Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chap48: Thức tỉnh…(tiếp)
Tôi nhớ ông ấy…và cũng nhớ hắn nữa! Trước đó tôi đã rất muốn rời khỏi cái thế giới này! Nhưng ngay cái thời khắc gần như lìa đời ấy…tôi lại thấy cảm giác đó chẳng vui vẻ gì cả…mà nó giống như…ngày tận thế, bao chùm quanh tôi. Tôi thấy bản thân mình thật ngu ngốc! Ngu ngốc bởi lẽ…dù tôi có không tồn tại…thì những người luôn quan tâm đến tôi…vẫn sẽ đau buồn vì tôi thôi!
Nhưng làm sao để tỉnh lại bây giờ?? Khi mà ngay cả điều khiển cơ thể mình tôi cũng không làm được? Tôi hối hận lắm! Giờ tôi phải làm sao??
Trong không khí phảng phất hơi thở trầm ấm của hắn, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ được. Hắn không lên tiếng…chỉ đơn giản là yên lặng nắm tay tôi như thế.
“Cạch…” Hình như là cửa phòng bị mở ra.
-Cậu đến đây làm gì?_Giọng hắn rất lạnh, chẳng có chút nhiệt độ nào cả.
-Tôi chỉ muốn thăm cô ấy thôi! Tôi rất xin lỗi vì đã không chăm sóc cô ấy cẩn thận…._Là Trần Khải Minh! Cậu ta vẫn đến sao?
-Chúng tôi không cần lời đó của cậu! Nếu như ngay từ lúc cô ấy tỉnh lại, cậu không bịa ra chuyện đó thì tôi đã có thể ở bên chăm sóc cô ấy…thế thì chuyện này sẽ có thể xảy ra sao?!
-Tôi…tôi chỉ là…tôi cũng thích cô ấy! Ngày từ cái lần đầu tiên gặp cô ấy ở siêu thị…khi tôi nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn đó…có lẽ anh cũng hiểu cảm giác muốn làm chỗ dựa cho ai đó cả đời chứ?! Tôi nghĩ là nói dối cô ấy, dựng nên chuyện như thế thì sẽ có thể chiếm được cô ấy…nhưng mà sự thật thì tôi đã sai! Trong suốt những ngày tôi chăm sóc cô ấy…cô ấy chưa bao giờ mỉm cười với tôi cả!_Câu chữ của cậu ta mang theo nỗi buồn mang mác, lại làm cho tôi thêm phần áy náy.
Tôi đã lợi dụng cậu ta…thế mà chưa lần nào đối đãi với cậu ta ra hồn cả. Tôi đâu có cái gì đáng để cậu ta thích cơ chứ? Cậu ta thật là ngốc…nhưng mà hắn còn ngốc hơn cả cậu ta nữa! Hắn là đồ đại ngốc…đại đại ngốc mới đúng!
-Cô ấy không thích cậu!_Hắn chỉ đơn giản nói 1cậu như thế….nhưng đã hoàn toàn dập tắt mọi hy vọng dù là nhỏ nhất trong lòng cậu ta. Đúng vậy! Tôi không thích cậu ta! Người tôi yêu…là hắn!
-Tôi biết! Hôm nay tôi đến đây…chỉ muốn nói lời xin lỗi! Ngày mai tôi bay rồi. Có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại cô ấy nữa! Đoạn tình cảm này xem như cũng chấm dứt! Điều hối hận duy nhất của tôi…là đã quen cô ấy sau anh!
-Dù cậu có quen cô ấy trước tôi…thì người cô ấy chọn…chắc chắn vẫn là tôi! Bởi vì tôi sẽ mang đến cho cô ấy hạnh phúc!_Lúc hắn nói câu này, bàn tay đang đan lấy tay tôi siết chặt lại. Tôi có thể cảm nhận sự tự tin cùng kiên định trong giọng nói của hắn. Cái tên này…lại tự sướng rồi đấy! Nhưng mà tôi lại thích cái gọi là tự sướng ấy của hắn đấy!
-Tôi có thể nắm tay cô ấy lần cuối không?
-Không!_Hắn là như thế đấy! Keo kiệt không chịu được!
-Anh rất may mắn!_Cậu ta cười nhẹ_Nhất định phải làm cho cô ấy hạnh phúc nhé!_Sau đó liền rời đi.
-Nhất định!_Khi Khải Minh đi rồi, hắn mới thì thầm như thế…như là nói với cậu ta…nhưng thực chất lại là nói với chính mình.
----------------
Lại trôi qua 3ngày nữa. Tôi vẫn không thể thoát khỏi tình trạng bất động này được! Người ta kiểm tra đủ các loại rồi cũng không thể tìm ra. Có lẽ nguyên nhân nằm về phía tôi…nhưng mà tôi cũng không biết nguyên nhân đó là gì nữa!
Cái gì gọi là rào cản tâm lí? Nó là cái gì chứ? Làm tôi suốt ngày chỉ có thể nghe mọi người nói chuyện…lại không thể nhìn thấy hay nói với họ câu nào. Ngay cả cử động cũng không thể được nữa!
Ông trời ơi! Nếu trước đây con đã làm hoặc nói gì sai thì ông hãy trừng phạt con…nhưng theo cách khác được không? Thực sự là con sắp không chịu được nữa rồi! Làm cách nào mới thoát khỏi tình trạng này đây?? Cho con một tia hy vọng đi ông! Làm ơn đi!
A.a.a.a…..Nhúc nhích đi! Nhúc nhích đi chứ! Làm cái gì mà mày cứ nằm nguyên một chỗ vậy? Cái thân xác đáng đánh này…mày làm việc đi xem nào! Nhanh lên chứ!
Hix…tôi không hề muốn điều này xảy ra mà! Một là chết luôn đi! Hai là cho tôi tỉnh lại! Tôi không muốn những người yêu thương tôi phải lo lắng nữa! Hix….Thời gian qua tôi đã gây nên quá nhiều chuyện rồi! Tôi phải bù đắp cho họ! Tôi cần tỉnh lại!
-Bác sĩ! BÁC SĨ….mau lại đây! Nhanh lên!_Hắn làm gì mà kích động như thế chứ? Tôi đang phải rất cố gắng đây nè! Hắn đã không giúp được gì lại còn ầm ĩ nữa! Thật là….
-Cô ấy…cô ấy rơi nước mắt! Là nước mắt đó!_Cái gì? Tôi…tôi rơi nước mắt??
Không phải nói tôi không có phản ứng gì sao?? Nhưng mà tôi đã rơi nước mắt…vậy không phải…không phải là…tôi có thể sẽ tỉnh lại sao?? Như vậy…thật là tốt quá rồi! Cuối cùng thì ông trời cũng nghe thấy tôi cầu nguyện! Cảm ơn ông! Con thề sau này sẽ sống thật tốt! Con hứa đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui