Việc lính của phủ nha tản đi khắp nơi tìm một người ồn ào khắp cả đường phố.
Không ai biết được chính xác người họ muốn tìm là ai, chỉ thấy quân lính nhìn thấy ai có diện mạo xinh đẹp bất kể là nam hay nữ đều bị đưa đi.
Một chốc sau thì những người đó lại được thả về vì không phải đúng người cần tìm.
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ vẫn luôn ở phủ Hoan Châu tìm Lâm Thành, thấy động tĩnh ồn ào như vậy cũng không dám manh động, đành nằm yên chờ thời cơ.
“Huynh đừng lo lắng quá! Lâm Thành còn chưa bị bắt chứng tỏ hắn vẫn an toàn.”
“Ừm, nhưng hiện giờ không biết là hắn đang ở đâu.
Chừng nào tận mắt thấy được hắn an toàn ta mới có thể yên tâm.”
Nhậm Vũ nhìn ca ca mình không khỏi lo lắng và cả đau đớn.
Nhìn huynh ấy có vẻ vẫn còn nặng tình với Lâm Thành lắm.
“Xin lỗi huynh.
Đệ đã sớm nhận ra tình cảm đặc biệt của huynh với Lâm Thành vậy mà không ngăn cản.
Nếu đệ kiên quyết hơn từ đầu thì có lẽ…”
“Sao đệ lại tự trách mình? Chuyện tình cảm đâu phải ai cũng có thể can thiệp được.
Là do ta đã yêu phải một người vốn không dành cho mình.
Ta không sao.
Đệ không cần phải bày ra cái vẻ mặt thương cảm đó.” Nhậm Huyền vừa nói vừa xoa đầu đệ đệ.
“Nếu huynh đã nói thế rồi thì đệ còn biết nói gì hơn nữa.
Đệ chỉ hi vọng huynh có thể mau chóng tìm được một người thực sự yêu thương mình.”
Nhậm Huyền chỉ cười.
Yêu thương hắn ư? Hắn còn không biết mình có thể dành trái tim này cho ai khác nữa hay không.
Dù sao bây giờ việc tìm Lâm Thành quan trọng hơn.
Hắn không thể để bị phân tâm vào những chuyện khác.
...***...
Vì quan phủ ráo riết đi tìm người nên trong hai ngày Sở Hàng Châu ở yên trong phủ, không ra bên ngoài.
Thời gian này Lâm Thành với tay nghề và sự nhiệt tình của mình rất được lòng những người làm trong phủ.
Biết Lâm Thành là do tam thiếu gia giới thiệu đến, bọn họ đối với vị thiếu gia này cũng đã có sự tôn trọng hơn một chút.
Sở Hàng Châu đối với Lâm Thành lại càng yêu quý và bảo bọc nhiều hơn, coi Lâm Thành là quý nhân mà mình may mắn có được.
Sau hai ngày tìm kiếm không có kết quả, Lục Hoành mở rộng phạm vi tìm kiếm ra bên ngoài phủ Hoan Châu.
Lúc này Sở Hàng Châu mới dám ra ngoài phủ tiếp tục tìm kiếm giúp Lâm Thành.
Hắn vẫn luôn cẩn thận xem xét từng cái đèn lồng trên mỗi cửa hàng mà mình đi qua và cuối cùng đã tìm thấy thứ mình cần tìm.
Trên một cái đèn lồng treo trước cửa tiệm bán trâm cài, hắn đã nhìn thấy hình vẽ của ký hiệu đặc biệt được vẽ một cách rất khéo léo, nhìn qua cảm thấy vô cùng tự nhiên.
Hắn liền đưa tờ giấy mà Lâm Thành chuẩn bị cho người chủ cửa tiệm đó và nói giống như những gì mà Lâm Thành đã dặn:
“Có người nhờ ta nhắn lại với các người là người mà các ngươi cần tìm vẫn đang an toàn.”
Người chủ tiệm vừa nghe thế lập tức đòi giữ hắn lại để chờ chủ nhân của mình đến xác nhận nên Sở Hàng Châu đành phải nán lại một chút.
Trong lúc chờ đợi hắn tiện thể xem những chiếc trâm được thiết kế tinh xảo bày trên quầy hàng, trong lòng suy nghĩ liệu có thể mua một cái trâm tặng cho Lâm Thành hay không.
Và khi hắn đợi được vị chủ nhân đó xuất hiện hắn vô cùng kinh ngạc.
“Vậy mà lại là ngươi sao?”
Sở Hàng Châu không ngờ lại gặp Nhậm Vũ trong hoàn cảnh này.
Đến lúc này hắn mới biết hoá ra ngay từ đầu hắn đã hiểu nhầm người ta rồi.
Nhóm người mà hắn gặp ở Nghiên Hương Lầu ngày đó không phải là những kẻ bắt cóc Lâm Thành mà là những người bạn của Lâm Thành đang đi tìm cứu y.
Nhậm Vũ nhìn thấy Sở Hàng Châu cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Ngươi...!Ngươi biết Lâm Thành sao? Hắn đang ở đâu? Có an toàn không?”
Nhìn thấy thái độ lo lắng và vẻ sốt sắng của Nhậm Vũ lại càng khiến Sở Hàng Châu cảm thấy xấu hổ vì trước đó lỡ hiểu sai về y.
Hắn không biết rằng mặt mình lúc này hơi đỏ lên, ấp úng trả lời:
“Vẫn...!vẫn an toàn.
Lâm Thành đang ở cùng với ta.
Hắn nhờ ta đến...!đến báo cho các ngươi yên tâm.”
“Lâm Thành ở cùng với ngươi ư? Quá tốt rồi.
Đại ca, huynh có nghe thấy không? Đệ đã nói hắn sẽ không sao mà.”
Nhậm Huyền lúc đó vừa chạy tới, nghe vậy mỉm cười gật đầu, tiến đến gần Sở Hàng Châu, hỏi: “Vậy hai người đang ở đâu? Có thể để cho ta gặp hắn không?”
“Hiện tại thì Lâm Thành không thể ra ngoài được.
Nhưng các ngươi có thể yên tâm về sự an toàn của hắn.
Ta sẽ cố hết sức để bảo vệ cho hắn.
Bọn ta...!ở trong Sở vương phủ.”
Hai huynh đệ Nhậm gia kinh ngạc nhìn nhau.
Lâm Thành đang trốn ở trong Sở vương phủ, thảo nào mà người của Sở vương gia tìm khắp nơi cũng không thấy Lâm Thành đâu.
Làm sao lão ta có thể có thể ngờ được con mồi lại trốn trong chính nhà của mình chứ.
“Lâm Thành có thể ở trong Sở phủ là do ngươi giúp phải không? Cảm ơn ngươi nhiều lắm.
Hắn gặp nạn bọn ta đều rất lo lắng, đi tìm khắp nơi.
Thật may là hắn gặp được ngươi.”
Nhìn thấy Nhậm Vũ nở nụ cười cảm ơn Sở Hàng Châu đột nhiên đỏ mặt, quay đầu nhìn sang hướng khác, lúng túng đáp:
“Không… không có gì.
Thấy người gặp nạn giúp là… là đương nhiên thôi.”
Nhậm Vũ hơi nghiêng đầu nhìn Sở Hàng Châu, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Người này so với người mà hắn gặp cách đây mấy ngày rất khác nhau, không còn có vẻ khó chịu khi nhìn thấy hắn nữa.
Nhậm Vũ còn đang muốn hỏi tại sao thái độ lại đột nhiên thấy đổi như vậy thì Sở Hàng Châu đột nhiên nói:
“Ta không thể ở đây lâu được, xin phép trở về phủ.
Có chuyện gì ta sẽ đến báo cho các ngươi.”
“Khoan đã! Bọn ta vẫn chưa biết tên ngươi.”
“Ta tên Sở Hàng Châu.”
“Vậy Sở công tử, bọn ta không làm phiền nữa.
Có chuyện gì công tử có thể thông tin lại cho người ở đây.
Thời gian này nhờ ngươi thay bọn ta chăm sóc Lâm Thành.
Nhắn với hắn là Nhậm Huyền và Nhậm Vũ đã đến.”
“Được rồi.
Gặp lại sau.”
Sở Hàng Châu quay lưng rời đi.
Nhậm Huyền vỗ vai đệ đệ, nói: “Mấy ngày này đệ ở lại đây đi.
Ta trở về chăm sóc cho chủ tử.”
Nhậm Vũ kinh ngạc: “Huynh không ở lại sao? Để đệ quay về cho.”
“Không cần.
Ta biết hắn vẫn an toàn là ta yên tâm rồi.
Thời gian sau này ta vẫn nên cách xa hắn một chút thì hơn.”
Nhậm Huyền giơ tay tạm biệt đệ đệ rồi lên ngựa rời đi.
Nhậm Vũ chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
Hắn cũng thấy ca ca quyết định như vậy là đúng, nhưng chắc hẳn để có thể làm được như vậy huynh ấy cũng phải đấu tranh với bản thân nhiều lắm.
Hắn quay qua nhìn Sở Hàng Châu đang dần khuất xa trong đám đông, cảm thấy khá hối tiếc.
Trước đó hắn đã gặp qua Sở Hàng Châu hai lần vậy mà không biết người này đang ở cùng với Lâm Thành, nếu không đã chẳng phải lo lắng sốt sắng suốt mấy ngày như vậy.
Y đi vội quá nên hắn chưa kịp hỏi y làm gì trong Sở vương phủ, nhưng nhìn cách ăn mặc kia hẳn là người làm thuê đi.
...***...
Thông tin Tần Thượng Nguyên bị trọng thương được hoàng đế Thịnh Nam cho phong tỏa cho nên người bên ngoài không nắm rõ được là tình trạng của Thượng Nguyên là như thế nào.
Ngay cả người của Thái hậu cũng không được biết.
Từ sau khi biết con trai mình muốn cưới một nam nhân làm phi, tuy ngoài miệng Thái hậu nói rằng không quản nữa nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chấp nhận.
Bà đóng cửa trong phòng niệm phật không muốn quan tâm đến chuyện bên ngoài, cho nên đây cũng xem như là một may mắn.
Nếu để Thái hậu biết được chuyện Tần Thượng Nguyên bị thương lần nữa sợ rằng khó mà giữ được bí mật với bên ngoài, nếu thế thì lại càng rắc rối hơn.
Nhậm Huyền trở về báo tin bình an của Lâm Thành cho Tần Thượng Nguyên.
Vết thương của Thượng Nguyên lúc này vẫn chưa bình phục được mấy, vẫn còn phải nằm trên giường nhưng sau khi nghe tin hắn liền lập tức xuống giường muốn đến Hoan Châu để tìm người.
Nhậm Huyền quỳ sụp xuống đất, liều mạng ngăn cản, Thượng Nguyên mới bình tĩnh ngồi lại.
Không phải hắn không nhận thức được rằng hoàn cảnh của cả hai lúc này khó có thể nào gặp nhau, nhưng hắn đã lo lắng không ngủ nổi suốt mấy ngày qua, nhận được tin ái nhân sao có thể kìm được ham muốn gặp mặt.
Thượng Nguyên ngồi trên giường, ngã người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần một chốc rồi nói:
“Ngươi thu xếp đồ đạc sáng mai khởi hành đến huyện Bình Xuyên điều tra tình hình xung quanh mỏ đá.
Có thông tin gì thì gửi thư báo lại.
Mấy ngày nữa ta sẽ đến đấy.”
Nhậm Huyền hơi sửng sốt trong chốc lát, vội cúi đầu vâng lệnh.
Dương Kỳ Ngọc lúc đó cũng nhận được tin báo bình an vừa lúc chạy tới.
Nhậm Huyền chỉ cúi đầu chào hắn một cái rồi rời đi.
Kỳ Ngọc ngạc nhiên nhìn theo nhưng cũng không hỏi mà lập tức chạy vào trong phòng gặp Thượng Nguyên.
“Chắc ngươi đã biết thông tin rồi.
Ngươi sắp xếp thêm người vào Sở phủ bảo vệ cho A Thành.
Nếu cảm thấy nguy hiểm nhất định phải đưa hắn ra ngoài.”
“Vâng.
Xin vương gia yên tâm.”
“Không còn việc gì nữa.
Ngươi lui ra ngoài đi!”
Dương Kỳ Ngọc hơi ngẩng đầu nhìn Thượng Nguyên một chút rồi rời đi.
Khi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Hắn có thể nhìn thấy chủ nhân của hắn đã kìm nén hết sức rồi.
Cánh cửa vừa khép lại, cả người Thượng Nguyên thả lỏng.
Hai vai hắn khẽ run, hai hàng nước mắt chảy tràn thấm ướt cổ áo, hàm răng nghiến chặt lại ngăn không cho bản thân bật khóc thành tiếng.
Lâm Thành vẫn còn sống, vẫn an toàn.
Thật tốt quá.
“Ta xin lỗi! Ta xin lỗi!”
Tần Thượng Nguyên cứ lẩm bẩm trong miệng như thế.
Hắn cảm ơn ông trời đã bảo vệ Lâm Thành nhưng cũng đau đớn vô cùng vì bản thân đã không thể bảo vệ tốt được cho y.
Hắn nhận ra từ lúc quen biết nhau, Lâm Thành thường xuyên phải hứng chịu những đau đớn, khổ ải mà nguồn cơn đều là do hắn liên lụy.
Vì muốn giết hắn, kẻ thù đã đốt quán ăn của Lâm Thành.
Sau này cũng là kẻ thù của hắn hại Lâm Thành rớt xuống vực.
Sau khi y trở về từ quỷ môn quan lại bị hắn đang mất trí nhớ làm cho tổn thương.
Sau khi hắn nhớ được chuyện quá khứ thì Lâm Thành lại bị mẫu thân hắn đánh một trận.
Và giờ lại xảy ra chuyện này.
Tất cả đều liên quan đến hắn.
Nếu người mà Lâm Thành lựa chọn không phải là hắn thì y đã không phải đã hứng chịu tất cả những chuyện này.
Là hắn có lỗi với Lâm Thành.
Là vì hắn mà y gặp nguy hiểm.
Trong đầu Thượng Nguyên bỗng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.
Hắn nghĩ sau khi cứu được Lâm Thành về hắn sẽ chia tay với y, tìm cho y một người khác tốt hơn có thể yêu thương, chăm sóc và bảo vệ y.
Chỉ cần Lâm Thành không còn liên quan đến hắn thì sẽ không phải gặp nguy hiểm.
Nhưng hắn...!vẫn là không buông tay được.
Hắn không thể chịu được có người khác ngoài mình ở bên cạnh Lâm Thành.
Hắn cũng không dám tưởng tượng cuộc sống của mình nếu không có Lâm Thành thì sẽ như thế nào.
Hắn cảm thấy mình chắc sẽ không sống nổi.
Thượng Nguyên gạt nước mắt, chỉnh cho bản thân ngồi thẳng trên giường, sau đó với tay lấy xấp tài liệu mà Dương Kỳ Ngọc vừa mang tới cho mình.
Hắn để cho bản thân yếu đuổi như thế đã đủ rồi.
Nếu đã không thể chia tay được thì phải cứu người về sau đó nhốt lại để giữ vĩnh viễn bên cạnh mình.
Như vậy sẽ không gì có thể chia cách cả hai được nữa.
...***...
“Nhậm Huyền và Nhậm Vũ? Bọn họ đến rồi ư?” Lâm Thành nghe Sở Hàng Châu kể lại mà không khỏi vui mừng.
“Ừ.
Bọn họ nhờ ta nhắn lại cho đệ như thế.
Họ đã đi tìm đệ suốt mấy ngày qua đấy.”
“Vậy...!ngoài hai người đó ra, huynh còn gặp được ai nữa không?”
“Gặp ai cơ?”
Lâm Thành lúng túng, không biết nên diễn tả thế nào.
“Thì ngoài hai người bọn họ ra có ai khác cũng...!cũng hỏi thăm về đệ như vậy không?”
Sở Hàng Châu hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Không có.
Chỉ có hai huynh đệ bọn họ.”
Lâm Thành thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, trong lòng không ngừng dâng lên những cảm giác bất an.
Nếu đã phát hiện ra hắn bị bắt tới kỹ viện ở Hoan Châu thì Tần Thượng Nguyên phải đến tìm hắn mới đúng chứ.
Tại sao đến cả huynh đệ Nhậm gia cũng xuất hiện rồi mà sao lại không có y? Hay là y đã gặp chuyện gì đến mức không thể đến được?
Hắn chợt nghĩ kẻ thù muốn bắt hắn chắc hẳn là vì muốn uy hiếp Tần Thượng Nguyên.
Cho nên chắc chắn sau khi bắt đi hắn thì sẽ gửi tối hậu thư cho y.
Nếu như vậy có khí nào vì muốn cứu hắn mà Tần Thượng Nguyên bị thương hay không? Hơn nữa còn là bị thương rất nặng, chứ nếu không với tính cách của y chắc chắn đã phải chạy đến nơi này tìm hắn rồi.
Càng suy nghĩ như thế Lâm Thành lại càng sợ hãi không thôi.
Hắn sợ Tần Thượng Nguyên gặp chuyện, bởi vậy nên Nhậm Huyền và Nhậm Vũ mới không dám nói với hắn.
“Này, khuya rồi đệ định đi đâu vậy?” Sở Hàng Châu ngạc nhiên khi thấy Lâm Thành đột ngột đứng dậy tìm áo khoác, dường như muốn ra ngoài.
“Châu ca, huynh giúp đệ rời khỏi phủ ngay bây giờ được không?”
“Cái gì? Đi vào ban đêm thế này à? Đệ muốn đi đâu?”
“Đi tìm Nhậm Huyền và Nhậm Vũ.
Đệ có chuyện muốn hỏi bọn họ.”
“Đã tối rồi, đi ra ngoài rất nguy hiểm.
Hơn nữa ta cũng không có cách để đưa đệ ra ngoài lúc này.
Có chuyện gì để mai hỏi không được sao?”
“Không được.
Chuyện này đệ nhất định phải hỏi gấp nếu không đệ sẽ phát điên lên mất.”
Sở Hàng Châu kinh ngạc nhìn Lâm Thành.
Kể từ khi quen biết nhau, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Thành mất bình tĩnh đến như thế.
Nhìn thái độ gấp gáp của y thì hẳn là một chuyện vô cùng quan trọng.
Nếu không để y ra ngoài sợ rằng y sẽ liều mình trốn ra, như vậy còn nguy hiểm hơn.
“Đệ bình tĩnh nghe ta nói này.” Sở Hàng Châu nắm lấy hai vai Lâm Thành, nhìn thẳng vào mắt y, cố gắng trấn an hết mức có thể: "Đệ hiện tại không thể ra ngoài được.
Vất vả lắm mới có thể trốn tránh được truy binh, đệ không thể lại tự mình đâm đầu đi chết như thế được.
Tuy ta không thể đưa đệ ra ngoài nhưng một mình ta thì có thể đi được.
Đệ muốn hỏi gì để ta đi hỏi giúp đệ được không?”
Nghe Sở Hàng Châu nói thế Lâm Thành mới bình tĩnh lại một chút.
Hắn để yên cho Sở Hàng Châu ấn mình ngồi xuống ghế.
Sở Hàng Châu ngồi xuống đối diện với hắn, hỏi:
“Đệ muốn ta hỏi cái gì?”
“A Nguyên.
Đệ muốn biết A Nguyên thế nào rồi? Có bình an không?"
"Được.
Bây giờ ta sẽ đi hỏi giúp đệ.
Cho nên đệ phải ngoan ngoãn ở yên đây cho ta.
Biết không?"
"Vâng.
Đệ đợi huynh về."
"Được rồi."
Sở Hàng Châu vỗ vai Lâm Thành thêm một lần nữa rồi đứng dậy rời đi.