Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Cả người Triệu Thiên Lâm run lên, hoảng hốt ngẩng đầu, khi nhìn thấy ánh mặt lạnh như băng của bác sĩ Đường thì trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo. Hồng Bân dùng tay khống chế Triệu Thiên Lâm rồi đuổi anh ta ra ngoài. Mọi người nói chuyện được một lúc thì bên quân đội phái người lại đây mời bác sĩ Đường qua đó một chuyện, nói là để thương lượng về vũ khí sinh hóa mới mà trung tâm nghiên cứu đang phát triển lần này.

Bác sĩ Đường nhíu mày, hơi híp mắt che giấu ánh sáng lạnh trong đó, ánh mắt của ông xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh công nghiệp lạnh lùng nhìn bóng lưng Triệu Thiên Lâm đã đi xa. Đề án vũ khí sinh hóa kiểu mới mới chỉ được đề ra trong hai tháng gần đây, những thông tin và số liệu mới nhất còn đang được kiểm tra đo đạc hơn nữa trung tâm nghiên cứu sinh hóa được canh giữ rất nghiêm ngặt, vì sao người bên quân đội lại biết nhanh như vậy? Xem ra sự hiện diện của ông thật sự cản người rất nhiều người đường...

“Bác Dương, con dẫn mấy đứa Yên Nhi về nhà, thầy và Hồng Bân qua đó xem thử.” Giọng nói của bác sĩ Đường mang theo một chút cẩn thận, ông không thể để cho bên quân đội để mắt đên Yên Nhi, lúc trước ông đến căn cứ Thanh Long đúng là đã ký một hiệp nghị với căn cứ, nhưng hiện tại lại có vài người không nhịn được muốn nhúng tay can thiệp vào chuyện của trung tâm nghiên cứu sinh hóa bên này, bàn tay quá dài cũng không phải là chuyện tốt.

Bác Dương hiểu rõ, cười gật đầu sau đó quay đầu nhìn Đường Yên, nói: “Yên Nhi, đi thôi, anh Bác Dương dẫn em đi nghỉ ngơi rồi bảo chị Mã làm cho em món đầu cá băm tiêu mà em thích ăn nhất, Yên Nhi quá gầy rồi, nhất định phải bảo chị Mã làm nhiều món tẩm bổ cho em mới được.”

Đường Yên có chút khó hiểu quan sát vẻ mặt của ba người bác sĩ Đường, sau khi nghe Bác Dương nói những lời này thì trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tính cách của cô rất khá Đường Yên của kiếp trước, mà ba người bác sĩ Đường lại là người thân nhất với Đường Yên, chỉ cần cô hơi lơ là thì rất có thể sẽ lộ ra dấu vết. Trải qua cuộc sống hơn nữa năm ở tận thế, cho dù ai cũng sẽ có chút thay đổi, đồng thời cô cũng có được trí nhớ của Đường Yên kiếp trước nhưng trong tiềm thức cô vẫn không phải là Đường Yên chính gốc, điều này chính là điều mà Đường Yên lo lắng nhất.

Ba người đi theo Bác Dương ra khỏi trung tâm nghiên cứu sinh hóa, Đường Yên đứng ở dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn trung tâm.

“Thầy!” Hồng Bân nói khẽ.

Bác sĩ Đường đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn toàn bộ căn cứ Thanh Long, khuôn mặt trầm ổn đột nhiên lộ ra chút sắc bén: “Hồng Bân, có phải thầy đã làm sai hay không?”

La Hồng Bân im lặng không trả lời, bởi vì anh biết trong lòng bác sĩ Đường ddax sớm có câu trả lời nên cũng không cần đáp án của anh nữa, anh chỉ cần yên lặng ở bên cạnh lắng nghe là tốt rồi. Vừa rồi Đường Yên không nói gì cả nhưng so với thiên ngôn vạn ngữ thì càng làm cho bọn họ đau lòng hơn. Trước tận thế, tính tình của Đường Yên rất kiêu căng, dám hận dám nói, đâu giống như hiện tại, ngay cả với bọn họ cũng có chút giấu diếm, vì vậy không khó để nhận ra trong khoảng thời gian này cô đã phải trải qua cái gì mới có thể thay đổi như thế!

“Lưu Thấm Nhã… là thầy đón nó từ cô nhi viện về nhà họ Đường, thầy tự nhận mình đối xử với nó không tệ, Yên Nhi có thứ gì thì nó có thứ đó. Lúc Yên Nhi cáu kỉnh muốn đi nơi khác học đại học thì thầy liền bảo nó đi theo chăm sóc Yên Nhi. Không phải là thầy không biết tâm tư của nó nhưng thấy nó cũng có vài phần thiệt tình với Yên Nhi... Triệu Thiên Lâm, nhà họ Đường cho nó đọc sách, cho nó tiêu xài... Ai mà chẳng biết nhà họ Đường đối xử không tệ với bọn nó mà bọn nó cũng yên tâm hưởng thụ nhưng bây giờ thầy còn chưa có chết mà bọn nó đã báo đáp như vậy, nếu thầy chết đi thì Yên Nhi còn có kết cục tốt sao?” Bác sĩ Đường càng nói thì giọng điệu vốn bình thản càng trở nên lạnh như băng.

Khuôn mặt bình tĩnh của La Hồng Bân cũng hiện lên sát ý nhìn phía Bác sĩ Đường.

Bác sĩ Đường nói xong thì xoay người lại nhìn Hồng Bân, nói: “Hồng Bân, trong rất nhiều học trò của mình thì thầy xem trọng con nhất, tính tình con trầm ổn, xử sự ổn trọng lại không thiếu nhiệt tình. Con hãy trông chừng Triệu Thiên Lâm cho thật kĩ, đừng để cho nó gây thêm phiền toái gì nữa, chuyện của trung tâm nghiên cứu sinh hóa còn chưa tới phiên căn cứ nhúng tay can thiệp đâu. Còn việc này nữa, lát nữa con bảo Bác Dương đi đến tòa nhà đăng kí một chuyến, xem thử có phải Lưu Thấm Nhã cũng đã trở về căn cứ hay không? Chuyện của Yên Nhi không hề đơn giản như vậy.” Bác sĩ Đường nói.


“Ý của thầy là...” La Hồng Bân nhướn mày, như cười như cười.

“Giống như con nghĩ, tính nết của Yên Nhi thầy và con đều rất rõ ràng, nếu không phải bị ức hiếp thì nó sẽ không tách ra khỏi Lưu Thấm Nhã.”

Ông cưng chiều Lưu Thấm Nhã chẳng qua là vì Yên Nhi thích nó. Ông đã sống sáu bảy mươi năm, có cái gì mà nhìn không thấu chứ, trước kia Lưu Thấm Nhã hay tính toán với bọn họ nhưng bọn họ đều xem như không thấy, có khi còn có thể theo ý của Lưu Thấm Nhã nhưng hiện tại thì lại khác, có một số thứ không phải cứ muốn động vào là động vào được.

“Thầy, kỳ thực một ngày trước Bác Dương đã đến tòa nhà đăng kí hỏi thăm, Lưu Minh phụ trách tòa nhà đăng kí có nói với nó là Lưu Thấm Nhã đã về tới căn cứ nhưng là về cùng với Hình Liệt Phong của nhà họ Hình, con sợ thầy lo lắng cho Yên Nhi nên mới cố tình giấu diếm việc này.” La Hồng Bân giải thích.

Khóe miệng của La Hồng Bân hơi nhếch lên mang theo một chút trào phúng khó đè nén. Chính anh đã bảo Bác Dương giấu chuyện này, trước khi chưa không được Yên Nhi sống hay chết thì anh tình nguyện để cho bác sĩ Đường ôm chờ mong. Lưu Thấm Nhã đã về căn cứ được một ngày nhưng vẫn không có tới tìm bọn họ thì chỉ có một là không để bọn họ ở trong lòng, hai là do áy náy vì đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm.

“Cái gì?” Trong phút chốc khuôn mặt bác sĩ Đường trở nên dữ tợn, hơi thở dồn dập, hai tay nắm lấy ghế dựa cạnh bàn, ánh mắt đục ngầu lạnh như băng tràn đầy sát khí.

