Là tâm nguyện mãnh liệt của ngươi sinh ra ta, cho ta thứ sức mạnh có thể thao túng người khác. Chỉ cần ngươi muốn ta có thể giúp ngươi tạo dựng thế lực mà không sợ lòng người hai mặt, tuyệt đối trung thành với ngươi. Ngươi muốn họ chết thì họ sẽ không chút ngần ngại chết thay ngươi. Ta còn có thể thông qua việc thao túng đó để giúp ngươi trộm lấy sức mạnh của họ để làm lớn mạnh chính ngươi. Không phải ngươi muốn thống nhất Uẩn Thiên thế giới sao? Ta là từ ngươi sinh ra. Ta có thể cảm nhận được ý niệm của ngươi.
Phải! Ta muốn mạnh hơn! Tốt nhất là mạnh hơn cả Thiên Đạo! Thiên Đạo kiêu ngạo nghĩ rằng có thể thao túng tất cả, ý đồ nâng đỡ những tên vô dụng kia đến trấn áp ta. Đúng là mơ tưởng!
“Hắn” vừa nghe những lời kia đã giống như điên rồi mà ngẩng đầu hướng lên trời… Không, hẳn là hướng về cái gọi là Thiên Đạo dữ tợn bày tỏ nội tâm không cam lòng cùng giận dữ của mình.
Vậy ngươi còn đợi gì nữa? Chỉ cần một ý niệm của ngươi thôi.
Thứ kia lập tức bồi thêm một câu.
Nhưng “hắn” lại bất ngờ không bị những lời giống như đang xúi giục đồ ngốc kia kích động. Ngược lại khí thế của “hắn” bừng bừng nổi lên, cưỡng ép dồn thứ gần như không có thực thể mà chỉ như một đoàn khói đen kia vào một góc nhỏ. Giống như chỉ cần “hắn” dùng lực một xíu thôi là có thể bóp chết thứ kia ngay.
Đừng xem ta là con nít mà lừa gạt. Ta lấy cái gì để tin ngươi? Cho dù ngươi nói thật thì sao? Mục đích của ngươi là gì? Đừng nói ngươi chỉ đang làm việc thiện không cần trao đổi.
Thứ kia bị “hắn” chất vấn thì im lặng một chút. Nhưng chỉ là một chút, tựa như chỉ có khoảng khắc.
Ngươi không tin thì thôi nhưng đúng là giống như những gì ngươi nói, ta không sở cầu cái gì. Hay nếu ngươi cứ muốn phải có lý do cho việc này. Vậy ta có thể nói, ta từ ngươi mà sinh, ngươi tốt thì ta tốt. Sau này ngươi lớn mạnh rồi nếu muốn ta cùng ngươi hưởng thụ cảm giác ở trên đỉnh nhân sinh, cảm thụ thế giới một cách thực chất nhất thì ngươi có thể cho ta một nơi trú ngụ.
Ngươi là tâm ma!?
“Hắn” bất ngờ phun ra một câu hoài nghi giống như vạch trần sau lời nói của thứ đó. Nếu thứ kia có tư tâm thì nhất định sẽ không bàng quan, sẽ để lộ sơ hở bên trong lời nói. Nhưng chính là mọi thứ không theo ý “hắn”. Thứ kia vừa nghe đã đáp một tiếng “phải”.
Ngươi có thể xem ta là tâm ma của chính ngươi đều tùy ngươi cả. Nhưng thế thì sao? Ngươi có muốn mạnh lên hay không?
Thứ kia điềm nhiên xúi giục hắn như một lẽ hiển nhiên mà giống như không hề sợ bị “hắn” một khắc sau đó tận diệt ngay lập tức.
“Hắn” vậy mà không có lên tiếng. Có lẽ thứ kia nói không sai. Có lẽ nó đúng là tâm ma sinh ra từ trong lòng “hắn”. Nó biết rõ “hắn” sẽ không có khả năng diệt trừ nó. Bởi vì chính linh hồn “hắn” đã động lòng với những gì nó nói từ lâu rồi nhưng ngoài mặt vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.
Ngươi làm sao để khiến cho ta tin ngươi có thể làm được những gì ngươi nói?
Một lúc sau Trác Dịch nghe thấy “hắn” nói. KHÔ𝗡G QUẢ𝗡G CÁO, đọc t𝗋𝙪yệ𝓷 tại || T𝗋UmT𝗋𝙪yệ𝓷﹒v𝓷 ||
Ngươi không cần tin. Bởi vì ngươi sẽ cảm nhận được nhanh thôi…
Bừng!
Trác Dịch choàng tỉnh từ trong giấc mộng lại giống như không phải mộng, trái ngược nó lại giống như thực. Thực thực ảo ảo khiến cho hắn cứ thế mở to hai mắt trừng trừng nhìn trần nhà màu trắng, trong mắt hằn đầy tơ máu cùng một chút gì đó tối tăm tà ác cũng không nhận ra.
Hắn vẫn biết mới nãy bản thân là đang mơ. Nhưng hắn lại không chắc “hắn” trong mơ có phải là chính hắn hay không. Nếu là chính hắn thì chuyện này lại là sao? Giấc mơ kia là thế nào?
