Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn


Tiểu chuột mắt vẫn không rời kinh thư.

So với Bạch Dữ, nó hiểu rõ hơn một chút những việc được viết trên này.
Luyện đan với luyện khí, tuy khác nhau ở thể loại, nhưng nó cũng là dùng lửa mà luyện ra.

Phương pháp...!Cũng không khó hiểu như vậy.

Nhưng Bạch Dữ sao lại xem cái này đâu?
"Ta muốn giải quyết tình trạng của phụ thân, giúp người xử lý một tia thần hồn của lão già kia."
Bạch Dữ nhéo nhéo cái lỗ tai nhỏ của tiểu chuột, đạm thanh nói.
Bạch Cửu giật mình.

Nó không nói gì mà nhìn kỹ lại phương pháp trên quyển thư kia.
Mạn Đà La Sương, chính là sương của hoa Mạn Đà La, chỉ sống ở vùng đất cực kỳ lạnh lẽo nhưng không có ánh nắng mặt trời chiếu đến.

Mạn Đà La cực độc, có thể khiến cho người ta trước lâm vào trạng thái tinh thần ngủ say, rồi chất độc mới yên lặng phát tác.

Không đến một khắc, nếu không có giải dược sẽ độc phá mà chết.

Mạn Đà La là linh thảo cấp chín đỉnh phong, thật sự có thể độc chết tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp kỳ.

Sương của nó cũng có công hiệu giống vậy.
Bạch Cửu ở trong lòng nói, mắt vẫn không rời quyển thư.
Bạch Dữ nhướng mày lên.

Hắn có hơi hiểu được rồi.

Phương pháp kia trước là sử dụng Mạn Đà La Sương đến làm tê liệt nguyên thần của tu sĩ rồi tiến hành tôi luyện thành khí linh.

Dù sao cũng là dùng làm khôi lỗi, tu sĩ trước sau cũng sẽ chết, ai lại quan tâm chất độc kia đâu.
Nhưng phụ thân hắn thì không được.
Tạo Hóa Đan có thể giải được.
Bạch Cửu quay đầu nhìn hắn.

Bạch Dữ ánh mắt lượng lượng nhìn xem tiểu chuột.
Tạo Hóa Đan là đan được cấp tám đỉnh phong.

Sương của Mạn Đà La cũng không phải là hoa của nó.

Thiết nghĩ, người sáng tạo phương pháp này cũng không phải muốn độc chết ai.

Mục đích chỉ là làm tê liệt nguyên thần, đến tiến hành luyện chế thôi.
Nhưng dược liệu của Tạo Hóa Đan cũng hi hữu lắm...
Tiểu chuột nhún nhún đôi vai nhỏ, hai móng xòe ra bất lực nói.
Bạch Dữ bị nó manh chết, đưa tay chọt nó ngã lăn quay, cười phun ra.
Tiểu chuột đã biết mấy cái trò ác ôn này của hắn, giận dỗi cho hắn một cái bóng lưng.
Bạch Dữ nhìn cái đuôi nhỏ đang đập đập của nó, còn muốn chơi chuột hơn.

Nhưng tay hắn còn chưa chạm đến được cái đuôi tiểu chuột, thì đã bị đập cho một cái.
Bạch Cửu nhét đuôi của mình vào trong, tiếp tục xem thư.
"Ngươi cảm thấy phương pháp này có thể dùng không?"
Bạch Dữ nhéo nhéo cái tai mềm của nó, nhẹ giọng hỏi.
Có lẽ đi.
Bạch Cửu lấp lửng nói.

Bởi vì điều quan trọng là bảo toàn được nguyên thần của Bạch phụ.

Điều này có lẽ có thể khống chế được.

Nhưng lấy luyện khí sư ở đâu ra mà làm.
"Chúng ta cũng chưa có về liền được.

Sau khi rời đi nơi này, ta sẽ đi học luyện khí xem sao."
Bạch Dữ hiểu ý nó.
Luyện khí so ra dễ hơn luyện đan nhiều.

Nhưng cũng yêu cầu ngộ tính.

Hắn là một cường giả Độ Kiếp kỳ, cái này không thể thiếu được.

Về mặc hỏa linh căn, có thể dùng mộc hỏa để thay thế.
Nhiều luyện khí sư cũng không phải là dùng hỏa linh căn để luyện.
Bạch Cửu trợn to mắt nhìn hắn.
"Dù sao cũng phải thử mới được."
Bạch Dữ thu hồi quyển thư, ôm tiểu chuột đặt lên vai mình.

Nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở bên ngoài không gian giới.
Bạch Cửu còn chưa kịp hoàn hồn đã bị tình cảnh trước mắt dọa, vội ôm chặt lấy mặt hắn.
Đây là đâu?
Bạch Cửu run run hỏi.
"Ta cũng không biết, nhưng chúng ta hiện tại không ra ngoài được.

Trước phải tìm cách thoát khỏi đây.

Bí cảnh Chính Môn đã mở được nữa tháng rồi."
Bạch Dữ vỗ nhẹ thân mình của nó, bắt đầu ở bên rìa chiến trường tìm kiếm.
Bạch Cửu bị hắn chấn an, lúc này mới dám đưa mắt nhìn xem.
Mới nhìn thì bị dọa là đúng rồi, ai xem đến mà không nhảy dựng lên chứ?
Chúng ta phải tìm làm sao?
Bạch Cửu đưa mắt nhìn khắp chiến trường.

Nếu họ còn ở trong bí cảnh thì nơi này cũng phải có đường ra chứ.
Bạch Dữ lại không lạc quan được như vậy.

Rõ ràng nơi này đã bị phong ấn lại.

Đám tu sĩ của Đông đại lục cũng chưa từng nhắc đến một nơi như vậy.

Nếu bọn họ biết, sợ rằng nó đã không nguyên vẹn như vậy.

Chỉ riêng đám xương cốt của tiên nhân kia là đủ để khiến người thèm thuồng.
Xương người hay xương thú đều là có dùng để luyện chế pháp bảo.

Xương của tiên nhân, dù không làm gì cũng là một món đồ lợi hại.

Tất nhiên, quan trọng là phải có mạng để dùng.
Nhưng con người ai cũng có bản tính tham lam.

Chưa biết hại lợi thế nào, chiếm trước tính sau.
Nhìn cái đám xương cốt phát ra kim sắc quang mang kia, thật sự rất là có sức hút.
Nếu mọi việc giống như Đạo Kính Chân Tiên nói, thì xương của tiên nhân sẽ giống như miếng bánh ngon cho tu sĩ giành giật.
...
Thiên Thê.
Bạch Dữ hai người lo tìm đường thoát thân, ở đây lại náo nhiệt vô cùng.
Thiên Thê xông phá mây xanh, cũng không biết có bao nhiêu bậc.

Chiều rộng của nó có thể chứa cùng lúc mười tu sĩ đi song song.

Nhưng không phải ai cũng duy trì được tốc độ của mình.

Chưa kể, tu vi mỗi người mỗi khác, tốc độ cũng không giống nhau.

Thiên Thê vẫn có thể chứa hết được.
Cốc Mẫn Nguyệt lúc này đã ở bậc thang thứ chín mươi chín, nhưng trên trán đã ướt đẫm nước.
Cho đến lúc này, Cốc Mẫn Nguyệt cảm thấy đây là giới hạn của bà rồi.

Nếu tiếp tục đi lên, mà có thể lên, đó sẽ là tiềm lực sau này của bà.
Từ chỗ bà đứng, phía trên cũng chẳng có bao nhiêu người.

Đa phần là đám lão tổ trong các tông môn.

Gần chỗ bà còn có các thiên tài nổi trội của đại lục.

Nhưng ai nấy đều đầm đìa mồ hôi, cật lực chịu đựng, không để cho mình lăn đi xuống.
Người hiện tại đi được cao nhất, không ngờ lại là Hải Thần lão tổ.
Hải Thần Tông trăm năm không có tài tuấn có thiên phú.


Nhưng lão ma lại vượt trội hơn những tông môn khác.
Phía sau lão ta là một lão tổ của Mảng Sa Tông, chỉ thấp hơn Hải Thần lão tổ ba bậc thang.
Hải Thần lão tổ đang ở bậc thang thứ một trăm năm mươi bảy.
Cốc Mẫn Nguyệt nhìn Thiên Thê còn không biết có mấy ngàn bậc phía trên, thở dài ngao ngán.

Cuối cùng thì cảnh giới nào mới leo hết được Thiên Thê này?
Tất nhiên không phải tu sĩ dưới tiên cảnh rồi.
Nhưng đến được đây, lợi ích đã là không thể nói hết được.
Cốc Mẫn Nguyệt cảm nhận, mỗi một giây bà đứng trên Thiên Thê này, căn cốt không ngừng được rèn luyện.

Nếu Thiên Thê là lò luyện, thì tu sĩ chính là vật được luyện.

Càng luyện lâu lại càng thêm sáng bóng mượt mà.
Từ thời điểm leo bà bắt đầu Thiên Thê, đến nay đã hơn mười ngày.

Trong thời gian đó, có rất nhiều tu sĩ leo đến một lúc thì bị hất xuống.

Nhưng Thiên Thê cũng không giới hạn số lần leo lên.

Chỉ cần ngươi leo nổi, cứ việc leo.
Nhưng chính là leo không nổi...
Xung quanh Thiên Thê lúc này ngồi rất đông tu sĩ, khung cảnh rất chi là hài hòa.

Lúc này đây, chẳng ai quan tâm đối phương trước đó có phải kẻ thù của mình hay không.

Họ chỉ tranh thủ, hồi phục càng nhanh, sau đó đến leo tiếp thôi.
Tuy nói là không quan tâm, nhưng giữa các tông môn đều có sự cạnh tranh.
"Tâm tiên tử sao lại dừng thế? Tại hạ đang đợi tiên tử đi để lấy động lực kia mà."
Tống Kỳ ở sau nàng một bậc cất giọng nói.
Lạc Tố Tâm thở hổn hển liếc mắt nhìn hắn.
..................................................................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận