Nhật Ký Thầm Mến Nam Thần

Editor: Búnn.

Có vẻ như là Bành Tử Ca không nghe thấy gì, cậu hỏi ngược lại: “Cái gì?”

Rõ ràng cậu là người bắt đầu trước, tại sao bây giờ cậu lại kinh hoảng như thỏ trắng nhỏ bị kinh sợ nhìn Dung Tự.

Dung Tự đeo tai nghe lên lần nữa, Bành Tử Ca vẫn còn muốn nói chuyện với anh.

Dung Tự không ngẩng đầu lên chỉ chỉ bài thi lịch sử để bên cạnh Bành Tử Ca.

Trong nháy mắt Bành Tử Ca hóa đá.

À, đúng rồi. Thi cuối kỳ lần trước, điểm thi lịch sử của cậu rớt xuống thấp kỷ lục, rớt xuống 70 điểm. Năm mới thiếu chút nữa bị mẹ dùng thân hình ép thành miếng thịt. Vì chuyện này mà cậu và Dung Tự oán trách gần nửa tháng.

Đúng là, nhớ tới là đau.

***

Sau khi phạm phải lỗi sai thứ ba, cuối cùng Lý Nhị Cần bình phục lại tâm trạng của mình. Đóng cửa phòng phát thanh đi về phía phòng học, lúc đi qua tòa thí nghiệm, đi ngang qua một cặp nam nữ sinh đang nói chuyện. Giống như đang nói chuyện gì đó, mắt nhìn không chớp, đi sát qua bên người Lý Nhị Cần.

Lý Nhị Cần bĩu môi, tiếp tục đi.

Một lát sau bị người sau lưng vỗ vỗ bả vai.

Cô quay đầu, thấy Nguyễn Minh Tiên vòng trở lại.

“Ôi! Đúng là em.”

Lý Nhị Cần cười.

Nguyễn Minh Tiên thấy Lý Nhị Cần cười, không tự chủ cười theo: “Xin lỗi nhé, vừa rồi nói chuyện quá nhập tâm, không thấy em.”

Lý Nhị Cần lại bĩu môi, không hiểu anh đang xin lỗi cái gì: “Không phải là anh đã nhìn thấy rồi sao?”

Em gái đi cùng Nguyễn Minh Tiên đang đứng tại chỗ chờ anh. Anh liếc mắt nhìn, có chút ảo não: “Phải đi rồi.”

“Ừ.”

Nguyễn Minh Tiên còn có chuyện muốn hỏi, rất nhiều, không biết nên hỏi từ đâu, cuối cùng nghiêng đầu cười tự giễu: “Năm mới vui không?”

“Ừ.”

Đột nhiên lại không muốn hỏi gì nữa rồi.

Nguyễn Minh Tiên kéo khóe miệng: “Tôi đi đây.”

“Tạm biệt.”

Lý Nhị Cần phất tay tạm biệt với Nguyễn Minh Tiên, xoay người thấy Dung Tự đứng ở khúc quanh cầu thang nhìn mình.

Vào lúc giữa trưa, bị khuất bóng, chỉ nhìn thấy đường nét cao gầy, cũng không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt.

Lý Nhị Cần duỗi thẳng tay chào anh, sau đó bước vòng qua tòa dạy học chạy đến cầu thang, đứng trước mặt Dung Tự đang chờ cô: “Mình tới chờ cậu.”

Lý Nhị Cần bất ngờ: “Chờ mình?”

Dung Tự gật đầu.

“Có việc gì thế?”

Dung Tự bước chân bước lên cầu thang, đi về phía phòng học. Lý Nhị Cần theo ở phía sau.

“Bành Tử Ca rất lo lắng cho cậu.”

“Tại sao?”

“Trưa hôm nay cậu mắc không ít lỗi sai.”

Lý Nhị Cần không phủ nhận, im lặng đi theo mấy bước rồi hỏi: “Rõ ràng là Bành Tử Ca lo lắng cho mình, tại sao lại là cậu tới chờ mình?”

Dung Tự ngẩng đầu nhìn nghiêng về phía cầu thang đằng trước, đường cong xương cằm đẹp mắt mà hấp dẫn: “Mình lo lắng cho cậu nhiều hơn cậu ấy.”

“À.”

Lý Nhị Cần cúi đầu cắn môi dưới.

Dung Tự nhìn cô một cái.

Hai người im lặng trở lại phòng học.

Bành Tử Ca và Tô Tử sau khi trải qua mấy ngày chung sống hòa bình, lại bắt đầu một vòng ‘chém giết’ mới. Trên lớp tranh luận vật lý và hóa học còn hiểu được, hôm nay hai người kéo sang bàn chính trị, xem ra là có thể kéo đến vô tận.

Lý Nhị Cần và Dung Tự ngồi vào chỗ của mình.

Đột nhiên Bành Tử Ca dừng lại, dùng đầu bút gõ nhẹ bả vai Lý Nhị Cần một cái: “Nhị Cần.”

Lý Nhị Cần quay đầu lại.

“Cậu nóng sao?”

Lý Nhị Cần lắc đầu.

“Vậy sao mặt cậu đỏ vậy?”

Tô Tử đồng ý: “Nhị Cần, sao gần đây cậu luôn đỏ mặt vậy?”

Bành Tử Ca suy nghĩ: “Bị bệnh gì kỳ lạ sao?”

Mặt Lý Nhị Cần không có biểu tình gì: “Cậu ra bên ngoài chạy một vòng.”

Bành Tử Ca không hiểu: “Tại sao?”

Lý Nhị Cần nghiêm túc: “Cậu sẽ biết ở bên ngoài lạnh như thế nào.”

Bành Tử Ca không hiểu nhìn Tô Tử.

Lý Nhị Cần bổ sung: “Gió như thế nào.”

Bành Tử Ca cảm giác hình như có chút hiểu.

Lý Nhị Cần tiếp tục: “Thổi qua thổi lại, nhất định mặt của cậu sẽ đỏ hơn mình.”

“Tại sao mặt mình lại đỏ hơn cậu?”

Lý Nhị Cần: “Tiểu bạch kiểm.”

Bành Tử Ca: “…”

Yên lặng một lúc, cảm xúc không phục của Bành Tử Ca tăng lên: “A Tự còn trắng hơn mình! Tại sao cậu không nói cậu ấy là Tiểu bạch kiểm?”

Vừa mới nói xong, cảm giác mình bị tầm mắt lạnh băng lăng trì.

Lý Nhị Cần nghẹn hơi không nói.

Bành Tử Ca nhỏ giọng thanh minh cho bản thân: “Hơn nữa…A Tự cũng từ bên ngoài vào mà mặt cũng không đỏ chút nào mà.”

“À.” Lý Nhị Cần liếc về phía Dung Tự, đột nhiên cười cười: “Chắc da mặt dày.”

Dung Tự: “…”

Lần đầu tiên Bành Tử Ca thấy dáng vẻ kinh ngạc của Dung Tự, không nhịn được cười haha. Tiếng cười còn chưa lên đến cao nhất. Bụp, bả vai bị người nào đó vỗ một cái.

Cậu khó chịu quay đầu lại: “Ai…”

Mở đầu câu hỏi khí thế 10 phần, lại gần như không nghe được âm kết thúc.

10 phút sau, Bành Tử Ca và Lý Nhị Cần cùng xuống tầng đổ rác.

Bành Tử Ca hé mặt trắng nhỏ ra khỏi tòa dạy học đúng lúc gió thổi mạnh tới, bị thổi đỏ bừng, nước mũi giàn giụa.

Còn mặt Lý Nhị Cần vẫn bình thường hơn một chút.

Bành Tử Ca đổ xong sọt rác cuối cùng, hít hít lỗ mũi: “Mình nói này Nhị Cần.”

“Hả?” Cô đang cố gắng giấu mặt mình vào trong cổ áo.

“Tại sao lại là hai chúng ta?” Bành Tử Ca tức giận bất bình: “Rõ ràng là bốn người chúng ta cùng nói chuyện, tại sao giáo viên lại chỉ phạt mỗi hai chúng ta.”

“Bởi vì giọng của cậu lớn nhất.” Lý Nhị Cần thành thật trả lời.

“Vậy còn cậu?”

Lần này Lý Nhị Cần suy nghĩ một chút: “Bởi vì mình nói nhiều nhất.”

Bành Tử Ca nghẹn lại, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng. Ở sân trường yên lặng vì tất cả bạn học đều ở trong lớp tự học buổi trưa này, cậu không hi vọng vì tiếng cười mà bị phạt lần thứ hai: “Cậu nói nhiều?”

Cơ thể cậu liều mạng run rẩy, cố gắng dùng hành động này phát tiết nụ cười sắp phát ra:“Cậu nói cậu nói nhiều?”

Lý Nhị Cần nghiêm túc nhìn cậu.

Bành Tử Ca xem thường: “Lần sau ra cửa nhớ mang theo nhiều gương để soi nhé, nếu không cậu sắp không biết bản thân là ai nữa rồi.”

Lý Nhị Cần lộ ra nụ cười kỳ quái: “Trước lúc bị chủ nhiệm lớp bắt được, cậu nói tám câu, Tô Tử nói một câu, Dung Tự không nói câu nào, còn mình…” Cô dừng lại, không biết đang kiêu ngạo cái gì: “Năm câu.”

Bành Tử Ca: “À.”

Hai người một trước một sau đi lên dọc theo cầu thang, Bành Tử Ca cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc, cười hì hì quay đầu lại hỏi Lý Nhị Cần: “Nhị Cần, có cảm thấy có chút quen thuộc không?”

“Hả?”

“Trước lúc Tô Tử cùng chơi với bọn mình, mình thường xuyên cùng cậu đi đổ rác.” Nụ cười Bành Tử Ca như ánh mặt trời, còn đơn thuần: “Sau khi Tô Tử gia nhập, cậu vẫn ở phòng học với cậu ấy.”

Lý Nhị Cần đứng bên ngoài phòng học hứng gió buổi trưa thổi qua thổi lại, hứng đến đáy lòng tê dại: “Nếu cậu muốn mình cùng đi đổ rác với cậu, lúc nào cậu cũng có thể yêu cầu.”

“…” Bành Tử Ca: “Cũng đâu nói rủ cậu cùng đi đổ rác chứ.”

Lý Nhị Cần không tiếp tục nói, vì vừa mở miệng liền bị gió lạnh lấp đầy bụng, cho nên cô lựa chọn im lặng.

“Khi đó còn có nữ sinh nói xấu cậu đấy!” Bành Tử Ca chắn gió đi, cũng không sợ ngã:“Cậu còn nhớ không?”

Lý Nhị Cần gật đầu.

“Hiện tại chúng ta đã quen thuộc hơn trước kia, cậu phải nói thật cho mình biết.” Bành Tử Ca cúi người xuống: “Cậu thật sự không tức giận?”

Bành Tử Ca lại cười: “Mình cũng cảm thấy cậu sẽ không.”

Lý Nhị Cần nâng mày.

Lần này Bành Tử Ca không giải thích suy nghĩ của bản thân, xoay người xách theo hai sọt rác, nhảy vài bước lên bậc thang trên cùng, từ trên cao nhìn xuống Lý Nhị Cần từ từ đi lên.

“Lý Nhị Cần.” Cậu lại nói.

Lý Nhị Cần ngẩng đầu ném ánh mắt hỏi han sang.

“Cậu đúng là con rùa.”

Lý Nhị Cần: “…”

Quên đi…Lạnh đến lười phải so đo.

Lý Nhị Cần không tiếp tục nói chuyện, cầu thang vốn yên lặng càng thêm yên lặng. Nhưng không khí cũng không xấu hổ, thậm chí trong lúc đợi cô Bành Tử còn cố gắng để cho sọt rác xoay quanh đầu ngón tay.

Bước lên bậc thang cuối cùng, Lý Nhị Cần và Bành Tử Ca sóng vai đi học theo hành lang thật dài trở về phòng học. Chủ nhiệm lớp đang chờ ở cửa sau phòng học, lúc nào cũng có thể đợi được lúc bọn họ trở về, cho bọn họ một bài giáo huấn.

Lúc chủ nhiệm lớp ở bên ngoài phòng học giáo huấn hai người bọn họ, Tô Tử ở trong phòng học ấm áp làm mặt quỷ với bọn họ. Dung Tự cúi đầu làm bài tập cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt lạnh cóng đến biểu cảm chết lặng của Lý Nhị Cần, thản nhiên cười, rồi lại quay lại làm bài tập.

Dường như mùa đông dài dằng dặc này có quá nhiều thứ không xong. Lên lớp cũng không xong, làm bài tập cũng không xong, học chữ cổ, bổ sung từ mới, công thức cũng không xong.

***

Thi tháng đầu tiên của học kỳ sau lớp mười, Lý Nhị Cần không đủ điều kiện môn vật lý, đồng thời Bành Tử Ca bất ngờ lọt ra khỏi top 10 người.

Buổi trưa lúc nhận được phiếu điểm kia, không khí nhóm bốn người nặng nề mà trước đó chưa từng có.

Điểm tổng của Tô Tử cao hơn Bành Tử Ca 30 điểm, nhưng cô nàng hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.

Tổng điểm Dung Tự đứng thứ nhất toàn trường, sau khi nhìn bài thi của Lý Nhị Cần, cũng không vui nổi.

Chuyện không chút vui vẻ này, ngay cả đùi gà kho buổi trưa cũng không đẩy lùi được.

Vậy mà điều càng khiến cho bốn người cảm thấy chán nản hơn chính là, chủ nhiệm lớp cho rằng vì bình thường bọn họ không tham gia tự học muộn cho nên thành tích mới bị giảm xuống. Cho nên đặc quyền được tự học muộn ở phòng phát thanh của bọn họ bị hủy bỏ mất rồi.

Buổi trưa, sau khi phát thanh thông báo xong, siết chặt bài thi vật lý trong tay đi về phía phòng học. Cô rất không vui, cũng cảm giác mình không dám nhìn vào mắt của Dung Tự, ánh mắt anh giống như đang nói đã nghiêm túc phụ đạo cô như vậy, nhưng kết quả điểm thi của cô lại nát bét.

Càng khổ sở hơn chính là, rõ ràng cô đã vô cùng cố gắng, vô cùng nỗ lực, vì sao kết quả lại xấu như…

Sau khi học kỳ sau của lớp 10 bắt đầu, đã có người bắt đầu quan tâm vấn đề lựa chọn ban nào. Dung Tự, Bành Tử Ca, và Tô Tử không chút do dự liền chọn ban khoa học tự nhiên.

Còn cô…

“Lý Nhị Cần.” Có giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô.

Lý Nhị Cần hoàn hồn.

Nguyễn Minh Tiên đứng ở lối đi vào tòa nhà nhìn cô: “Em muốn đi đâu?”

Lý Nhị Cần nhìn về phía trước: Tường.

Xoay người, tiếp tục uể oải đi.

Nguyễn Minh Tiên cười: “Em làm sao thế?”

Không vui tràn ngập cả khuôn mặt Lý Nhị Cần: “Anh đừng hỏi.”

“Thi hỏng?”

Lý Nhị Cần bất ngờ ngẩng đầu: “Sao anh biết?”

“Mấy ngày nay ai cũng được thông báo thành tích, bây giờ không vui…cũng chỉ có thể vì chuyện này thôi?”

Lý Nhị Cần thể hiện biểu tình khóc không ra nước mắt.

Nguyễn Minh Tiên buồn cười, cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt khác của Lý Nhị Cần ngoài ‘mặt than’ kia: “Thi hỏng môn nào?”

“Vật lý.”

“A…” Nguyễn Minh Tiên lộ ra vẻ mặt bối rối: “Vật lý của tôi cũng không giúp được em rồi.”

“Vật lý của anh cũng rất kém?”

Nguyễn Minh Tiên uể oải cười: “Vậy cũng không phải, một học sinh ban khoa học tự nhiên như tôi sao có thể kém vật lý được?”

Lý Nhị Cần bĩu môi.

Nguyễn Minh Tiên giải thích: “Vật lý Nguyễn Nhu Nhu cũng như vậy, em biết đúng không?”

“Vâng.”

“Những môn khác, môn nào cũng có thể phụ đạo giúp con bé, nhưng vật lý thì không được.”

“Tại sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui