Nhật Ký Tẩy Trắng Của Ác Bá Xấu Xí


Nghe tiếng chân đám người đã chạy qua được khá xa, Sở Hàng Châu mới thở phào một hơi.

Thiếu nữ trong lòng hắn dường như đã không còn giữ được lý trí, tay bắt đầu sờ soạng lên khắp người hắn, môi không ngừng thì thào: “Nóng quá! Giúp ta với!”.
Trong đêm tối ôm một cô gái vô cùng xinh đẹp lại ăn mặc hở hang, thân thể nóng bỏng níu lấy mình mà cầu xin khẩn thiết như vậy, bất cứ tên nam nhân nào cũng phải động lòng mà giúp cô gái đó giải tỏa.

Sở Hàng Châu cũng không ngoại lệ.

Hắn chưa từng thấy một người con gái nào xinh đẹp đến như vậy.

Cơ thể nàng ấy thật quá hấp dẫn kích thích đến bản năng đàn ông vốn có của hắn.

Nhưng hắn cũng biết rõ nàng đang bị trúng xuân dược và hắn là một đại phu.

Sở Hàng Châu lấy từ trong người một cái bình nhỏ rồi đổ thuốc vào trong miệng của cô gái xa lạ.

Một chốc sau nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hiện tại đêm đã muộn, Sở Hàng Châu không yên tâm để nàng nằm trong khách điếm một mình trong tình trạng nguy hiểm như vậy.

Hắn quyết định đưa nàng về phủ cùng mình.

Dù sao hắn ở trong phủ chẳng khác nào người làm, hắn có đi đâu làm gì vốn không có ai quan tâm.

Hắn cởi áo ngoài của mình khoác lên người nàng rồi ôm nàng lặng lẽ rời đi.
***
Thượng Nguyên theo giấy hẹn, đúng giờ Thân một mình đến cầu Vọng Nguyệt.

Lúc hắn đến nơi chỉ nhìn thấy một kẻ bịt mặt đứng ở đấy.

Không để Thượng Nguyên kịp hỏi câu nào, tên đó đã lên tiếng trước:
“Đi theo ta!”
“Đợi đã! Các ngươi đã nói ta đến đây đón người kia mà.

Bây giờ lại bắt ta đi đâu?”
“Thành vương gia, bọn ta không ngu.

Quân tiếp viện của ngài đang đứng cách đây không xa.

Phải tách quân của ngài ra chứ.

Ngài không có sự lựa chọn đâu, nếu không muốn tiểu bảo bối kia của ngài bị tổn thương.”
Thượng Nguyên tức giận mà không làm gì được.

Chỉ có thể đi theo kẻ đó.

Tình huống này hắn cũng đã đoán trước được và cũng đã có chuẩn bị.

Trên người hắn đang đeo một túi bột đặc biệt.

Đó là một túi màu đen nhỏ được hắn đeo lủng lẳng ở thắt lưng.

Chỉ cần hắn cử động nhẹ bột trong túi sẽ rơi xuống đất.

Thứ bột này có mùi vị rất đặc trưng mà chỉ có một loại bướm màu xanh đặc biệt mới nhận ra được.

Loại bướm đó là vật nuôi của Dương Kỳ Ngọc.
“Đợi đã!”
Thượng Nguyên vừa đi được vài bước thì khựng lại.

Tên áo đen đó tiến đến sát gần chỗ Thượng Nguyên, nói:
“Cảm phiền Thành vương cho phép bọn ta khám xét qua người.

Vũ khí ngài cũng không thể đem theo.

Bất cứ thứ gì kì lạ cũng đều không được phép mang.”
Lệnh này của bọn chúng đúng là nham hiểm.

Lần này hắn biết chắc mình sẽ đi vào cửa tử, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn không hề có chút e sợ, chỉ thấy phấn khích.

Bọn chúng muốn hắn chết, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Tên kia khám người Thượng Nguyên lôi ra được cái túi đen kia liền vứt qua một bên.

Sau đó thu lại kiếm của hắn rồi mới chịu dẫn hắn đi.

Thượng Nguyên lẩm bẩm chửi rủa tên kia cáo già, hậm hực bước theo.
Tưởng hắn đã chịu thua? Đâu phải chỉ trên thắt lưng của hắn mới có túi bột, dưới đế giày của hắn cũng đã được bôi đầy thứ bột đó.

Thượng Nguyên vờ như tức giận chỉ để tên kia tưởng rằng là hắn đã bị thu hết đồ trên người.
Tên bịt mặt kia đưa Thượng Nguyên đi rất xa khỏi địa điểm cũ, vòng qua rất nhiều đường rẽ rồi dừng chân lại trước một căn nhà bỏ hoang.

Xung quanh rất vắng vẻ, không một bóng người, nhưng bằng trực giác hắn có thể cảm nhận được có rất nhiều kẻ đang ấn nấp quanh đấy.
“Ta cũng đã theo lời các ngươi đến đây, các ngươi định lật lọng?”
“Không có.

Bọn ta sẽ trả tiểu bảo bối lại cho ngươi...!nhưng là ở dưới hoàng tuyền.”
Hắn vừa dứt lời xung quanh lập tức xuất hiện gần hai mươi tên mặc áo đen nhảy ra.

Kẻ nào cũng đằng đằng sát khí lao vào muốn lấy mạng hắn.

Tần Thượng Nguyên không chút nao núng, đôi mắt dường như biến đỏ.


Chân trái xoạc ra, ngay khi bọn sát thủ tiếp cận, Thượng Nguyên vung chân tung cát bay thẳng vào mặt đám bên trái rồi né người tránh đám bên phải, thuận tiện khống chế cướp lấy một thanh kiếm.
Thượng Nguyên lao vào chém giết không chút nhân nhượng.

Hắn cướp thêm một thanh kiếm nữa, lao vào giữa đám sát thủ hai tay hai kiếm phạt ngang phạt dọc.

Bọn sát thủ thi nhau ngã xuống.

Lục Hoành đứng bên ngoài quan sát mọi chuyện không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Lần thích sát cách đây ba năm, khả năng sát phạt của Tần Thượng Nguyên đâu có kinh khủng như vậy.

Hắn mới nhận ra lần đó Thượng Nguyên còn kìm lại vì vẫn còn Lâm Thành ở bên cạnh.

Còn lúc này đây mới chính là con người thật của hắn.

Hắn ra lệnh cho một toán sát thủ khác đang đứng đợi sẵn xông lên.
***
Xuôi theo đàn bướm xanh phát quang trong đêm, nhóm người của Nhậm Huyền và Nhậm Vũ đã đến gần được địa điểm Tần Thượng Nguyên bị đưa đi thì bị một nhóm sát thủ nhảy ra chặn đường.

Nhóm này phải đến hai mươi mấy tên, không nói gì mà nhảy thẳng vào tấn công bọn họ.

Nhậm Huyền và Nhậm Vũ nhìn nhau, cùng gật đầu rồi rút kiếm xông vào ứng chiến.

Bọn họ hiểu rằng chủ tử chắc chắn đang gặp nguy hiểm, họ nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi vòng vây đến ứng cứu.
Đám sát thủ này đều là cao thủ, trong số đó không ít người đã đạt đến trình độ ám vệ hoàng cung.

Hai anh em họ Nhậm tả xung hữu đột nhưng mãi không thoát được vòng vây.

Họ tránh được đám này thì lại có đám khác xông vào.

Thời gian càng lâu càng khiến cả hai sốt ruột không thôi.
Đúng lúc này thì Dương Kỳ Ngọc phi ngựa vào đột phá vòng vây.

Hắn phi ngựa chạy đến chỗ Nhậm Huyền liền đưa tay ra.

Nhậm Huyền lập tức nắm lấy, được Kỳ Ngọc kéo lên yên ngồi phía sau lưng mình.

Thêm vài con ngựa khác chạy đến phía sau bọn họ hỗ trợ Nhậm Vũ và một số người nữa leo lên.

Tất cả đều phi nước đại đuổi theo đàn bướm xanh đến chỗ Thượng Nguyên.

Tần Thượng Nguyên lúc này vẫn bị vây bởi rất nhiêu kẻ áo đen.

Cả người hắn đã nhuốm đầy máu, hơi thở nặng nề hơn.

Trên cơ thể chi chít vết thương nhưng không có cái nào nặng cả.

Rõ ràng lần này kẻ thù muốn giết bằng được hắn, đến mức không ngại cử đi nhiều sát thủ như vậy.

Nãy giờ hắn không biết đã chém bao nhiêu kẻ, hai bàn tay vung kiếm đã muốn mỏi vậy mà vẫn không ngớt kẻ xông lên.

Nếu không vượt qua được vòng vây này hắn không thể tìm được tung tích của Lâm Thành.

Hắn tự nhủ bản thân nhất định phải trụ vững đến khi quân tiếp viện đến.
Lục Hoành vẫn đứng bên ngoài quan sát nãy giờ, nhận thấy động tác của Tần Thượng Nguyên đã chậm đi liền quyết định nhảy vào tham chiến.

Năng lực của lão tướng như Lục Hoành vượt hơn hẳn mấy tên sát thủ kia.

Hắn vừa xông vào đã chém bị thương cánh tay trái của Thượng Nguyên.
Tần Thượng Nguyên không ngờ được có kẻ như vậy xông vào.

Chỉ trong một tic tắc lơ đễnh hắn đã bị kẻ này chém một kiếm mà không kịp tránh.

Vết thương khiến tay trái hắn không cầm nổi kiếm.

Những kẻ khác nhân cơ hội liền nhảy vào tấn công.

Tần Thượng Nguyên vất vả chống đỡ.

Hắn bị kiếm chém trúng càng nhiều hơn.

Vết thương mỗi lúc một nặng và sâu hơn.

Lục Hoành chỉ đứng bên ngoài, nhân lúc sơ hở liền đột ngột đâm cho hắn một kiếm khiến tình trạng của hắn càng thêm khó khăn.

Tần Thượng Nguyên có thể nhận ra kẻ này chính là kẻ đã đâm hắn bị thương nặng ba năm trước.

Chắc chắn là y.
Tần Thượng Nguyên nổi giận.

Sức mạnh đột nhiên tăng lên.

Hắn chém bay những kẻ cản đường lao đến tấn công Lục Hoành.

Vừa đánh vừa hỏi:
“Các ngươi đem A Thành đi đâu?”
“Đã sớm nói qua với ngươi rồi.

Xuống hoàng tuyền tự khắc sẽ gặp.”
“Các ngươi giết hắn rồi?” Thượng Nguyên không khỏi giật mình.

“Ngươi nói xem.”
Lục Hoành càng úp mở Thượng Nguyên càng thêm sốt ruột.

Máu từ vết thương chảy ngày một nhiều khiến cơ thể hắn yếu dần đi.

Thượng Nguyên đánh dường như chỉ bằng lí trí.

Hắn phạt ngang chém bị thương phần bụng của Lục Hoành thì cũng nhận một kiếm đâm lén sau lưng của một kẻ khác.

Thượng Nguyên khuỵu xuống, ho cả ra máu.
Lục Hoành ôm cái bụng chảy đầy máu tức giận cầm kiếm định đâm Thượng Nguyên thì một thanh kiếm khác bay tới đánh bay kiếm của hắn.

Liền lúc đó, Dương Kỳ Ngọc cưỡi ngựa lao tới, lập tức nhảy xuống đỡ lấy Thượng Nguyên.

Nhậm Vũ, Nhậm Huyền cùng những ám vệ khác đánh chặn những kẻ áo đen còn lại.

Biết hành động không thành công, hai kẻ áo đen chạy đến đỡ lấy Lục Hoành chuẩn bị rời đi.

Lục Hoành trước khi đi nói với Thượng Nguyên: “Tiểu bảo bối của ngươi đang ở Nghiên Hương Lầu vui vẻ cùng các nam nhân khác rồi.

Ngươi không cứu được hắn đâu.”
Sau khi Lục Hoành rời đi, những kẻ áo đen khác cũng lần lượt bỏ chạy.

Tần Thượng Nguyên bị thương rất nặng đến đứng cũng không vững nhưng vẫn bám lấy Dương Kỳ Ngọc ra lệnh: “Đưa ta đến Nghiên Hương Lầu, nhanh lên!
“Vương gia, người chảy nhiều máu quá! Phải băng bó đã!”
“Không kịp đâu.

Ta phải cứu A Thành!”
Dương Kỳ Ngọc thở dài dứt khoát vung tay đánh ngất Thượng Nguyên, điểm huyệt làm máu ngừng chảy.

Vết thương của y nặng đến như vậy nếu còn cố chấp thì sợ rằng y chưa đến được Nghiên Hương Lầu đã chết vì mất máu rồi.

“Đại ca, huynh đi đâu vậy?”
Dương Kỳ Ngọc quay đầu lại nhìn thì đã thấy Nhậm Huyền leo lên ngựa phóng đi rồi.

Trong lòng không khỏi bực bội.

Y vậy mà tự ý hành động không thèm trao đổi trước với hắn.
“Nhậm Vũ, ngươi dẫn theo mấy người nữa đi theo hắn đi.

Vương gia cứ giao cho ta.”
“Vâng.

Xin nhờ cậy Dương đại nhân.”
Nhậm Vũ nói xong rồi vội vàng leo lên ngựa đuổi theo Nhậm Huyền.

Dương Kỳ Ngọc lúc này mới thở dài một hơi nhìn Tần Thượng Nguyên đang nằm ngất trên tay mình.

Đã là lần thứ bao nhiêu Thành vương gia phải mang thương tích nặng đến như vậy rồi? Không biết đến bao giờ ngài ấy mới có thể thực sự được hưởng một cuộc sống an bình, hạnh phúc.

Dương Kỳ Ngọc càng nghĩ càng giận chính mình.

Hắn mất thời gian ba năm để xây dựng mạng lưới thông tin trên khắp Đông Vân quốc mục đích là để bảo vệ cho vương gia, nhưng rốt cuộc vẫn để ngài ấy phải chịu thương tổn nhiều như vậy.

Hắn đúng là kẻ vô dụng.
Chương 58:
Lâm Thành tỉnh dậy lần nữa cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi.

Trên người đang mặc một bộ lý y sạch sẽ, hơi rộng một chút.

Cạnh giường hắn nằm là hình ảnh một nam nhân lạ mặt đang chong đèn ngồi đọc sách.

Lâm Thành mơ màng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Lúc hắn bị trúng xuân dược chạy thục mạng ra đường lớn đã đâm sầm vào một người.

Hắn không nhìn rõ được dung mạo của người đó nhưng mơ hồ thấy được dáng người và y phục của người đó.

Một thân bạch y khoác bên ngoài là một chiếc áo màu lục tối màu, nhìn rất giống hình dáng của người đang ngồi ở trên bàn kia.

Lâm Thành cố gượng dậy, dựa người vào thành giường.
Nghe tiếng động Sở Hàng Châu nhìn qua thì thấy người mình đưa về đã tỉnh.

Hắn mỉm cười đứng dậy đi tới gần, ân cần hỏi:
“Thấy trong người sao rồi?”
“Khá ổn.

Cảm ơn huynh đã cứu giúp.”
“Không có gì.

Gặp người bị nạn thì giúp là đương nhiên.

Thật may là ta biết chút y thuật chứ không ta cũng không biết làm thế nào để cứu được ngươi.”
“Vâng.

Thật may là ta gặp được huynh.


Ta tên Lâm Thành, xin hỏi quý danh huynh là gì?”
“Không dám nói là quý danh.

Ta tên Sở Hàng Châu.

Gọi ta là Châu ca là được.

Nhìn ngươi có lẽ ít tuổi hơn ta một chút.”
“Vâng, Châu ca.

Vậy Châu ca gọi đệ là A Thành đi.”
“Ừ.” Sở Hàng Châu rót cho Lâm Thành một ly nước ấm đưa cho hắn uống rồi từ từ hỏi: “Tại sao đệ là nam nhân lại bị bắt mặc y phục của nữ nhân, lại còn bị trúng xuân dược vậy?”
“À, cái đó...!Đệ cũng không biết là mình bị ai bắt đi.

Đến bây giờ vẫn còn khá mơ hồ.”
Nghĩ lại sự việc, Sở Hàng Châu không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt.

Lâm Thành dung mạo rất đẹp, lúc mặc trang phục của nữ nhân còn đẹp hơn gấp mấy lần hoa khôi của Nghiên Hương Lầu.

Hắn xém chút đã động tình nếu không phải vô tình phát hiện ra y là nam nhân.

Nam nhân mà đẹp thế này hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Vậy đệ tiếp theo định làm thế nào?”
“Đệ cũng chưa biết.

Đệ còn chưa biết là mình đã bị đưa đến nơi nào nữa.

Đây là đâu vậy?”
Sở Hàng Châu hơi do dự một chút rồi đáp: “Đây là nhà của ta, Sở vương phủ.”
Lâm Thành nghe vậy mà giật mình.

Hắn đang ở trong phủ của Sở vương gia? Nhưng rồi bỗng nhiên hắn sững lại.

Hắn vừa nhớ ra cái tên Sở vương gia này nghe rất quen.
“Ý huynh là đây là phủ của Sở vương gia, Sở Kình ư?”
“Ừ...!Có phải làm ngươi sợ rồi không?”
Không phải sợ mà giật mình mới đúng.

Sở Kình chẳng phải là nhân vật phản diện số một trong tiểu thuyết sao? Không biết việc hắn bị bắt cóc có liên quan gì đến lão ta không.

Còn người tên Sở Hàng Châu này nói rằng đây là nhà mình, vậy thì đây là con trai của Sở Kình ư? Hắn vậy mà được con trai của Sở Kình cứu?
“Không.

Đệ chỉ ngạc nhiên thôi.

Nói vậy huynh là con trai của Sở vương gia à?”
“Ừm.

Ta là tam thiếu gia của Sở vương phủ nhưng chỉ là hữu danh vô thực thôi.

Sự tồn tại của ta trong phủ này chẳng khác gì so với đám nô tài, vốn không có sự tôn trọng.”
Lâm Thành kinh ngạc.

Hắn nhìn lại căn phòng của Sở Hàng Châu.

Nó rất đơn sơ và nghèo nàn, hoàn toàn không xứng với cái danh thiếu gia Sở vương phủ của y.
“Tại sao lại như vậy?”
“Bởi vì mẫu thân của ta là một kỹ nữ.

Phụ thân không hề muốn có một đứa con như ta nhưng mẫu thân vẫn cố chấp sinh ra ta rồi đưa ta đến đây nhận cha.

Khi đó ta mới bốn tuổi.

May nhờ nội tổ kiên quyết muốn giữ ta lại nếu không phụ thân đã bóp chết ta từ lúc đó rồi.

Mẫu thân thì bị đuổi đi, không bao giờ được phép bước chân vào phủ.

Nhưng thật sự ta thà sống cuộc sống thiếu thốn đủ điều nhưng ít ra vẫn còn được yêu thương cùng với mẫu thân còn hơn là vào phủ sống mà bị ghẻ lạnh như vậy.”
“Xin lỗi.

Lẽ ra đệ không nên nhắc lại chuyện buồn của huynh.” Lâm Thành không khỏi cảm thấy áy náy.

Không ngờ cùng là con trai mình sinh ra mà Sở vương gia lại đối xử khác nhau như vậy.

Nếu đã không thích đứa trẻ đó thì trả nó về cho mẹ của nó đi là được mà.

Giữ thằng bé ở lại làm gì vừa gây tổn thương cho nó vừa khiến mình không vừa mắt.
“Không sao.

Ta sớm đã quen rồi.”
Lâm Thành suy nghĩ.

Tuy có hơi liều lĩnh nhưng không dễ gì mới có cơ hội vào bên trong phủ của Sở vương.

Hắn muốn tận dụng cơ hội này để giúp Tần Thượng Nguyên thăm dò lão cáo già này.

Hơn nữa, nếu như bọn bắt cóc hắn là người của Sở vương thì chẳng phải trốn ngay trong phủ của lão ta là nơi an toàn nhất sao? Hắn nói với Hàng Châu:
“Châu ca, ta bị người ta bắt đến đây giờ cũng không biết đi đâu.

Hay huynh xin cho ta được làm việc ở đây đi!”
“Hả? Ngươi nói thật đấy à? Không được đâu.

A Thành, ta nói ngươi biết nơi này là một hang sói đấy.

Đây không phải là nơi thích hợp cho ngươi, đặc biệt là… Ngươi đẹp như vậy, ở nơi này sẽ chịu thiệt đấy.”
Lâm Thành cười xòa.

Hắn biết cái diện mạo quá bắt mắt của hắn sẽ gây rất nhiều phiền phức.
“Không sao.

Hóa trang cho xấu một chút là được.

Việc này đệ giỏi lắm.”
Sở Hàng Châu nhíu mày, có vẻ vẫn không đồng ý.


Lâm Thành liền níu tay hắn, nài nỉ:
“Châu ca, huynh giúp đệ đi mà.

Bây giờ mà đẩy đệ ra ngoài đệ sẽ chết đói mất, còn có thể sẽ gặp nguy hiểm nữa.

Huynh xin cho đệ ở đây, khi nào đệ tìm lại được người thân đệ sẽ lập tức rời đi.”
Sở Hàng Châu thở dài.

Có vẻ như hắn không thể làm cho Lâm Thành thay đổi quyết định được.
“Vậy đệ muốn xin làm việc gì?”
“Trong phủ có thiếu phụ bếp không?”
***
Nhậm Huyền cùng người của mình chạy xuyên đêm đến Nghiên Hương Lầu.

Kỹ viện này nằm ở ngoài kinh thành, là kỹ viện lớn nhất của phủ Hoan Châu, cách chỗ cả nhóm xuất phát hơn trăm dặm.

Bọn họ phi ngựa hết cỡ cũng phải đến khi trời gần sáng mới đến nơi.
Lúc ấy Nghiên Hương Lầu còn chưa mở cửa tiếp khách đã bị người bên ngoài đập cửa ầm ầm.

Các cô nương ai nấy đều hoảng sợ chạy khắp nơi khi thấy có một nhóm người đeo kiếm xông vào Lầu.

Tất cả những tên cao to lực lưỡng bảo vệ Lầu đều bị đám người này đánh bay hết chỉ trong một đòn.

Bọn họ xông vào từng phòng tìm người.

Người đứng đầu trong bọn họ túm lấy tú bà hỏi: “Có một nam nhân nào rất đẹp bị đưa bán vào đây không?”
“Quan nhân, ngài chắc có nhầm lẫn.

Chỗ của cô gia chỉ thu các cô nương thôi, làm sao lại có nam nhân bị bán vào đây được chứ?”
Nhậm Huyền hừ lạnh, quay qua nói lớn với thuộc hạ: “Đốt trụi hết nơi này cho ta!”
Tú bà nghe vậy phát hoảng vội quỳ xuống dập đầu.
“Đừng quan nhân! Cô gia nhớ rồi.

Đêm qua đúng là có hai người lạ mặt đưa đến đây một nam nhân rất đẹp bán rẻ cho bọn ta.

Hai người đó nói bọn ta mặc đồ nữ cho y rồi để y tiếp khách.”
Nhậm Huyền tức giận đạp cho bà ta một cái ngã lăn ra.

Từ lúc Lâm Thành mất tích đến giờ đã nửa ngày, sợ rằng đã xảy ra chuyện.
“Vậy người đó đâu?”
“Dạ đã… đã nhảy lầu trốn rồi.”
“Cái gì?” Nhậm Huyền nắm áo lôi bà ta tới gần, gằn giọng: “Ngươi nói nhảy lầu là sao?”
“Quan nhân, cô gia nói thật đó.

Không hiểu bằng cách nào người đó lại có thể nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống đất mà vẫn còn sống.

Sau đó đã chạy mất rồi.”
Người bà ta không ngừng run lên, có thể thấy bà ta không dám nói dối.

Nhảy từ tầng ba xuống đất mà không chết, lại còn chạy trốn được.

Nếu là người khác thì có lẽ Nhậm Huyền sẽ không tin, nhưng nếu đó là Lâm Thành thì hắn không thấy làm lạ.

Con người của Lâm Thành dường như không có việc gì là không làm được.

Y đã chạy thoát được hắn cũng đỡ lo hơn một chút.

Có điều nếu Lâm Thành đã chạy thoát vậy hiện tại y đang ở đâu?
Lúc này Nhậm Vũ và những người khác sau khi lục soát các phòng xong đã chạy xuống tập hợp.

Nhậm Huyền báo tình hình sơ qua cho những người kia biết rồi tất cả cũng nhanh chóng rời khỏi trước khi đám quan phủ ở đây đến làm phiền.
“Chắc chắn không chỉ có chúng ta mà đám người bắt cóc kia cũng đang đi tìm Lâm Thành.

Chúng ta không thể công khai tìm người được, sợ sẽ khiến y hoảng mà trốn chúng ta.

Vũ, hiện tại Lâm Thành chỉ biết mặt ta và đệ, hai chúng ta vẫn nên tự mình đi tìm trước.

Những người khác tạm thời tản đi, sẽ có lệnh sau.”
“Vâng.”
Nhậm Vũ thấy anh mình đã bình tĩnh lại khẽ thở phào một hơi.

Lâm Thành lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.

Từ lúc Lâm Thành gặp chuyện huynh ấy lúc nào cũng trong tâm trạng vừa căng thẳng vừa tự trách.

Bây giờ huynh ấy đã giải tỏa tâm lý được một chút.
Nhậm Vũ bất chợt nhìn thấy một nam nhân mặc lục y, dung mạo cũng khá tuấn mỹ nhìn sang bên này, vừa chạm phải ánh mắt của hắn thì liền quay sang hướng khác.

Cảm thấy nghi ngờ hắn liền tiến đến gần y.
Sở Hàng Châu sáng sớm đi ra ngoài mục đích là để xem có kẻ nào đang tìm Lâm Thành hay không.

Hắn thấy một nhóm người bước ra từ trong Nghiên Hương Lầu, nghi chắc là bọn đã bắt Lâm Thành nên vội vàng rời đi.

Nào ngờ chưa đi được bao xa thì bị gọi giật lại.
“Vị huynh đệ này, có thể hỏi thăm một chút không?” Nhậm Vũ mỉm cười hỏi.
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Huynh đệ có từng nhìn thấy qua một nữ nhân ăn mặc hở hang có gương mặt rất đẹp bị truy đuổi không? Ta là người quen của cô nương ấy.”
Lông mày Sở Hàng Châu khẽ nhíu.

Quả nhiên là tìm Lâm Thành.

Hắn nhìn Nhậm Vũ bằng ánh mắt dò xét, cảm thấy người này trông bộ dáng cũng được vậy mà lại đi hãm hại người khác.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Mấy cô nương như thế trong Nghiên Hương Lầu nhiều lắm.

Ngươi cứ vào đó mà tìm.”
Sở Hàng Châu nói xong lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Nhậm Vũ ngẩn người.

Cái cách người kia nhìn hắn sao cứ như nhìn một tên biến thái vậy?
T/g: thế thì con nên xem lại cách ăn ở của mình đi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận