Nghe tiếng chân đám người đã chạy qua được khá xa, Sở Hàng Châu mới thở phào một hơi.
Thiếu nữ trong lòng hắn dường như đã không còn giữ được lý trí, tay bắt đầu sờ soạng lên khắp người hắn, môi không ngừng thì thào: “Nóng quá! Giúp ta với!”.
Trong đêm tối ôm một cô gái vô cùng xinh đẹp lại ăn mặc hở hang, thân thể nóng bỏng níu lấy mình mà cầu xin khẩn thiết như vậy, bất cứ tên nam nhân nào cũng phải động lòng mà giúp cô gái đó giải tỏa.
Sở Hàng Châu cũng không ngoại lệ.
Hắn chưa từng thấy một người con gái nào xinh đẹp đến như vậy.
Cơ thể nàng ấy thật quá hấp dẫn kích thích đến bản năng đàn ông vốn có của hắn.
Nhưng hắn cũng biết rõ nàng đang bị trúng xuân dược và hắn là một đại phu.
Sở Hàng Châu lấy từ trong người một cái bình nhỏ rồi đổ thuốc vào trong miệng của cô gái xa lạ.
Một chốc sau nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hiện tại đêm đã muộn, Sở Hàng Châu không yên tâm để nàng nằm trong khách điếm một mình trong tình trạng nguy hiểm như vậy.
Hắn quyết định đưa nàng về phủ cùng mình.
Dù sao hắn ở trong phủ chẳng khác nào người làm, hắn có đi đâu làm gì vốn không có ai quan tâm.
Hắn cởi áo ngoài của mình khoác lên người nàng rồi ôm nàng lặng lẽ rời đi.
...***...
Thượng Nguyên theo giấy hẹn, đúng giờ Thân một mình đến cầu Vọng Nguyệt.
Lúc hắn đến nơi chỉ nhìn thấy một kẻ bịt mặt đứng ở đấy.
Không để Thượng Nguyên kịp hỏi câu nào, tên đó đã lên tiếng trước:
“Đi theo ta!”
“Đợi đã! Các ngươi đã nói ta đến đây đón người kia mà.
Bây giờ lại bắt ta đi đâu?”
“Thành vương gia, bọn ta không ngu.
Quân tiếp viện của ngài đang đứng cách đây không xa.
Phải tách quân của ngài ra chứ.
Ngài không có sự lựa chọn đâu, nếu không muốn tiểu bảo bối kia của ngài bị tổn thương.”
Thượng Nguyên tức giận mà không làm gì được.
Chỉ có thể đi theo kẻ đó.
Tình huống này hắn cũng đã đoán trước được và cũng đã có chuẩn bị.
Trên người hắn đang đeo một túi bột đặc biệt.
Đó là một túi màu đen nhỏ được hắn đeo lủng lẳng ở thắt lưng.
Chỉ cần hắn cử động nhẹ bột trong túi sẽ rơi xuống đất.
Thứ bột này có mùi vị rất đặc trưng mà chỉ có một loại bướm màu xanh đặc biệt mới nhận ra được.
Loại bướm đó là vật nuôi của Dương Kỳ Ngọc.
“Đợi đã!”
Thượng Nguyên vừa đi được vài bước thì khựng lại.
Tên áo đen đó tiến đến sát gần chỗ Thượng Nguyên, nói:
“Cảm phiền Thành vương cho phép bọn ta khám xét qua người.
Vũ khí ngài cũng không thể đem theo.
Bất cứ thứ gì kì lạ cũng đều không được phép mang.”
Lệnh này của bọn chúng đúng là nham hiểm.
Lần này hắn biết chắc mình sẽ đi vào cửa tử, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn không hề có chút e sợ, chỉ thấy phấn khích.
Bọn chúng muốn hắn chết, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Tên kia khám người Thượng Nguyên lôi ra được cái túi đen kia liền vứt qua một bên.
Sau đó thu lại kiếm của hắn rồi mới chịu dẫn hắn đi.
Thượng Nguyên lẩm bẩm chửi rủa tên kia cáo già, hậm hực bước theo.
Tưởng hắn đã chịu thua? Đâu phải chỉ trên thắt lưng của hắn mới có túi bột, dưới đế giày của hắn cũng đã được bôi đầy thứ bột đó.
Thượng Nguyên vờ như tức giận chỉ để tên kia tưởng rằng là hắn đã bị thu hết đồ trên người.
Tên bịt mặt kia đưa Thượng Nguyên đi rất xa khỏi địa điểm cũ, vòng qua rất nhiều đường rẽ rồi dừng chân lại trước một căn nhà bỏ hoang.
Xung quanh rất vắng vẻ, không một bóng người, nhưng bằng trực giác hắn có thể cảm nhận được có rất nhiều kẻ đang ấn nấp quanh đấy.
“Ta cũng đã theo lời các ngươi đến đây, các ngươi định lật lọng?”
“Không có.
Bọn ta sẽ trả tiểu bảo bối lại cho ngươi...!nhưng là ở dưới hoàng tuyền.”
Hắn vừa dứt lời xung quanh lập tức xuất hiện gần hai mươi tên mặc áo đen nhảy ra.
Kẻ nào cũng đằng đằng sát khí lao vào muốn lấy mạng hắn.
Tần Thượng Nguyên không chút nao núng, đôi mắt dường như biến đỏ.
Chân trái xoạc ra, ngay khi bọn sát thủ tiếp cận, Thượng Nguyên vung chân tung cát bay thẳng vào mặt đám bên trái rồi né người tránh đám bên phải, thuận tiện khống chế cướp lấy một thanh kiếm.
Thượng Nguyên lao vào chém giết không chút nhân nhượng.
Hắn cướp thêm một thanh kiếm nữa, lao vào giữa đám sát thủ hai tay hai kiếm phạt ngang phạt dọc.
Bọn sát thủ thi nhau ngã xuống.
Lục Hoành đứng bên ngoài quan sát mọi chuyện không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Lần thích sát cách đây ba năm, khả năng sát phạt của Tần Thượng Nguyên đâu có kinh khủng như vậy.
Hắn mới nhận ra lần đó Thượng Nguyên còn kìm lại vì vẫn còn Lâm Thành ở bên cạnh.
Còn lúc này đây mới chính là con người thật của hắn.
Hắn ra lệnh cho một toán sát thủ khác đang đứng đợi sẵn xông lên.
...***...
Xuôi theo đàn bướm xanh phát quang trong đêm, nhóm người của Nhậm Huyền và Nhậm Vũ đã đến gần được địa điểm Tần Thượng Nguyên bị đưa đi thì bị một nhóm sát thủ nhảy ra chặn đường.
Nhóm này phải đến hai mươi mấy tên, không nói gì mà nhảy thẳng vào tấn công bọn họ.
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ nhìn nhau, cùng gật đầu rồi rút kiếm xông vào ứng chiến.
Bọn họ hiểu rằng chủ tử chắc chắn đang gặp nguy hiểm, họ nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi vòng vây đến ứng cứu.
Đám sát thủ này đều là cao thủ, trong số đó không ít người đã đạt đến trình độ ám vệ hoàng cung.
Hai anh em họ Nhậm tả xung hữu đột nhưng mãi không thoát được vòng vây.
Họ tránh được đám này thì lại có đám khác xông vào.
Thời gian càng lâu càng khiến cả hai sốt ruột không thôi.
Đúng lúc này thì Dương Kỳ Ngọc phi ngựa vào đột phá vòng vây.
Hắn phi ngựa chạy đến chỗ Nhậm Huyền liền đưa tay ra.
Nhậm Huyền lập tức nắm lấy, được Kỳ Ngọc kéo lên yên ngồi phía sau lưng mình.
Thêm vài con ngựa khác chạy đến phía sau bọn họ hỗ trợ Nhậm Vũ và một số người nữa leo lên.
Tất cả đều phi nước đại đuổi theo đàn bướm xanh đến chỗ Thượng Nguyên.
Tần Thượng Nguyên lúc này vẫn bị vây bởi rất nhiêu kẻ áo đen.
Cả người hắn đã nhuốm đầy máu, hơi thở nặng nề hơn.
Trên cơ thể chi chít vết thương nhưng không có cái nào nặng cả.
Rõ ràng lần này kẻ thù muốn giết bằng được hắn, đến mức không ngại cử đi nhiều sát thủ như vậy.
Nãy giờ hắn không biết đã chém bao nhiêu kẻ, hai bàn tay vung kiếm đã muốn mỏi vậy mà vẫn không ngớt kẻ xông lên.
Nếu không vượt qua được vòng vây này hắn không thể tìm được tung tích của Lâm Thành.
Hắn tự nhủ bản thân nhất định phải trụ vững đến khi quân tiếp viện đến.
Lục Hoành vẫn đứng bên ngoài quan sát nãy giờ, nhận thấy động tác của Tần Thượng Nguyên đã chậm đi liền quyết định nhảy vào tham chiến.
Năng lực của lão tướng như Lục Hoành vượt hơn hẳn mấy tên sát thủ kia.
Hắn vừa xông vào đã chém bị thương cánh tay trái của Thượng Nguyên.
Tần Thượng Nguyên không ngờ được có kẻ như vậy xông vào.
Chỉ trong một tic tắc lơ đễnh hắn đã bị kẻ này chém một kiếm mà không kịp tránh.
Vết thương khiến tay trái hắn không cầm nổi kiếm.
Những kẻ khác nhân cơ hội liền nhảy vào tấn công.
Tần Thượng Nguyên vất vả chống đỡ.
Hắn bị kiếm chém trúng càng nhiều hơn.
Vết thương mỗi lúc một nặng và sâu hơn.
Lục Hoành chỉ đứng bên ngoài, nhân lúc sơ hở liền đột ngột đâm cho hắn một kiếm khiến tình trạng của hắn càng thêm khó khăn.
Tần Thượng Nguyên có thể nhận ra kẻ này chính là kẻ đã đâm hắn bị thương nặng ba năm trước.
Chắc chắn là y.
Tần Thượng Nguyên nổi giận.
Sức mạnh đột nhiên tăng lên.
Hắn chém bay những kẻ cản đường lao đến tấn công Lục Hoành.
Vừa đánh vừa hỏi:
“Các ngươi đem A Thành đi đâu?”
“Đã sớm nói qua với ngươi rồi.
Xuống hoàng tuyền tự khắc sẽ gặp.”
“Các ngươi giết hắn rồi?” Thượng Nguyên không khỏi giật mình.
“Ngươi nói xem.”
Lục Hoành càng úp mở Thượng Nguyên càng thêm sốt ruột.
Máu từ vết thương chảy ngày một nhiều khiến cơ thể hắn yếu dần đi.
Thượng Nguyên đánh dường như chỉ bằng lí trí.
Hắn phạt ngang chém bị thương phần bụng của Lục Hoành thì cũng nhận một kiếm đâm lén sau lưng của một kẻ khác.
Thượng Nguyên khuỵu xuống, ho cả ra máu.
Lục Hoành ôm cái bụng chảy đầy máu tức giận cầm kiếm định đâm Thượng Nguyên thì một thanh kiếm khác bay tới đánh bay kiếm của hắn.
Liền lúc đó, Dương Kỳ Ngọc cưỡi ngựa lao tới, lập tức nhảy xuống đỡ lấy Thượng Nguyên.
Nhậm Vũ, Nhậm Huyền cùng những ám vệ khác đánh chặn những kẻ áo đen còn lại.
Biết hành động không thành công, hai kẻ áo đen chạy đến đỡ lấy Lục Hoành chuẩn bị rời đi.
Lục Hoành trước khi đi nói với Thượng Nguyên: “Tiểu bảo bối của ngươi đang ở Nghiên Hương Lầu vui vẻ cùng các nam nhân khác rồi.
Ngươi không cứu được hắn đâu.”
Sau khi Lục Hoành rời đi, những kẻ áo đen khác cũng lần lượt bỏ chạy.
Tần Thượng Nguyên bị thương rất nặng đến đứng cũng không vững nhưng vẫn bám lấy Dương Kỳ Ngọc ra lệnh: “Đưa ta đến Nghiên Hương Lầu, nhanh lên!
“Vương gia, người chảy nhiều máu quá! Phải băng bó đã!”
“Không kịp đâu.
Ta phải cứu A Thành!”
Dương Kỳ Ngọc thở dài dứt khoát vung tay đánh ngất Thượng Nguyên, điểm huyệt làm máu ngừng chảy.
Vết thương của y nặng đến như vậy nếu còn cố chấp thì sợ rằng y chưa đến được Nghiên Hương Lầu đã chết vì mất máu rồi.
“Đại ca, huynh đi đâu vậy?”
Dương Kỳ Ngọc quay đầu lại nhìn thì đã thấy Nhậm Huyền leo lên ngựa phóng đi rồi.
Trong lòng không khỏi bực bội.
Y vậy mà tự ý hành động không thèm trao đổi trước với hắn.
“Nhậm Vũ, ngươi dẫn theo mấy người nữa đi theo hắn đi.
Vương gia cứ giao cho ta.”
“Vâng.
Xin nhờ cậy Dương đại nhân.”
Nhậm Vũ nói xong rồi vội vàng leo lên ngựa đuổi theo Nhậm Huyền.
Dương Kỳ Ngọc lúc này mới thở dài một hơi nhìn Tần Thượng Nguyên đang nằm ngất trên tay mình.
Đã là lần thứ bao nhiêu Thành vương gia phải mang thương tích nặng đến như vậy rồi? Không biết đến bao giờ ngài ấy mới có thể thực sự được hưởng một cuộc sống an bình, hạnh phúc.
Dương Kỳ Ngọc càng nghĩ càng giận chính mình.
Hắn mất thời gian ba năm để xây dựng mạng lưới thông tin trên khắp Đông Vân quốc mục đích là để bảo vệ cho vương gia, nhưng rốt cuộc vẫn để ngài ấy phải chịu thương tổn nhiều như vậy.
Hắn đúng là kẻ vô dụng.
T/g: lại để A Nguyên bị thương nặng rùi.
Tui cũng tự thấy mình ác thật.