Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chap14: Trả thù…xíu! (1)
-Lên xe!_Hắn đưa tôi mũ bảo hiểm, rồi ném ra hai chữ lạnh ngắt ấy. Ừ thì lên, những lúc như thế này tốt nhất nên nghe lời hắn thì hơn!
Đến khi tôi ngồi vững rồi, hắn vẫn chưa nổ máy. Tôi thấy lạ…nhưng không dám hỏi, ngoan ngoãn ngồi sau lưng hắn cho đến khi hắn lên tiếng:
-Gọi tên anh đi!
Tên này bị sao vậy? Làm cái gì bắt tôi gọi tên? Điên! Nhưng tôi vẫn phải gọi…tức chết mà!
-Thiên Bảo!
-Không giống! Giọng điệu lúc nãy._Con lạy người! Không dưng đi nói cái giọng lúc nãy chi? Buồn nôn chết được!_Nhanh!_Thấy tôi không lên tiếng, hắn dục.
A..a.a..Cái này có được gọi là ngược đãi không? Tôi muốn kiện hắn ngược đãi tôi! Thế nhưng mà…vẫn phải làm theo..tôi muốn về nhà!
-Anh..Thiên Bảo.._Tôi thấy mình thật phi phàm khi nói như thế mà chưa tự mình ói.
-Tốt!_Hắn khẽ cười, bắt đầu nổ máy_Ôm chắc vào!
Vâng, em ôm ngay ạ! Cứ hễ hắn nói câu này là tôi luôn nhớ đến việc hắn xém cho tôi văng ra đường, vì thế…bám vào hắn là thượng sách!
Ngay sau đó, hắn đem tôi cùng xe lao vun vút trên đường. Trong tình huống như thế, tôi biết làm gì ngoài việc…nhắm tịt mắt…và ôm hắn chứ? Kệ đi, miễn sao về tới nhà an toàn là tốt rồi!
----------------
-Anh về đi!_Tôi xuống xe, đem áo khoác trả lại cho hắn.
-Ngày mai anh đến đưa em đi học, lúc về tiện mang đồ của em về nhà luôn. Bây giờ vào nhà đi, nhớ không được học quá khuya, đi ngủ sớm một chút._Hắn nhận lại, còn không quên dặn dò tôi mấy câu.
-Vâng ạ!_Tôi ngoan ngoãn nghe hắn căn dặn, không phản bác lại câu nào mặc dù hắn nói chẳng có gì là có lí cả. Này nhé: Hắn thành tài xế riêng của tôi từ lúc nào? Cái gì mà tiện mang luôn đồ của tôi về nhà? Phải nói cho rõ ràng là nhà hắn chứ! Nhỡ ai nghe thấy mà hiểu lầm thì sao? Lại còn quản giờ giấc sinh hoạt của tôi nữa. Làm như bảo mẫu của tôi ấy!
Đến lúc bóng hắn khuất hẳn, tôi mới lục đục lấy chìa khoá mở cửa. Cảm giác mỗi khi về nhà chỉ có một mình thật sự là không tốt lắm, nhưng chắc là do đã quen nên tôi không có để tâm mấy, khoá lại cửa rồi đi thẳng lên phòng.
Soạn một chút bài vở, tắm rửa thay đồ, rồi tôi trèo thẳng lên giường…nhưng không có ngủ. Ngủ làm sao được khi mà không có anh bên cạnh cơ chứ! Trước đây, những khi ở nhà một mình, tối nào trước khi ngủ tôi cũng ngắm ảnh của anh, nhìn nụ cười tươi tắn trên môi anh rồi tự nhủ với bản thân rằng anh đang cười với mình…đến tận lúc thiếp đi không biết gì nữa…rồi nửa đêm lại tỉnh giậy…chui vào tủ đồ ôm ảnh của anh mà ngủ tiếp.
Bây giờ thì sao? Tôi phải làm gì? Cũng không thấy nhật kí đâu nữa, chắc rơi ở phòng y tế rồi, muốn tâm sự cùng anh cũng không được! Có lẽ…đêm nay thức trắng thôi! Ừ..và thế là nguyên một đêm tôi ngồi ôm gối, nhìn ra cửa sổ chờ trời sáng.
Ở thành phố thì không có tiếng gà gáy, chỉ có chuông đồng hồ báo thức vang lên thôi. Tôi mệt mỏi đứng giậy, tắt chuông rồi đi làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục, ăn sáng và đến trường.
Nhưng đến lúc tôi đi lấy xe đạp thì mới nhớ…nó vẫn ở thư viện…và hắn nói sẽ đến đưa tôi đi học. Thôi chờ vậy! Vì thế mà tôi đi ra trước cửa nhà, đứng đợi hắn đến.
Tôi vừa đợi vừa tưởng tượng ra một viễn cảnh rất là điên khùng. Giả dụ sau này…là giả dụ thôi nhé…khi tôi đã có người yêu, nếu một ngày anh ấy hẹn đến đón tôi rồi không đến thì sẽ sao nhỉ? Tôi có tức lồng lộn lên đòi chia tay anh ấy không? Hay cãi nhau một trận tanh bành khói lửa rồi sau đó mới biết chỉ là anh ấy kẹt xe nên đến muộn nhưng tôi lại về trước rồi…Buồn cười thật! Tôi hâm nhỉ?
-Em nghĩ gì mà lại cười tủm tỉm thế kia?_Tôi mải nghĩ nên không biết hắn đã ở trước mặt tôi từ lúc nào. Có lẽ thấy hết bộ dáng điên khùng của tôi rồi!
-Không…có gì! Đi thôi!_Tôi lảng sang chuyện khác, nhanh chóng trèo lên xe.
Hắn cũng không hỏi nữa, đưa mũ bảo hiểm cho tôi, chờ tôi đội xong rồi bắt đầu đi.
Hôm nay còn sớm nên hắn đi rất chậm…chắc là bằng hôm qua đó!
-Tối qua không ngủ sao?
Đột nhiên hắn hỏi, khiến tôi không đề phòng mà “Ừ” một tiếng.
-Sao không nghe lời anh?_Giọng hắn có chút không vui…như là trách cứ…và một chút đau lòng…thoáng qua.
-Không phải…Chỉ là..không thể ngủ thôi!_Tôi thấy lòng trống trải quá!
-Vì…chuyện ở trường?
-Em muốn ngủ…mượn lưng của anh một lát được không?_Tôi không trả lời, lảng sang chuyện khác. Nhắc đến chuyện đó làm gì chứ? Tôi không muốn!
-Ừm…Bao giờ đến nơi, anh sẽ đánh thức.
Tôi tựa vào lưng hắn, chìm dần vào giấc ngủ giữa tiếng xe cộ ồn ào bên tai....Tôi dường như chẳng còn biết gì nữa…chỉ thấy tiếng tim hắn đập trầm ổn trong lồng ngực qua tấm lưng rộng..ấm áp..Sao mà bình yên thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui