá cao nhưng do ăn uống không được đầy đủ nên hơi gầy, làn da hơi sạm, thô ráp, ăn mặc cũng quá đơn giản chứ không với ngũ quan của y nếu cũng ăn mặc tươm tất như bao người khẳng định so với đám vương tôn công tử cũng không thua kém.
Y cũng rất thông minh nếu không đã không thể tự mình học y mà đã đến trình độ gần như các bệnh chỉ không cần là nghiêm trọng đều có thể chữa rất nhanh chóng, chẳng kém đại phu tầm trung là mấy.
Một người thông minh như vậy nếu được cho ăn học đàng hoàng không biết sẽ đạt đến công danh gì.
Tiểu Hà thu lại cảm giác tiếc nuối về một tài năng bị chôn vùi, hắn ngạc nhiên hơn là tại sao Sở Hàng Châu lại có thể phát hiện ra những việc mà hắn đang lén lút làm.
Hắn đã rất cẩn trọng không để ai nghi ngờ kia mà.
“Đừng lo lắng cho ta! Sở Hàng Châu ta không phải là người dễ dàng đầu hàng số phận.
Ta nhất định sẽ có một ngày chân chính rời khỏi nơi này.
Ngược lại là ngươi, Tiểu Hà.
Ta không biết là ngươi đang làm việc cho ai nhưng hãy thay ta báo với người đó.
Sở vương gia không phải là một người dễ đối phó.
Ông ta thâm sâu và tham vọng hơn cái vẻ bên ngoài nhiều.
Bảo người đó nhất định phải cẩn trọng.”
“Tam thiếu gia, có phải người đã phát giác ra chuyện gì không?”
Sở Hàng Châu chỉ cười và xoa đầu Tiểu Hà.
“Mau đi đi! Ta ở lại còn có rất nhiều việc phải làm.
Từ giờ phải bảo trọng đấy.”
Tiểu Hà gật đầu.
Thật không ngờ hắn đã sống ở đây một năm lại không hề nhận ra người trước mặt hắn vốn không phải một quả hồng mềm mặc cho người xâu xé.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
...***...
Lục Hoành nhẹ nhàng gõ cửa một căn phòng rồi bước vào, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Hắn cúi đầu, kính cẩn thi lễ với người đang ngồi sau bàn làm việc kia: “Vương gia.”
Sở vương Sở Kình năm nay đã qua ngũ tuần nhưng trông vẫn phong độ không thua gì đám thanh niên trai tráng.
Tổ tiên của Sở Kình là công thần khai quốc nên được tiên hoàng đầu tiên ban cho phong hiệu Sở vương.
Đã qua bao nhiêu năm, Sở vương vẫn luôn là thế lực hùng cứ một phương ở Đông Vân quốc.
Ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt đôi phần.
“Có chuyện gì?” Sở Kình không rời mắt khỏi chiếc bản đồ trên bàn, lạnh lùng hỏi.
“Vương gia, bên khu mỏ báo vừa rồi hang núi bị sập, chết mất mấy chục nhân mạng.”
“Chuyện đó bọn chúng không tự giải quyết được hay sao mà phải báo lên? Đừng nói ngươi đến làm phiền bổn vương vào giờ này chỉ vì chuyện cỏn con đó.”
“Thưa vương gia, thuộc hạ đến đây là để bẩm báo một chuyện.
Người ở cạnh Thành vương gia năm đó, người ba năm trước từng bị rơi xuống vực đã trở về rồi.”
Sở Kình lúc này mới ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi:
“Trở về rồi? Nhưng ngươi nói chính mắt đã nhìn thấy hắn rơi xuống vực rồi mà?”
“Vâng.
Đúng là thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy, nhưng đúng là hắn đã trở về, còn không có chút thương tổn nào.
Người của chúng ta ở bên cạnh thái hậu đã xác nhận điều đó.
Thành vương gia còn gây một trận lớn với thái hậu vì nhất định đòi cưới hắn làm phi.”
Sở Kình hiếm khi nở nụ cười.
“Haha.
Quả là một tin tốt đấy.
Đợi suốt bao năm, cơ hội của bổn vương cuối cùng cũng đến rồi.”
T/g: chương sau là đến màn tỏ tình của bạn nào đó.
Vẫn ngọt.
Chưa có thủy tinh đâu.