Năm Hi Ninh thứ mười bảy, Hoàng đế băng hà vì bệnh nặng, Ngụy Vương thế tử mới mười tuổi kế vị, sửa quốc hiệu thành Minh An, Thất vương gia được phong làm Nhiếp Chính Vương, giúp Hoàng đế lo việc triều chính.
Trong thời gian quốc tang, tông thất nhánh gần trong vòng hai mươi bảy tháng không được gả cưới, với tông thất nhánh xa và các vương công đại thần ở kinh thành là một năm không gả cưới, hai mươi bảy tháng không được tổ chức yến hội.
Với quân dân bá tánh trong kinh thành, nam không được đeo mũ miện, nữ không được cài trang sức, phải mặc xiêm y màu trắng hai mươi bảy ngày, không được phép hiến tế, một trăm ngày không được gả cưới và ăn nhậu mua vui.
Đã gần hai tháng Quan Linh chưa gặp Thẩm Giới.
Nàng đã từng cải trang thành thái giám để lẻn vào cung, từ xa xa, nàng thấy Thẩm Giới ngồi trong Kim Loan điện, biểu cảm lạnh lùng, hắn giận giữ trách mắng các quan lại.
Quan Linh đứng ở ngoài điện chăm chú nhìn hắn, thỉnh thoảng thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua, chỉ là một cái chớp mắt, không hề gợn sóng, khiến nàng ngẩn ngơ tưởng là ảo giác.
Tiên đế vừa băng hà, Thẩm Giới đã mất cả phụ mẫu, Quan Linh buồn bã nghĩ, chỉ mới mấy ngày không gặp nhau, dường như hắn đã thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng nàng chậm hiểu, nhưng cũng có thể thấy rõ giữa hai người có gì đó không đúng.
Quan Linh thương tiếc Thẩm Giới phải chịu nỗi đau mất đi phụ hoàng, nàng muốn ở bên an ủi hắn, hai người cùng nhau vượt qua sự cô đơn dày vò này.
Thẩm Giới lại tự nhốt mình trong chốn cung cấm, hắn lấy cớ chính vụ bận rộn để từ chối nàng.
Quan Linh không có cách nào, đành phải đi tìm A Thất, nàng vốn tưởng rằng tân đế kế vị có rất nhiều chuyện phải lo liệu, có lẽ cậu bé cũng không có thời gian gặp nàng.
Không ngờ A Thất lại gạt đám cung nữ thái giám sang một bên, đến cung Dao Hoa gặp a tỷ của cậu bé.
Quan Linh ngẩng đầu nhìn A Thất, cậu bé mặc long bào màu vàng sáng, tướng mạo đường đường, thanh nhã tuấn tú, bởi vì tuổi còn nhỏ, đường nét trên mặt A Thất còn non nớt, nhưng cậu bé cũng đã có phong thái của Thiên tử.
“A tỷ!” A Thất thấy Quan Linh thì vui mừng ra mặt, suýt chút nữa thì bổ nhào về phía nàng.
Quan Linh chau mày, nàng lặng lẽ nghiêng người né tránh: “Thần nữ tham kiến Hoàng thượng.”
“A tỷ không được quỳ trước mặt ta.” Ý cười trong mắt A Thất biến mất hơn nửa, cậu bé ngăn Quan Linh lại: “Ta từng nói nếu ta là Hoàng đế, vậy thì a tỷ chính là Trưởng công chúa, mãi mãi đều lớn hơn ta một tầng.”
Quan Linh cười, nàng không để trong lòng: “Lời con trẻ không cố kỵ.”
“Ta rất nghiêm túc.” A Thất nhìn xung quanh, có vẻ là muốn tìm giấy mực, cậu bé muốn ban tước hiệu Trưởng công chúa cho Quan Linh ngay tại đây.
Nàng nhắc nhở A Thất: “Hoàng thượng phải tự xưng là trẫm hoặc cô.”
“Hoàng thúc cũng tự xưng bổn vương với tỷ sao?” A Thất hỏi.
Quan Linh hơi hoảng hốt, nàng nghĩ một lát rồi đáp: “Phần lớn thời gian hắn đều xưng ‘ta’.
Có đôi khi hắn cũng quên sửa miệng.”
A Thất không nói tiếp, Quan Linh tỏ vẻ do dự, nàng hỏi cậu bé: “Khoảng thời gian này hắn đều ở trong cung sao?” Nàng đã đi vương phủ rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp được hắn.
A Thất gật đầu: “Hoàng thúc có vẻ rất đau khổ, đêm nào hắn cũng phải đến tẩm điện của hoàng tổ phụ nghỉ ngơi một canh giờ.”
Quan Linh cảm thấy chua xót trong lòng, nàng rũ mắt, không hỏi thêm nữa.
Ban đêm, Quan Linh tránh thoát cấm quân đi tuần tra, lặng lẽ lẻn vào Vô Tâm điện, nàng giấu mình dưới lớp rèm bên cửa sổ.
Tiên hoàng mới qua đời không lâu, trong điện có ánh sáng mờ nhạt của đèn dầu, trên bàn bày cống phẩm, ngọn bấc đỏ rơi lệ, nàng nín thở lắng nghe, dường như còn có tiếng các tăng nhân đang tụng kinh chiêu hồn, làm người ta sởn tóc gáy.
Nhớ tới những gì Hoàng đế từng làm, Quan Linh thấy sống lưng lạnh buốt, nàng cảm thấy nơi này còn kinh khủng hơn cả âm tào địa phủ, chỉ hy vọng Thẩm Giới mau đến.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa bị một người từ từ đẩy ra, Quan Linh nhìn người tới, nước mắt bỗng tràn xuống khóe mi.
Thẩm Giới gầy đi rất nhiều, ánh mắt cũng ủ rũ tái nhợt, làm nàng không nhịn được mà chua xót.
Nàng nhào vào trong ngực hắn như một con én nhỏ, đôi tay ôm chặt lấy bờ vai hắn: “Thẩm Giới…”
Thẩm Giới khựng lại, hiển nhiên là hắn không đoán trước được nàng sẽ xuất hiện ở đây, hắn kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó lại bị sự lạnh lùng bao trùm.
Hắn đang muốn đẩy nàng ra, lại từ từ dừng lại khi ngón tay chạm vào eo nàng, thật lâu sau, hắn mới bi thương nói: “Nàng gầy đi rồi.”
“Ta rất nhớ chàng.” Nàng vùi mặt trong ngực hắn, kéo dài giọng nói.
“Ha ha…” Thẩm Giới cười một cách giễu cợt, hắn hận bản thân mềm lòng, hận bản thân bị sắc đẹp mê hoặc: “Rốt cuộc bổn vương đã làm sai chuyện gì, mới thích nàng từ khi ta còn niên thiếu?”
Giọng điệu này quá đỗi quen thuộc, kiếp trước hắn cũng từng nói với nàng những lời này, Quan Linh ngẩng đầu, nàng nhìn hắn với ánh mắt lo sợ và bất an.
Thâm Giới lấy từ trong ngực áo ra một khối ngọc bội, nắm ở trong tay, hắn chìa ra trước mặt Quan Linh.
Sao hắn lại cầm ngọc dẫn tai?
Sao hắn lại cầm khối ngọc xui xẻo này!
Quan Linh nhìn hắn, nàng đau khổ lắc lắc đầu, môi nàng mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.
“Lúc phụ hoàng nhập liệm, trong tay ông nắm chặt khối ngọc này.” Từng câu từng chữ Thẩm Giới nói giống như từng nhát dao đâm vào tim nàng: “Ta sai người đến hoàng lăng Chiếu Ảnh một chuyến, quả nhiên, ngọc Kỳ Linh và ngọc dẫn tai đều không cánh mà bay.”
Ánh mắt lạnh lùng của hắn như xuyên thủng nàng: “Bản đồ lăng mộ trong vương phủ cũng bị đánh cắp, ngày đó chỉ có nàng từng tới vương phủ.”
Thẩm Giới biết bản đồ là nàng trộm đi, hắn cho rằng nàng muốn có ngọc Kỳ Linh, khi đó cho dù là toàn bộ thiên hạ hắn cũng tình nguyện cho nàng, một khối ngọc Kỳ Linh thực sự không là gì cả.
Nhưng mà.
Thẩm Giới nhìn Quan Linh đang ngây ngẩn, ánh mắt lạnh như băng tuyết mùa đông, hắn hỏi nàng: “Vì sao nàng muốn hại chết phụ hoàng?”.