Buổi chiều Lâm Thành vừa tiễn em gái và bạn trai của nó đi xong thì có hai người khách tới.
Vừa nhìn thấy Lâm Thành, một người đã nhào tới ôm chầm lấy anh mà kêu lên:
“Đại ca, em xin lỗi vì hôm nay không đến giúp anh được.”
Người thanh niên đi cùng nhíu mày lôi bạn đồng hành ra.
Lâm Thành mỉm cười nói:
“Anh đã nói không cần xin lỗi rồi.
Anh biết em rất bận mà.
Nhưng có việc khác anh muốn chất vấn em đây.
Y Tịnh, sao lại đi nói chuyện anh chuyển nhà cho nhiều người vậy hả? Anh đã nói đồ đạc mình rất ít, không muốn làm phiền đến mọi người rồi mà.”
“Đại ca, anh không thể nói vậy.
Em biết anh không muốn làm phiền mọi người nên mới giấu nhưng anh có biết mọi người đều rất quan tâm đến anh không? Chuyển nhà là chuyện lớn, là một bước ngoặt mới trong cuộc đời, nên dĩ nhiên mọi người muốn cùng anh sẻ chia chuyện này rồi.”
Lâm Thành sững người.
Anh nghĩ bây giờ mình đã hiểu tại sao lúc ấy khi gọi điện Sở Hàng Châu lại có vẻ tức giận như vậy.
“Anh...!anh biết là mình sai rồi.
Anh xin lỗi.”
Cố Y Tịnh mỉm cười ôm cánh tay Lâm Thành.
“Em thay mặt mọi người tha thứ cho anh đấy.”
Lâm Thành nhìn sang Giang Thanh Bình đang đứng bên cạnh.
Từ lúc đến vẫn chưa thấy anh ta nói câu nào, gương mặt vẫn luôn lãnh đạm như vậy.
Thanh Bình thấy Lâm Thành nhìn mình liền cầm cái túi vẫn xách trên tay nãy giờ đưa cho anh, nói:
“Bọn tôi có quà mừng anh chuyển nhà.”
“Đến chúc mừng tôi là tốt rồi, còn quà cáp làm gì?”
“Anh không được từ chối đâu.
Đây là lời chúc mừng của bọn em đó.
Mong anh và Nguyên ca sớm kết hôn.”
“Được rồi.
Ai chứ em thì anh không dám trốn.
Hai người vào trong đi!”
Hai người vừa vào trong thì Nhậm Huyền cùng Dương Kỳ Ngọc tới.
Bọn họ cũng mang theo quà mừng đến.
Lâm Thành dở khóc dở cười.
Anh còn chưa mời mọi người đến dự bữa tiệc mừng anh và Tần Thượng Nguyên về chung một nhà thì người ta đã lũ lượt đem quà mừng tới rồi.
Anh không thể không nhận mà nhận rồi lại thấy áy náy.
Lâm Thành nghĩ một hồi cảm thấy chọn ngày không bằng gặp ngày.
Anh gọi điện cho Thượng Nguyên bàn nhau sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng vào đúng ngày hôm nay.
Vì căn hộ của họ không lớn mà khách thì đông nên cả hai quyết định sẽ tổ chức tại nhà hàng “A Thành”.
Tần Thượng Nguyên hoàn toàn đồng ý.
Lúc này Thịnh Nam và Vưu Xuyên đã dự xong triển lãm nông sản chuẩn bị cùng nhau đi ăn tối thì nhận được tin nhắn của Thượng Nguyên gửi đến.
“Xem ra chúng ta hôm nay không thể ăn tối cùng nhau rồi.”
“Sao thế?” Vưu Xuyên ngạc nhiên hỏi.
“Cậu còn nhớ tôi nói với cậu hôm nay Lâm Thành chuyển nhà đến ở chung với Tiểu Nguyên không? Hai đứa nó định tổ chức tiệc mừng luôn vào tối nay, rủ tôi và cậu đến chung vui.”
“Hả? Tôi cũng được mời sao?”
“Tại sao lại không? Cậu cũng là bạn của chúng tôi mà.”
Vưu Xuyên sửng sốt nhìn Thịnh Nam.
Hắn dường như cảm thấy rất khó tin.
Kể từ khi quen biết nhóm người bọn họ, hắn hầu như chỉ qua lại với Thịnh Nam, thêm nữa cũng chỉ có Lâm Thành nhưng rất ít.
Chỉ như vậy cũng được họ coi là bạn ư? Có lẽ cũng là nhờ Thịnh Nam đi.
“Sao thế? Không muốn đi?”
“Không… không phải thế.
Tôi dĩ nhiên là muốn đi rồi.
Chỉ là…”
“Hả?” Thịnh Nam hơi nghiêng đầu.
Vưu Xuyên quay qua nhìn Thịnh Nam chăm chú, đột nhiên nắm lấy tay anh, mỉm cười hỏi:
“Vậy anh thì sao? Cũng xem tôi là bạn?”
Thịnh Nam giật mình muốn rút tay nhưng rút không ra.
Gáy bị Vưu Xuyên đột nhiên túm lấy kéo sát lại gần, gần đến mức hai chóp mũi gần như chạm nhau.
Trái tim bỗng nhiên đập thình thịch liên hồi.
Vưu Xuyên mỉm cười, ghé sát tai người kia thì thầm:
“Tôi giữ lại câu hỏi này sau khi xong bữa tiệc tối nay đợi anh trả lời.”
Nói rồi Vưu Xuyên buông Thịnh Nam ra, nổ máy xe phóng đi.
“Chỉ đường đi! Anh biết đường mà, đúng không?”
Thịnh Nam vừa bị trêu chọc lúc này vẫn chưa thực sự bình tĩnh.
Anh nhìn Vưu Xuyên vừa ngượng ngùng, vừa tức giận nhưng trong tình huống này cũng chỉ đành nén nhịn.
“Tôi biết.
Cứ chạy thẳng đi.”
...***...
Lầu hai của nhà hàng “A Thành” được bao trọn gói.
Lâm Thành trực tiếp vào bếp nấu ăn cho các khách mời.
Đến khoảng tám giờ thì mọi người đều có mặt đông đủ.
Đến trễ nhất là cặp đôi của Nhậm Vũ và Sở Hàng Châu, vì mấy tiếng cuối Hàng Châu vướng phải một ca mổ.
Bữa tiệc ngày hôm đó diễn ra vô cùng ấm cúng và vui vẻ.
Tính ra cũng lâu rồi cả nhóm mới có một buổi họp mặt đông đủ như vậy.
Lần gần nhất là khi Dương Kỳ Ngọc tỏ tình thành công với Nhậm Huyền, cách đây cũng phải hai tháng.
Cả nhóm bọn họ mỗi người một nghề.
Người làm cảnh sát, người làm đầu bếp, người làm giáo viên, người làm bác sĩ, có bốn người cùng làm chung trong một tập đoàn, Dương Kỳ Ngọc còn là diễn viên nổi tiếng.
Có thể sắp xếp cùng nhau tham dự một bữa tiệc như thế này không phải là việc dễ dàng.
Ngày hôm nay đặc biệt là bọn họ có thêm một khách mời nữa là Vưu Xuyên, giám đốc của công ty sản xuất phim Ô Xá.
Lúc Thịnh Nam đưa Vưu Xuyên cùng tới tham dự tất cả mọi người đều nhìn Thịnh Nam với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Người mà họ tưởng là “thẳng” nhất trong cả bọn hình như đã bắt đầu không còn “thẳng” nữa.
“Này, quen cả một đám toàn đoạn tụ thế này hai đứa không sốc chút nào sao?” Sở Hàng Châu khá ngạc nhiên hỏi Viên Viên và Kỳ Dương.
“Nào có.
Em càng thích ấy chứ.
Nãy giờ anh không thấy em cười không ngậm được mồm a?”
“Cô ấy là hủ nữ nên nhìn thấy chuyện này cô ấy càng thích.”
“Còn em thì sao? Không dị ứng hay khó chịu?”
“Không có ạ.
Yêu phải một người là hủ nữ nên mấy cảnh này sớm đã nhìn quen rồi.”
Nhậm Vũ ngồi bên cạnh nghe ba người nói chuyện cảm thấy cô em gái của Lâm Thành đúng là rất thú vị.
Do công việc nên hắn chẳng mấy khi có cơ hội gặp Viên Viên, có cũng chỉ chào hỏi sơ qua chứ chưa thực sự nói chuyện lần nào.
Hôm nay mới chính thức được gặp mặt.
“Em gái của Thành ca thật đáng yêu nha.
Gương mặt cũng rất ưa nhìn.
Có muốn đi làm diễn viên giống anh không?” Dương Kỳ Ngọc sấn tới hỏi.
Kỳ Dương phản đối ngay.
“Em không đồng ý để Viên Viên gia nhập giới giải trí.
Ở đó xô bồ phức tạp lắm, không an toàn.”
Viên Viên thấy bạn trai phản đối kịch liệt cũng lắc đầu nói: “Em cũng không muốn làm diễn viên đâu.
Cuộc sống hiện tại với em đã là hài lòng rồi.”
Nhậm Huyền thở dài kéo tay Kỳ Ngọc.
“Ngồi yên chút đi! Chuyện của nhà người ta, em đừng nên xen vào.”
“Em chỉ muốn nói chuyện với em gái của Thành ca thôi mà.
Anh khó chịu như vậy làm gì?”
Nhậm Huyền chỉ im lặng không nói gì.
Kỳ Ngọc nhìn người yêu mà cười thầm.
Sau buổi tiệc đa số mọi người đều trở về bởi vì ngày mai tất cả đều phải làm việc.
Ngày hôm nay Vưu Xuyên uống hơi nhiều nên Thịnh Nam chở hắn về.
Tuy Vưu Xuyên ít hơn Thịnh Nam vài tuổi nhưng dáng người lại to cao hơn một chút, còn Thịnh Nam lại hơi gầy, đỡ hắn ra xe hơi khó khăn.
Thượng Nguyên phải ở một bên giúp sức.
Lúc đỡ được Vưu Xuyên ra xe, Thượng Nguyên lo lắng hói:
“Anh chở hắn ta về được chứ? Cần người đi cùng không?”
“Em nghĩ anh là con nít chắc, không cần đâu.”
“Anh đi về cẩn thận.
Đến nơi thì gọi điện cho em.”
“Sao bỗng nhiên hôm nay xem thường anh quá vậy? Anh còn chưa có say đâu.
Lái được.”
“Em biết là anh chưa say.
Là vì có tên kia nên em mới lo đấy.”
Thịnh Nam nhìn Vưu Xuyên đang ngủ say khó hiểu quay lại nhìn em trai.
“Cậu ấy thì có vấn đề gì?”
Thượng Nguyên lắc đầu.
“Thôi được rồi.
Anh cứ đi.
Khi nào về đến nơi thì nhắn tin báo em.”
“Ừ.
Anh biết rồi.”
Thượng Nguyên tiễn anh trai xong liền quay về xe mình.
Hắn thấy Lâm Thành đang ngồi bấm điện thoại.
“Tiễn anh Thịnh Nam về rồi?”
“Ừ.
Nhưng mà anh vẫn thấy không yên tâm được.”
“Vưu Xuyên là người tốt, cũng rất yêu quý anh Thịnh Nam.
Anh không nên quá khắt khe với anh ấy.”
“Hôm nay anh mời cả hắn đến dự tiệc mà em còn bảo anh khắt khe sao? Anh là rộng lượng nhiều lắm rồi đấy.”
“Vậy thì rộng lượng thêm nữa đi.
Cho anh ấy tự do theo đuổi anh Thịnh Nam.”
Thượng Nguyên nhíu mày, xua tay.
“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.
Nói chuyện của chúng ta đi!”
“Hả?”
“Hôm nay em tự mình quyết định chuyển nhà mà không thèm đợi anh.
Từ chiều đến giờ anh chưa có cơ hội để xử lý em.
Bây giờ em định trả lời anh thế nào đây?”
Thượng Nguyên áp sát quá nhanh khiến Lâm Thành không kịp phản ứng.
Đến khi định thần lại thì cơ thể đã bị Thượng Nguyên khóa chặt không xê dịch đi đâu được.
“Em… em biết lỗi của mình rồi.
Anh muốn thế nào thì mới chịu tha thứ cho em?”
“Thế nào ấy hả? Đêm nay nếu em có thể làm anh hài lòng, anh sẽ xem xét tha thứ cho em.”
Lâm Thành thoát mồ hôi, cảm thấy cái mông của mình hôm nay chết chắc rồi.
Thượng Nguyên hài lòng buông Lâm Thành, nhanh chóng lái xe trở về.
...***...
Vưu Xuyên bây giờ đã ngủ say như chết.
Nghĩ đi nghĩ lại Thịnh Nam thấy vẫn nên đưa cậu ta về nhà mình, vì nhà anh ở gần hơn.
Phải vất vả lắm anh mới đưa được cậu ta lên căn hộ của mình ở tầng năm, rồi lôi lên giường.
Anh mệt đến ngồi thở dốc.
“Chết tiệt! Chỉ có uống rượu thôi sao tôi thấy cậu như nặng thêm mấy ký vậy chứ? Bình thường thấy tửu lượng cậu tốt lắm mà, sao hôm nay lại có thể say đến mức này nhỉ?”
Thịnh Nam ngồi dậy cởi bớt áo và giày của cậu ta ra, đang loay hoay cởi cái thắt lưng quần thì đột nhiên bị một bàn tay tóm lấy.
Anh giật mình ngẩng đầu.
Anh thấy Vưu Xuyên từ từ ngồi dậy mỉm cười nhìn mình.
“Cái này nên để tôi tự cởi sẽ hay hơn.”
Thịnh Nam sửng sốt.
“Cậu… không phải cậu say ngủ rồi sao? Cậu… cậu giả vờ?”
Vưu Xuyên mỉm cười, bò đến gần Thịnh Nam, trêu chọc:
“Không phải giả vờ, tôi say thật nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Lúc anh đỡ tôi từ trong xe ra thì tôi đã tỉnh rồi.”
“Vậy mà cậu còn để mặc tôi kéo cậu vào nhà.
Cậu có biết mệt chết tôi rồi không?”
Thịnh Nam bực bội đứng dậy muốn đi thì bị Vưu Xuyên lôi lại nằm phịch xuống giường.”
“Anh nói mệt thì để tôi xoa bóp cho xem như đền tội.”
“Không cần.
Cậu…” Nhìn thấy Vưu Xuyên đang ở rất gần mình, áo đã bị phanh ra lộ hết phần ngực, anh đỏ mặt quay đi.
“Không cần.
Cậu đứng dậy trước đã.”
“Không muốn đứng.”
“Cậu…”
“Tôi làm sao? Thịnh Nam, đã ở trong tình cảnh này rồi anh còn sợ cái gì?”
Thịnh Nam giật mình nhìn lại xung quanh.
Hai người bọn họ đang nằm trên giường, trong một căn phòng khá tối, quần áo thì lộn xộn.
Cái tình huống này…
“Đây gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Nếu chúng ta không tận dụng chẳng phải là quá lãng phí sao?”.