“Thầy, đừng tức giận! Tức giận với lọa người vong ân phụ nghĩa như thế thì thật không đáng.” La Hồng Bân tiến lên, vỗ nhẹ phía sau lưng Bác sĩ Đường để làm cho ông nguôi giận, tránh cho ông vì quá tức giận mà ngất đi.

Bác sĩ Đường trầm tư một lát sau đó để La Hồng Bân đỡ mình ngồi xuống: “Hồng Bân, con cẩn thận một chút, thầy đã nhìn thấy Lưu Thấm Nhã lớn lên, tâm tư của nó rấ cẩn thận hơn nữa lại che giấu rất kín kẽ, làm việc thì tàn nhẫn, khéo đưa đẩy, trở về căn cứ lại không tới tìm thầy, rất có khả năng là nó đang né tránh chuyện Yên Nhi.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm những gì?” La Hồng Bân hỏi.

“Không làm gì cả, thầy nghĩ Yên Nhi không nói gì là không muốn làm cho chúng ta lo lắng, tuy rằng thế lực nhà họ Hình tập trung ở vùng Hoa Nam nhưng người cầm quyền lại là nhà họ Hạ mà hai nhà này có quan hệ thông gia với nhau. Lưu Thấm Nhã ở chung với nhọ Hình thì chúng ta không thể động vào cô ta được. Tuy danh vọng của thầy ở căn cứ rất cao nhưng trong tay lại không có quyền lực cho nên sẽ không ai nghe lệnh thầy, nói khó nghe hơn chính là cho dù biết Lưu Thấm Nhã hại Yên Nhi nhưng vì nhà họ Hình nên chúng ta không thể làm gì được...” Bác sĩ Đường bình tĩnh mở miệng.

“Vâng.” La Hồng Bân gật đầu nói.


Cũng vào lúc đó, ở bên kia căn cứ.

Lưu Thấm Nhã đang che miệng ngồi ở trên ghế sofa, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, sắc mặt tái nhợt vì ho khan mà khôi phục lại một chút sắc hồng, Hình Liệt Phong đã đến nhà họ Hạ, trong phòng chỉ còn lại cô ta và Đỗ Mộng, Đỗ Mộng chưa bao giờ hòa nhã với cô ta nên Lưu Thấm Nhã cũng sẽ không tự làm mình mất mặt mà dùng mặt nóng dán lên mông lạnh của Đỗ Mộng.

Từ sau chuyện ở Miêu Trại thì Giang Ly đã trở nên xa cách với Lưu Thấm Nhã, không thân thiết, mọi chuyện đều suy nghĩ cho Lưu Thấm Nhã giống như trước kia, phần lớn thời gian anh ta đều im lặng, sau khi vào căn cứ Thanh Long thì Giang Ly không đi cùng Lưu Thấm Nhã gia nhập đội ngũ của Hình Liệt Phong mà rời đi một mình. Điều này làm cho Lưu Thấm Nhã cực kì ảo não, Giang Ly là quân nhân xuất ngũ, là dị năng giả hệ thổ, thực lực không tệ. Nếu không phải do Đường Yên phá hỏng thì Lưu Thấm Nhã tin tưởng dựa vào thủ đoạn của cô ta nhất định Giang Ly sẽ trung thành với mình nhưng cô ta đâu ngờ rằng mọi chuyện sẽ biến thành như vậy? Lúc trước khi cô ta rời khỏi căn cứ thì dẫn theo mười mấy người nhưng bây giờ lại không còn một mống.

Lưu Thấm Nhã lạnh lùng nhìn Đỗ Mộng, đứng dậy định ra ngoài đi dạo.

Trước khi chưa xác định được Đường Yên sống hay chết thì cô ta không dám tùy tiện đi tìm bác sĩ Đường, trước khi đi nơi khác học đại học thì bác sĩ Đường đã bảo cô ta phải chăm sóc Đường Yên, ai ngờ bệnh độc tang thi bùng nổ. Bây giờ cô ta còn sống về tới căn cứ Thanh Long nhưng Đường Yên lại hoàn toàn không có tin tức, cho dù bác sĩ Đường có cưng chiều cô ta hơn nữa thì hai người vẫn không có quan hệ huyết thống, nhất định bác sĩ Đường sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Hoảng hốt, hối hận.

Nhưng cũng vô cùng may mắn vì có Hình Liệt Phong che chở cô ta, cho dù Đường Yên có trở về căn cứ và nói những chuyện mà cô ta đã làm cho bác sĩ Đường thì chỉ cần dựa vào Hình Liệt Phong, bác sĩ Đường thật sự dám rat tay với cô ta sao? Nhà họ Hạ cầm quyền căn cứ Thanh Long lại có quan hệ thông gia với nhà họ Hình, cô ta chỉ cần giữ chặt Hình Liệt Phong thì sẽ không sợ người khác ra tay với mình.

Thấy Lưu Thấm Nhã định đi ra ngoài thì Đỗ Mộng nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Lưu Thấm Nhã, cô định đi đâu?”

“Ra ngoài đi dạo.” Lưu Thấm Nhã nhàn nhạt đáp.

“Đi dạo, một con ma ốm như cô mà đi dạo cái gì, tôi thấy cô không ngồi yên được, muốn đi ra ngoài quyến rũ đàn ông thì có! Tôi cho cô biết, đây là căn cứ Thanh Long, tốt nhất là cô nên an phận, đừng gây thêm phiền toái cho Liệt Phong nếu không thì tôi sẽ cho cô đẹp mặt.” Đỗ Mộng khoanh tay, trào phúng nhìn Lưu Thấm Nhã đang đứng ở cửa.


“Không liên quan đến cô.” Lưu Thấm Nhã trả lời một cách lạnh nhạt, liếc nhìn Đỗ Mộng.

Chút bản lĩnh đó của Đỗ Mộng thì không đáng để cô ta chú ý. Lưu Thấm Nhã mở cửa đi ra ngoài, chỉ cần không dùng dị năng chữa khỏi thì thân thể sẽ không xảy ra vấn đề gì, lượng máu bị mất cũng có thể bổ sung lại, hơn nữa còn có tinh hạch mà Hình Liệt Phong cho cô ta nên dị năng hệ thủy thăng cấp rất mau, khi dị năng hệ thủy đạt đến một trình độ nhất định thì có thể hóa giải những tác dụng phụ mà dị năng chữa khỏi gây ra.

Không ra khỏi căn cứ thì sẽ không cảm thấy cuộc sống bây giờ khác gì so với trước tận thế, mặt trời ấm áp tỏa nắng, nhiệt độ không khí có chút thấp nhưng căn cứ làm công việc xanh hóa rất tốt, không nhận ra sự khác biệt gì cả.

So với bên ngoài thì trong căn cứ quả thực là thiên đường!

Đường Yên bình tĩnh nhìn những người bán hàng đang hét to, bên tai tràn đầy những cuộc đối thoại ép giá, hết thảy đều lộ ra hơi thở yên tĩnh yên bình với điều kiện là bỏ qua cái xác thú biến dị đang đặt trước quầy hàng của người nào đó, tiền không đáng giá, đồng thời cũng mất cân đối giữa vàng bạc và đồ vật (bạn nào học triết thì biết nè, do tui học lâu qua nên không nhớ, nhưng ngày xưa buôn bán thì người ta dùng vàng bạc làm thước đo và quy định giá trị của mặt hàng theo vàng bạc, hiện nay thì có tiền á), bột mì, gạo trắng trở thành mặt hàng chú ý, có thể nhìn thấy những mặt hàng xa xỉ phẩm trước kia đang được bày bán ở ven đường hoặc chờ đợi đổi đồ ăn, một cái đồng hồ mấy vạn mà cũng không đổi được một ổ bánh mì...

Nhìn cảnh này, Đường Yên có chút buồn cười. Người đã đã từng là tinh anh của xã hội lúc này lại kém một người nông dân, ít nhất nông dân biết làm ruộng, có thể tay làm hàm nhai. Mà những tinh anh của xã hội kia không thể thức tỉnh dị năng thì cũng chỉ là một người thường tay trói gà không chặt, không có nghề nghiệp thì sinh tồn như thế nào đây?

“Đây là phố xá sầm uất phồn hoa nhất của căn cứ.... ngõ Hộ Bộ, Yên Nhi muốn cái gì thì cứ nói với anh Bác Dương, anh Bác Dương mua cho em.” Bác Dương nói xong thì chỉ vào ngã tư đường phồn hoa phía trước. Không giống những cửa hàng trước kia, đồ vật được bày bán ở hai bên đường để mọi người tiện trao đổi.

Đường Yên lắc lắc đầu, không lên tiếng, một mặt tò mò đánh giá xung quanh ngõ Hộ Bộ, sau đó theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía bên trái thì thấy Lưu Thấm Nhã.

Khóe miệng Đường Yên giật giật, đây là định luật gì đây? Đúng là đi đến chỗ nào cũng có thể gặp được Lưu Thấm Nhã.

Cô chỉ mới vừa đến căn cứ, dân cư trong căn cứ ít nhất là mấy chục vạn, trong biển người mênh mông như vậy có vài người cả đời đều không gặp được một lần. Định luật nữ phụ là vật hi sinh, định luật hào quang của nữ chính... Đường Yên không nhịn được mà cảm thấy châm chọc nhưng trên mặt lại chẳng tỏ vẻ gì.

Lưu Thấm Nhã cũng cực kì bình tĩnh, tầm mắt đảo qua Bác Dương bên cạnh Đường Yên, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, trong lòng âm thầm phỏng đoán, chắc hẳn là Đường Yên đã đi gặp bác sĩ Đường, không biết Đường Yên đã nói gì về chuyện của cô ta? Một chút khó chịu xẹt qua trong mắt Lưu Thấm Nhã, nhìn Bác Dương che chở Đường Yên thì trong lòng cô ta có chút phức tạp!

Rõ ràng cô ta cũng là cháu gái của bác sĩ Đường, vì sao La Hồng Bân và Bác Dương đều không thích cô ta. Dáng vẻ, tài trí, tính tình... Có chỗ nào mà cô ta không tốt hơn Đường Yên, vì sao những người này lại cứ không nhìn thấy mặt tốt của cô ta? Lưu Thấm Nhã oán giận, đố kỵ, cho nên lúc nào cũng châm ngòi Đường Yên với những người bên cạnh, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy Đường Yên kiêu căng, điêu ngoa, nhưng vì sao những người vẫn thích Đường Yên nhiều hơn cô ta.

Bác Dương là học trò nhỏ nhất của bác sĩ Đường, lớn hơn cô ta và Đường Yên sáu tuổi, lần đầu tiên gặp Bác Dương thì cô ta đã chang trai tuấn tú, thân thiện này. Vì muốn được Bác Dương chú ý mà cô ta đã buông tha cho tự tôn của mình để lấy lòng Đường Yên, hy vọng có thể làm cho Bác Dương nhìn cô ta lâu hơn một chút, cho dù là như vậy thì Bác Dương đối xử với cô ta vẫn không nóng không lạnh như trước kia, không công bằng, không công bằng... Cô vẫn luôn cho rằng nếu Đường Yên phải là tiểu thư nhà họ Đường thì Bác Dương cũng không sẽ thích Đường Yên.


“Yên Nhi, anh Bác Dương.” Lưu Thấm Nhã cười khẽ nói.

Đường Yên bình tĩnh nhìn Lưu Thấm Nhã tinh tế mềm mại, khí chất nhu nhược điềm đạm đáng yêu, cho dù là phụ nữ cũng không tránh khỏi bị Lưu Thấm Nhã hấp dẫn. Không thể tưởng tượng được vết thương nặng ở công ty điện tử cách thành phố Thanh Ninh mười dặm của cô ta lại tốt lên nhanh như vậy, so với lúc trước dịu dàng như nước thì bây giờ Lưu Thấm Nhã lại càng mềm mại mảnh mai làm cho người ta yêu thương.

Dáng vẻ và thực lực đều không tầm thường!

Đường Yên suy đoán Lưu Thấm Nhã xuất hiện thì nhất định sẽ có không ít đàn ông ở trong căn cứ mơ ước cô ta. Thật không hổ là nữ chính đầy ánh hào quang dưới ngòi bút của tác giả, mọi cử động đều mê hoặc lòng người. Đường Yên nhìn cặp mắt thâm thúy của Lưu Thấm Nhã thì chắc chắn cô ta đã đột phá cấp hai và đang ở ngưỡng cửa cấp ba nhưng Lưu Thấm Nhã lại cố ý che giấu, dù sao thì người có thực lực mạnh mẽ sớm hay muộn đều sẽ trở thành chim đầu đàn, so với người khác thì Lưu Thấm Nhã lại càng hiểu điều này. Cô ta thăng cấp bằng cách hấp thu tinh hạch mà tất cả tinh hạch đều là Hình Liệt Phong cho cô ta. Trong đội của Hình Liệt Phong cũng chỉ có hai dị năng giả cấp ba, một là Hình Liệt Phong, một là tử sĩ mà nhà họ Hình phái tới để bảo vệ Hình Liệt Phong.

Đường Yên tức giận đến hộc máu, cô liều chết mới có hôm nay nhưng Lưu Thấm Nhã lại không cần làm gì mà có thể trực tiếp thăng cấp thành dị năng giả cấp ba, đúng là tức chết người mà!

Trong khoảnh khắc Lưu Thấm Nhã xuất hiện, đôi mắt mang ý cười của Bác Dương lạnh dần nhưng vẫn nở nụ cười như trước: “Thấm Nhã, đã lâu không gặp! Còn tưởng rằng em và Yên Nhi trở về cùng nhau, không nghĩ tới Yên Nhi lại về sớm hơn em.”

“Em và Yên Nhi tách ra ở trên đường đi, Yên Nhi, em không sao chứ?” Lưu Thấm Nhã tỏ vẻ vô cùng lo lắng nhìn Đường Yên sau đó tiến lên kéo tay Đường Yên, cử chỉ vô cùng thân thiết.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Miêu Trạch đứng ở phía sau giống như nuốt sống một con ruồi, lúc đỏ lúc trắng như một cái bảng pha màu.. Mạnh Lộ cảm thấy cực kì thú vị nên đưa tay chọc vào hông Miêu Trạch hai cái, hỏi khẽ: “Cậu bị táo bón hả?”

Miêu Trạch sửng sốt, sau khi có phản ứng lại thì vươn tay cho Mạnh Lộ một đấm, thở phì phì quát: “Cậu mới táo bón, cả nhà cậu mới bị táo bón!”

Rút bàn tay đang bị Lưu Thấm Nhã nắm chặt ra, Đường Yên quay đầu trừng mắt nhìn hai người bọn họ, đừng thấy bình thường Mạnh Lộ không nói nhiều mà nghĩ cậu ta hiền, lúc mở miệng thì có thể tức chết người đấy.

“Không sao, tại sao chị và Hình Liệt Phong lại ở cùng một chỗ?” Thấy Lưu Thấm Nhã lại bắt đầu diễn trò, Đường Yên cũng giả bộ hợp tác với cô ta, tỏ vẻ vô tình chuyển đề tài qua người Hình Liệt Phong, ai mà không biết Hình Liệt Phong là chồng chưa cưới của Hạ Dĩnh, tuy rằng sau tận thế thì hiệu quả của hôn nhân không lớn nhưng dựa vào thân phận của Hạ Dĩnh thì sao có thể cho phép có người phụ nữ khác tới gần Hình Liệt Phong, đến lúc đó không chỉ là Hạ Dĩnh mất mặt mà là toàn bộ nhà họ Hạ, đây chính là cái gọi là người cần mặt mũi, cây cần vỏ!

Nghe Đường Yên hỏi, trong phút chốc sắc mặt Lưu Thấm Nhã cứng đờ, cô ta không nghĩ tới Đường Yên lại nói ra những lời này trước mặt Bác Dương, dọc theo đường đi phát sinh nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô ta cũng hiểu Đường Yên hận mình không kém gì cô ta hận Đường Yên nhưng điều khiến cô ta kinh ngạc là không nghĩ tới Đường Yên lại ra tay nhanh như vậy.

“Yên Nhi, em nói gì vậy, sau khi chúng ta tách nhau ra thì Hình thiếu đã cứu chị và Giang Ly. Nếu như không là Hình thiếu thì chỉ sợ chị không còn mạng để trở về căn cứ nữa rồi.” Lưu Thấm Nhã lập tức thanh minh quan hệ giữa cô ta và Hình Liệt Phong, lúc nói thì vẫn không quên dựa sát vào người Bác Dương, vẻ mặt có chút khiếp sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận