Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn


Bạch Dữ cũng bị nó liếm đến nhột, trong mắt đều là ý cười.
"Ra ngoài đã, tiểu chút chít!"
Hắn kéo tiểu chuột ra, dùng cái mũi ủng ủng bụng nhỏ mềm mại của nó mấy lần, sau đó nhét vào vạt áo.
Bạch Dữ bước chân vào truyền tống trận.
Tiểu chuột ở trong lòng hắn líu ríu không ngừng.
Vụt!
Hai người biến mất khỏi bí cảnh.
Còn chưa kịp tâm tình, bên tai họ đã nghe thấy âm thanh đánh nhau.
"La tông chủ cần gì phải giận cá chém thớt vậy chứ!"
Lạc Tuyết cung chủ của Tuyết Lạc Cung vung tay hất ra công kích của La Hầu, môi hồng mềm mại nhưng cũng cường ngạnh nói.
Dự là Hải Thần Tông muốn tính nợ cũ với Bạch Dữ, nhưng Bạch Dữ chưa ra, nên hắn tính sổ với Cốc Mẫn Nguyệt.
Này là hắn ta không biết Cốc Mẫn Nguyệt là ai.

Nếu không, tình huống lúc này sẽ khác.
"Tuyết Lạc Cung muốn che chở cho họ, cùng Hải Thần Tông là địch?"
La Hầu nhăn mày lạnh lùng nói.

"Nói gì khó nghe vậy?"
Lạc Tuyết nhún đôi vai thon thả, tư thái mị nhân mà phản bác lại.
"Tuyết Lạc Cung ta trước nay đều thích bao che cho nữ tử.

La tông chủ có thể nể mặt chút hay không? Tính toán cùng một nữ tử thì có gì hay đâu."
Tuyết Lạc buồn bã nói.
La Hầu gân xanh nhảy thình thịch.
Lúc này thân ảnh của Bạch Dữ lại hiện lên.

Vừa hay, chắn ngay giữa hai bên thế lực đang giằng co.
Vút!
La Hầu không nói hai lời đã ra tay.
Lần trước chịu thiệt, hắn đã cay cú trong lòng.

Lần đó là hắn sơ sẩy mới để đối phương đắc thủ.

Hắn không tin đối phương mạnh hơn hắn.

La Hầu mang ý nghĩ to lớn, nhưng hiện thực lại khác xa.
Ầm!
Hai chưởng chạm vào nhau, La Hầu nhíu mày lui về sau tận mười bước.

Nhưng đối thủ của hắn lại vẫn bình yên đứng đó.
Bạch Cửu từ trong áo Bạch Dữ ló đầu ra, đối với La Hầu dí dí cái móng, đáng yêu vô cùng.
"Tiểu Cửu!"
Cốc Mẫn Nguyệt hai mắt sáng lên.
Tiểu chuột nghe tiếng bà, quay đầu nhìn lại, thấy bà thì phe phẩy cái móng chào hỏi bà.
Hành động ngây thơ của nó thật sự là manh chết một đám nữ tử của Tuyết Lạc Cung.
"Tiểu bối, để lại nó, các ngươi có thể đi."
Đúng lúc này, âm thanh ồm ồm của Mãng Sa lão tổ vang lên, chấn động nguyên thần của đám người.
Bạch Dữ mày chẳng nhăn một cái, cũng chẳng quan tâm lão.

Hắn đi về phía mẫu thân mình.
"Tiểu bối vô tri!"
Mãng Sa lão tổ hừ lạnh một tiếng, theo đó là áp lực không ngừng đè đến.
Bạch Dữ còn chưa làm gì thì Tuyết Lạc lão tổ đã phất tay.

Không khí ầm ầm nổ tung.
"Tuyết Lạc Cung các người muốn một mình nuốt trọn?"
Mãng Sa lão tổ mặt mày dữ tợn âm trầm nói.
"Đừng nghĩ ai cũng như các người."
Lạc Tuyết khinh khỉnh nói.
"Tuyết Lạc Cung chúng ta chỉ là muốn chiêu một trưởng lão, tất nhiên phải thả ra thành ý.

Hơn nữa..."
Bà ngừng lại, đưa nhìn tiểu chuột đang ló đầu ra trong vạt áo của nam nhân, lom lom nhìn bà kia, mỉm cười với nó.
"Cơ duyên của ai thì người đó nhận.

Đám lão già các người nên có phong phạm tiền bối một chút đi."
Lạc Tuyết mỉa mai.
Ở bên trên có cái gì đâu chứ.

Chỉ có một lão đầu keo kiệt thôi.
Tiểu chuột ở trong lòng bĩu môi nói.
Bạch Dữ nhướng mày lên.
Lão đầu?
Đúng á! Bạch Dữ ngươi không biết đâu.

Lão chỉ cho ta lấy một món thôi, không cho lấy thêm.

Lão có một đống bảo bối, cũng chẳng thể ăn, giấu làm cái gì chứ.
Tiểu chuột không ngừng phun tào.
Vậy ngươi đã lấy cái gì?
Bạch Dữ nghĩ, chắc người nó thấy là khí linh của bí cảnh.
Tất nhiên là lấy đồ tốt cho ngươi rồi!
Tiểu chuột đắc ý nói.
Bạch Dữ bật cười, long đảm cũng mềm mại ra.
"Lão tổ ta không cần biết.

Hôm nay con yêu thú kia phải ở lại.

Mãng Sa Tông cũng không sợ Tuyết Lạc Cung các ngươi."
Mãng Sa lão tổ không buông tha, tiếp tục hùng hổ dọa người.
Lạc Tuyết tất nhiên là hiểu cố chấp của đám lão quái này.

Là bà thì bà cũng thế thôi.

Nhưng bà không cảm thấy giữ lại một tiểu thú thì có thể có cái gì.


Tu tiên là cùng thiên đạo tranh đoạt, giết người cướp của cũng không phải chuyện gì xa lạ.
Tuy nhiên...
Bọn họ muốn bắt ta hả?
Tiểu chuột nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu vấn đề.
Ừm.
Bạch Dữ cách lớp áo bóp nhẹ thân mình của nó.
Bạch Cửu nghẹo đầu nghĩ nghĩ.

Không phải lại muốn cướp đoạt với nó nữa chứ?
Không có cửa!
Tiểu chuột dí dí móng nhỏ ra xa, kiêu ngạo mười phần.

Hoàn toàn không biết, nó ở trong mắt người khác nhỏ bé thế nào, có thể dễ dàng bị người bóp chết.
Đúng vậy.
Bạch Dữ nghe thấy lời này của nó, cũng cười lạnh thanh.
Nhưng mà...!Ngươi đánh lại họ không?
Sau đó hắn lại nghe tiểu chuột yếu yếu hỏi, suýt thì vấp té.

Sau đó còn...
Không đánh lại thì chúng ta chạy đi, ta biết ngươi chạy nhanh nhất!
Bạch Dữ trực tiếp cười ra tiếng.
Tiếng cười không kiềm nén được này của hắn ở thời điểm này, nghe như đang cười nhạo Mãng Sa lão tổ vậy.

Khiến cho đám người trợn tròn mắt lên nhìn hắn, trong lòng tràn ngập khâm phục.
Nhìn nét mặt khó coi của người Mãng Sa Tông, ai nấy đều hô hào trong thầm lặng mấy câu:
Có đảm lược! Có hung hăng! Có khí phách!
Bạch Dữ không biết bản thân vừa làm người khác hiểu lầm.

Nhưng hiểu lầm thì sao? Hắn cũng khinh thường thật chứ chẳng giả.
"Mẫu thân, có chuyện gì vậy?"
Bạch Dữ đến bên cạnh hỏi Cốc Mẫn Nguyệt.

Hỏi, đương nhiên là tại sao Tuyết Lạc Cung lại che chở bà rồi.
Cốc Mẫn Nguyệt là người thông minh, bà tất nhiên hiểu.
"Họ muốn mời ta đến Tuyết Lạc Cung làm khách khanh trưởng lão."
Bà cười khổ nói.
"Vậy ngài không đồng ý sao?"
Bạch Dữ dư quang chợt lóe, sau đó rất có thâm ý mà nhìn Cốc Mẫn Nguyệt dò hỏi.
Ánh mắt của hắn khiến Cốc Mẫn Nguyệt hơi khựng lại.
"Ta cũng không biết nữa."
Vậy nên mà lập lờ nước đôi, ở trong lòng lại dò hỏi hắn.

Ngài cứ đồng ý đi.

Ở Tuyết Lạc Cung có một thứ có thể cứu phụ thân.

Hơn nữa tình hình lúc này gây cấn, chúng ta còn phải ở lại Đông Thần một thời gian nữa, nương tựa Tuyết Lạc Cung cũng là một cách tốt.
Bạch Dữ nói với bà.
Cốc Mẫn Nguyệt vừa nghe câu thứ hai đã không còn đắn đo gì nữa.

Vì Bạch Mặc, bà tất nhiên sẽ làm bất cứ điều gì có thể.
Đôi bên nhìn nhau, âm thầm thương lượng xong sự tình.
Còn người bên ngoài lại sững sờ khi nghe Bạch Dữ gọi Cốc Mẫn Nguyệt là mẫu thân.
"Tỷ tỷ đã có nhi tử?"
Lạc Tố Tâm nhịn không được mà hỏi.
Cốc Mẫn Nguyệt nghe nàng hỏi thì hơi khựng lại, khó giải mà nhìn Lạc Tố Tâm.
"Ý ta là, đó là nhi tử của tỷ tỷ? Không phải bạn lữ?"
Lạc Tố Tâm đổi một câu hỏi khác, đôi mắt đẹp trợn to lên.

Vậy mà một chút phong thái cũng không mất đi, biểu tình kinh ngạc còn khiến nàng thêm sinh động như gió mát lúc trăng thanh, khiến người mê mẫn.
"Ta có từng nói nó là bạn lữ sao?"
Cốc Mẫn Nguyệt khó hiểu, có chút nhịn không được mà cười.
Lời này khiến một đám người để ý đến mối quan hệ của họ há hốc mồm.
Hình như không có nói thật a...
Điều là do họ tự mình đoán bậy đoán bạ, gán ghép lung tung.
"Phì!"
Lạc Tố Tâm sững sờ, sau đó bật cười.

Nụ cười này thật sự là khiến cho hoa cũng phải tự nhận không bằng nàng.
"Đúng là tỷ không có nói.

Tại chúng ta đầu óc không trong sáng."
Nàng cười ha ha, lúc nói chuyện lại hơi hơi liếc mắt nhìn Hàn Tuyết cách đó không xa.

Khi nhìn đến khuôn mặt chấn kinh của nàng ta thì càng thêm mắc cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận