Lúc Thượng Nguyên trở về đến nơi, nến trong phòng đều đã thổi tắt.
Như mọi khi, Thượng Nguyên nhẹ nhàng mở cửa, cởi y phục rồi leo lên giường nằm chung với Lâm Thành.
Mọi hành động hắn đêù hết sức nhẹ nhàng để tránh làm Lâm Thành thức giấc, nhưng hôm nay hắn vừa nằm xuống người bên cạnh đã lập tức quay sang ôm chầm lấy hắn.
“Ta làm ngươi thức giấc à?”
“Không.
Ta vẫn chưa ngủ.
Ta đợi ngươi về.”
“Sao lại đợi? Ta đã nói là không cần đợi rồi mà.
Phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ.”
Từ lúc nhận được tin của Dương Kỳ Ngọc báo đã xác nhận danh tính của một trong những tên thích khách ngày đó là Lục Hoành, Thượng Nguyên cùng Thịnh Nam và Thanh Bình, Kỳ Ngọc lên kế hoạch để bắt giam Sở Kình, thành ra mấy hôm nay đều rất bận.
Hắn để Nhậm Huyền ở lại phủ chăm sóc cho Lâm Thành cũng cảm thấy an tâm đôi chút.
“Mấy hôm nay huynh đều bận như vậy, ta thực sự rất lo.
Sức khỏe của huynh không sao chứ?”
“Không sao.” Thượng Nguyên hôn nhẹ lên trán người thương, thì thầm: “Xin lỗi vì mấy hôm nay không thể ở bên chăm sóc cho ngươi.
Cho ta thêm ít thời gian nữa, để ta xử lý xong chuyện kia chúng ta có thể mãi mãi hạnh phúc bên nhau rồi.”
Lâm Thành im lặng không nói gì khiến Thượng Nguyên có hơi lo lắng.
Hắn còn đang định hỏi thì đột nhiên nghe y nói: “Chúng ta 'làm' đi.”
“Hả?”
“Ta muốn làm chuyện đó với ngươi.”
Thượng Nguyên kinh ngạc nhìn Lâm Thành, lần đầu tiên thấy y lại chủ động đề nghị như vậy.
Không lẽ uống rượu say rồi sao? Nhưng trên người y không có mùi rượu.
“Ngươi không muốn ta?”
“Ta dĩ nhiên muốn chứ.
Lúc nào ta cũng muốn ngươi.
Nhưng ngươi đang bị thương, ta sợ...”
Lâm Thành đột ngột đổi tư thế leo lên ngồi trên người hắn, “Như vậy thì không sợ ảnh hưởng đến vết thương nữa.
Ngươi còn lo lắng cái gì?”
Thượng Nguyên tròn mắt ngớ người một lúc rồi ngồi bật dậy, ôm lấy Lâm Thành, kéo hắn vào một nụ hôn thật sâu.
Tay nhanh chóng cởi y phục của cả hai ném xuống đất.
“Đây là ngươi chủ động đấy.
Đừng có mà cầu xin ta, ta sẽ không dừng lại đâu.”
“Ừ.
Cứ làm những gì ngươi muốn đi.”
Kể từ lúc Nhậm Huyền bày tỏ tâm ý với mình, Lâm Thành luôn trong tâm trạng vừa vui, vừa hồi hộp và cũng áy náy không thôi.
Hắn tự trách bản thân tại sao lại không nhận ra tình cảm của Nhậm Huyền dành cho mình.
Nếu như hắn nhận ra sớm hơn thì...!thì hắn có thể làm gì.
Hắn cũng không thể đáp lại tình cảm của người ta.
Điều duy nhất hắn có thể làm là cùng với Thượng Nguyên sống thật hạnh phúc để không phụ với những gì mà Nhậm Huyền đã làm cho hắn.
Càng suy nghĩ như thế hắn lại càng muốn đắm chìm vào tình yêu của Thượng Nguyên ngay lúc này, muốn hoan ái cùng y, muốn nói cho y biết hắn yêu y nhiều đến thế nào.
“Bảo bối, nhiệt tình như vậy thật khiến vi phu ngạc nhiên nha.
Có chuyện gì xảy ra với ngươi sao?” Thượng Nguyên thổi vào tai Lâm Thành, thì thầm bằng chất giọng khàn khàn đầy mị hoặc.
Đôi tay hắn đang nắm lấy cánh mông tròn mềm mại của Lâm Thành nhịp nhàng chuyển động lên xuống.
Trong đêm tối, tiếng nước lép nhép lẫn trong tiếng va chạm cơ thể càng thêm rõ ràng khiến Lâm Thành xấu hổ không thôi.
Bởi vì vết thương chưa lành hẳn nên Thượng Nguyên không dám làm quá mạnh bạo, kìm nén giữ nguyên tốc độ không nhanh không chậm nhưng mỗi lần đều đỉnh đến chỗ sâu nhất khiến khoái cảm của Lâm Thành lên đến tận cùng, không kìm nổi mà phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị.
“Ngươi tưởng chỉ mình ngươi...!có nhu cầu sao? Ưm...!lão tử ưm...!cũng có mà...”
Dây thần kinh lí trí thi nhau đứt phựt phựt.
“A! Tên khốn! A a huynh...!huynh có chậm lại không hả? A a ưm...!Huynh muốn...!muốn giết người à ưm..
ưm a ha ha..”
“Xin lỗi! Ta không kìm được.” Thượng Nguyên hốt hoảng thả chậm tốc độ lại.
“Tên cầm thú! A ưm ưm...”
...***...
Khi thời gian mà công chúa Văn Á đến Đông Vân quốc ngày càng gần thì ở Tây Vực xảy ra nội loạn, thời gian đến Đông Vân quốc buộc phải dời lại.
Lúc này vết thương của Lâm Thành cũng đã bình phục hoàn toàn.
Hắn rủ Cố Y Tịnh ra ngoài thành với ý định mua quà sinh thần cho Tần Thượng Nguyên sắp tới.
“Đại ca, xem huynh dụng tâm như vậy rốt cuộc là định tặng món quà gì?”
“Ta định làm một cặp nhẫn.
Đệ biết không, ở nơi ta sống một cặp nhẫn đôi đeo ở ngón áp út trên bàn tay trái của mỗi người tượng trưng cho sự gắn kết của đôi tình duyên, cũng là cách để đánh dấu chủ quyền.
Ta cũng muốn làm một cặp nhẫn đôi đeo trên tay ta và A Nguyên.”
Cố Y Tịnh nghe vậy đột nhiên có suy nghĩ cũng muốn làm một cặp nhẫn đôi cho mình, nhất là khi sắp tới Giang Thanh Bình dự định sẽ công bố với tất cả mọi người về mối quan hệ của hai người bọn họ, thậm chí Thanh Bình còn định tổ chức một hôn lễ để chính thức đón hắn về Giang gia.
Nhậm Huyền vẫn luôn là người được giao nhiệm vụ theo sát bên cạnh bảo vệ cho Lâm Thành, cho nên lần ra ngoài cung này hắn cũng đi chung.
Sau ngày tỏ tình hôm đó, mối quan hệ giữa Lâm Thành và Nhậm Huyền vẫn tự nhiên như trước kia, thậm chí còn có chút thân thiết hơn, giống như huynh đệ một nhà.
Sau khi lượn phố cả nửa ngày trời, Lâm Thành cuối cùng cũng chọn được một cửa hàng gia công trang sức ưng ý để làm một cặp nhẫn thật đặc biệt cho mình.
Sau đó hắn và Cố Y Tịnh mua thêm vài thứ nữa rồi lên xe ngựa quay trở về cung.
Trong quá trình thúc ngựa trở về Nhậm Huyền chợt phát hiện có người đang theo dõi bọn họ.
Hắn dặn mấy thị vệ đi cùng bảo vệ cẩn thận cho hai người trong xe còn bản thân đi điều tra xem kẻ theo dõi là ai.
Lâm Thành vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Trên đường người qua lại tấp nập, ồn ào, không có gì khác thường, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có cảm giác rất bất an, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động lạ, máu bắn lên chiếc rèm cửa khiến Lâm Thành và Cố Y Tịnh giật nảy mình.
Ngay lập tức có một tên bịt mặt nhảy vào trong xe khống chế cả Y Tịnh và Lâm Thành xuống sàn xe.
Cổ của bọn họ bị siết chặt khiến không thể thốt nên câu nào.
Cố Y Tịnh bị siết đến ngất đi.
Lâm Thành cố sức rút thanh chủy thủ giấu trong ngực đâm vào tay tên kia, nhưng chưa kịp hành động đã bị y nắm lấy cổ giộng đầu vào bên vách của xe ngựa làm hắn ngất ngay tại chỗ.
Nhậm Huyền đi theo kẻ khả nghi kia một đoạn mới nhận thấy có vấn đề liền nhanh chóng quay trở lại.
Hắn trở về vừa lúc phát hiện chiếc xe ngựa bị cướp liền vội vàng đuổi theo.
Tên đang đánh xe ngựa nhìn thấy có người đuổi theo vội vàng báo cho kẻ đang ở bên trong.
Hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ nhỏ nhìn thấy Nhậm Huyền đang đuổi gần đến nơi, hắn không do dự tóm lấy Cố Y Tịnh ném thẳng ra khỏi xe ngựa.
Nhậm Huyền kinh hoàng vội vàng chạy tới đỡ lấy Cố Y Tịnh nhưng không kịp.
Chiếc xe ngựa vẫn chạy đi với tốc độ nhanh không tưởng, Nhậm Huyền ôm trên tay Cố Y Tịnh đang chảy đầy máu bàng hoàng và đau đớn nhìn Lâm Thành vuột khỏi tay mình thêm một lần nữa.
Hắn đấm mạnh bàn tay xuống đất đến bật máu mà gào lên:
“A Thành!!!”
T/g: Lần này rời đi sẽ rất lâu mới có thể gặp lại.