…
Trác Dịch ở bên này mất ngủ một đêm. Bạch Thụy ở bên kia, sau khi Sùng Minh đưa trở về thì nhìn thấy trong phòng khách xuất hiện một cảnh tượng khiến cậu không biết nên có biểu tình gì mới đúng.
Đại Sầm tổng tài một thân quần áo hưu nhàn rõ ràng đã về từ sớm đang điềm tĩnh lạnh lùng không khác mọi khi thản nhiên xem ipad trên ghế sofa. Tiểu Sầm vật nhỏ lại ngồi ở trên bàn trà đối diện hắn gặm hạt dẻ. Chỉ là lúc này khi nhìn thấy cậu trở về nó nữa muốn chạy đến đón, nữa lại rụt rè nhìn ai đó thăm dò, điệu bộ giống như đang muốn làm chuyện xấu lại sợ bị người bắt quả tang, lắm la lắm lét lại quái dị nhân tính hóa khiến Bạch Thụy buồn cười không thôi.
“Về rồi à?”
Ai đó ngẩng đầu từ trên ipad, trước khi nhìn đến cậu còn sắc bén liếc vật nhỏ nào đó một cái khiến nó rụt người cuộn tròn một cục trên bàn. Không chỉ vậy nó còn thái quá đến mức trốn đến sau lưng viên hạt dẻ nó đang gặm, cứ như có thể che giấu được chút nào vậy. Thật sự là khiến người ta buồn cười không thôi.
Nhưng không thể không nói hành động này của nó lấy lòng rồi Khương đại tổng tài máu ghen vô lý đến mức biến thái. Trước khi Bạch Thụy đến được ghế sofa hắn đã cho nó một viên hạt dẻ nữa xem như ban thưởng. Hai viên hạt dẻ miễn cưỡng che đi một phần ba thân hình tròn vo của nó dù trông nó vẫn hề hước như vậy.
Bạch Thụy cực nhanh liếc thấy tiểu Sầm đưa móng nhỏ lên chùi chùi vành mắt lóng lánh nước một cách đáng thương mà không phúc hậu cười nhẹ một cái.
“Sao anh lại dọa nó nữa?”
Cậu bị người ôm eo buồn cười ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi. Tiểu Sầm có người bênh lén lút giương đôi mắt đậu đen của nó lên, giấu ở sau hai viên hạt dẻ mà chú ý tình huống bên này.
“Hừ.”
Khương đại tổng tài yết hầu nam tính động đậy một chút nhưng đủ dọa cho vật nhỏ nào đó giật cả mình, lông mịn xù hết cả lên, đầu cũng thiếu điều dúi vào trong ngực không động đậy nữa. Sau đó một chủ một tớ nghe hắn không mặn không nhạt nói: “Cho nó lần sau biết điều không làm những việc không được cho phép.”
Tiểu Sầm đến lúc này xem như rõ ràng hắn nhất định là đã biết chuyện đêm qua. Đây là đang cảnh cáo nó không được có lần sau đây mà. Hu hu… Số chuột thật khổ…
Bạch Thụy so với tiểu Sầm chậm một chút mới rõ ràng chuyện hắn đang nói. Nhưng cậu chỉ có thể cười bất lực chứ chẳng biết nói gì hơn. Hiện tại nói cái gì chưa chắc là tốt, có khi còn khiến cái lọ giấm tinh nào đó bị đánh đổ. Đến lúc ấy chịu khổ có khi vẫn là tiểu Sầm tiểu vật nhỏ dính người kia.
Thế nên cậu quyết định đổi chủ đề.
Nhưng chưa đợi cậu nói gì thì Khương Sầm đã lên tiếng trước. Hắn hỏi: “Hôm nay chụp hình thế nào?”
Nếu hắn đã gợi vấn đề thì cậu không lại mắc công tìm chuyện để nói nữa.
“Rất tốt.”
Không nói đến những thứ khác, hôm nay cậu vẫn rất vui khi hưởng thụ đến một chút cảm giác đã lâu rồi không có trải qua.
Tuy không biết quá trình đóng phim sau đó sẽ thế nào nhưng cậu nghĩ mình có thể thông qua việc này đến thỏa mãn một chút cảm xúc tâm lý. Cho nên Bạch Thụy tỏ vẻ: “Sau này có thể cho tôi nhận những bộ phim võ hiệp cổ trang đại loại như thế này nhiều hơn được không?”
Khương Sầm bỗng nhiên sinh ra cảm giác bực bội khó hiểu khi nghe cậu nói rất tốt, nhưng còn chưa cảm thụ gì nhiều cũng như hiểu rõ nguyên do thì lại nghe cậu nói như vậy. Hắn bất giác quay qua nhìn cậu, bên trong mắt là vẻ ngờ vực Bạch Thụy nhìn ra được lại không hiểu mà nghẹo đầu nhìn theo. Nhưng cậu chưa kịp giải bày thì nghe hắn hỏi: “Tại sao?”