Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn


Bạch Cửu nhìn đến kinh hỷ trên mặt của Diêu Tử Thần, nghĩ người vừa tới là trợ lực của hắn thì bĩu môi khinh thường.
Nhưng nó cũng không sợ đâu.
Bởi vì nó nhìn thấy rồng của nó rồi.
Diêu Tử Thần còn chưa kịp tố cáo thì đã thấy Bạch Cửu nhào đến ôm eo một người nam nhân.
Hắn không nghĩ gì, chỉ biết đối phương người trợ giúp.

Nhưng hắn cũng không tin hôm nay đối phương thoát được.
Làm hắn mất mặt, đợi mà quỳ xuống cầu xin hắn đi.
Đám người cũng chỉ chú ý đến hai người một chút, sau đó ánh mắt đều tập trung lên thân những người vừa mới đến của hiệp hội kia.
"Hàn đại sư."
"Hàn đại sư."
...!
Đám người nhao nhao chào hỏi người đi đầu kia.

Đối phương cũng tầm tứ ngũ tuần, sắc mặt nghiêm nghị khiến đám người tự giác im lặng xuống.
"Sư bá, ngài phải trừng trị kẻ này thật thích đáng."
Diêu Tử Thần có chút thu liễm tính tình, nhưng lời nói vẫn ngạo mạn như vậy.

Vừa nói là đã bất phân phải trái, muốn trừng trị Bạch Cửu.
Bạch Cửu ôm eo nam nhân bĩu môi.
Bạch Dữ vỗ nhẹ đầu nó, cho nó đầy đủ trợ lực.
Tiểu chuột vốn đã không sợ ai, lúc này càng sẽ không sợ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải Diêu công tử đang khảo nghiệm trở thành luyện đan sư sao?"
Mậu Tuân - Chủ sự của hiệp hội, chuyên quản lý những việc bên ngoài hiệp hội đáp lời Diêu Tử Thần.

Từ đầu chí cuối Hàn đại sư trong lời đám người, sư bá của Diêu Tử Thần cũng chưa nói gì.

Thái độ của ông làm đám người không dám lên tiếng phụ họa cho Diêu Tử Thần, nhằm dựa vào đó để lấy lòng ông.

"Chính là hắn.

Đến chỗ này phá rối, không chỉ làm ta nổ lò mà còn khiến người khác không thể luyện đan tiếp được.

Ta nói hắn thì hắn hùng hổ dọa người."
Diêu Tử Thần như đúng rồi mà chỉ vào Bạch Cửu tố cáo.
Mậu Tuân nghe hắn nói thì nhíu mày.

Hắn đưa mắt nhìn đám người xung quanh.

Đối với lời nói của Diêu Tử Thần cũng không ai nói tiếng nào, nhưng thái độ của họ được lý giải là thừa nhận lời này.

Vậy nên sắc mặt của Mậu Tuân càng lạnh hơn, lúc này mới đưa mắt tìm đến người mà Diêu Tử Thần đã nói.
"Hắn nói bậy."
Bạch Cửu thấy hắn nhìn mình thì lên tiếng phản bác.

Có điều nó rất bình thản, chẳng chút thái độ vội vàng lo sợ gì hết.
Nó cũng có làm gì đâu mà phải sợ.

Đã có rồng nó ở đây rồi, nó mới không sợ.
"Ngươi nói.

Chuyện là như thế nào?"
Mậu Tuân nghe lời phản bác của Bạch Cửu, cũng không phán xét ngay mà quay qua hỏi một người khác.
Đối phương ăn ngay nói thật, không thêm mắn dặm muối mà tỏ rỏ mọi chuyện từ đầu chí cuối.

Nhưng chính là lời nói cũng không khác mấy so với lời của Diêu Tử Thần, chỉ là nó không có phóng đại như vậy mà thôi.
Tuy nhiên, nó cũng khiến cho Mậu Tuân nhìn nhận vấn đề.
"Ngươi còn gì để nói?"
Mậu Tuân lạnh mặt nhìn Bạch Cửu vẫn không có chút chột dạ nào ở kia.
"Ông bị cái gì vậy? Nhìn ông cũng là luyện đan sư cấp ba, chẳng lẽ một chút hiểu biết cũng không có?"
Bạch Cửu mở miệng, nhưng là trực tiếp mắng Mậu Tuân ngu ngốc.
Thật sự, Mậu Tuân cũng là một luyện đan sư.

Cái này có thể nhìn đến dựa vào huy hiệu trên áo ông ta.
Nhưng cũng chính vì vậy mà Bạch Cửu càng thêm khinh thường.
Sau đó nó nhìn đến vị Hàn đại sư vẫn luôn đứng bên cạnh không nói lời nào kia.
"Ông cũng vậy? Nghĩ ta phá rối à?"
Nó hỏi.
Đối phương tuy không đeo huy hiệu, nhưng Bạch Cửu có thể ngửi được mùi đan dược cấp tám trên người lão.

Nên nó mới hỏi như vậy.
Nếu cả đối phương cũng bao che cho tên kia thì nó không cần nói nhiều nữa.
Đám người thấy nó hết mắng Mậu quản sự, còn quay qua nói chuyện với Hàn Đồ - Luyện đan đại sư cấp tám, sư bá của Diêu Tử Thần thì lắc đầu.
Hàn Đồ tuy nổi tiếng khắc khe, nhưng Diêu Tử Thần dù gì cũng là đệ tử của sư đệ lão, gọi lão một tiếng sư bá, chẳng lẽ lão lại không giúp Diêu Tử Thần.
Dù đã muốn biết kết quả nhưng đám người vẫn đưa mắt nhìn Hàn Đồ, muốn xem lão nói gì.
Mậu Tuân bị mắng, vốn đã không vui.

Nhưng ông ta cũng không phát tác ngay trước mũi, còn là khi đối phương đang hỏi Hàn Đồ.


Ít nhất cũng phải xem Hàn Đồ nói gì đã, lúc đó lại xử kẻ không biết tôn trọng đại sư này sau.
Hàn Đồ bị đám người chú mục, cũng không nói gì mà đưa mắt nhìn Bạch Cửu.
Bạch Cửu lúc này đã dịch dung nên ánh mắt, biểu tình nó nhìn Hàn Đồ cũng không có ngây thơ mà cực kỳ nghiêm túc.

Vô tình lại khiến cho nó có chút phong phạm hơn, ở trước mặt Hàn Đồ cũng không lép vế.
Bạch Dữ hơi cười nhìn đỉnh đầu của tiểu chuột.

Lâu lâu thấy tiểu chuột giương vuốt, cũng rất thú vị.
Trong đại sảnh nhất thời im lặng đến đáng sợ.
Diêu Tử Thần thấy cục diện không như hắn nghĩ thì rất không vui.

Hắn đánh mắt với Mậu Tuân, muốn đối phương giúp hắn.

Nhưng đổi lại là một ánh mắt bảo hắn chờ đợi.
Hắn muốn phát tác, nhưng lại sợ Hàn Đồ.

Tuy hắn là đồ đệ của Hàn Thính, sư đệ của Hàn Đồ, nhưng trước giờ Hàn Đồ chỉ lo vùi đầu vào luyện đan.

Diêu Tử Thần chỉ gặp đối phương một lần, mà thái độ đối với hắn cũng không mặn mà gì.

Đối phương nổi tiếng nghiêm khắc hắn biết, Hàn Thính lại rất cung kính với vị sư huynh thân sinh này.

Hàn Thính vẫn luôn dặn hắn phải lễ phép với Hàn Đồ, hắn dù kiêu căng nhưng cũng biết hậu thuẫn của mình là ai.

Nên lúc này hắn chỉ có thể cắn răng im lặng nhìn xem.
Nói sao thì hắn cũng chiếm lý, kẻ kia rõ ràng là nói một câu thì hắn nổ lò, không phải phá rối thì là gì.
Nhưng đúng lúc này Hàn Đồ lại lên tiếng, lời nói ra khiến hắn khó hiểu, lại khiến hắn thấy không ổn.
"Ta chưa từng thấy qua ngươi.

Tâm thành...!Không, Đông Thần từ lúc nào có một luyện đan sư trẻ tuổi như vậy?"
Hàn Đồ nói như vậy.
"Lão không thấy không có nghĩa là không có.

Lão rõ ràng đã đến bình cảnh, còn cố chấp luyện Thái Dương Đan, không sợ nổ lò, cũng góp bản thân vào luôn sao?"
Bạch Cửu lắc đầu nói.
Lời nói ra lại khiến cho đám người, hay cả Hàn Đồ đều chấn động.

Hàn Đồ chấn động là vì đối phương nhìn đến ông đã tới cực hạn, còn có việc đối phương biết Thái Dương Đan.

Đan phương của Thái Dương Đan là lão may mắn có được, cũng không phải đan phương của hiệp hội.

Vậy mà đối phương lại biết?
Còn đám người...
"Lão muốn đột phá, trước tăng lên tinh thần lực của mình đi, còn có tu vi của lão nữa.

Dù lão có nhiều hơn dược liệu luyện chế Thái Dương Đan thì không phải lần nào cũng may mắn thoát khỏi nguy cơ nổ tan xác hết."
Bạch Cửu thấy lão chấn kinh thì cũng không đế ý lắm, nhưng lại rất chân thành mà khuyên.
"Ngông cuồng! Vậy mà dám có thái độ bất kính với sư bá.

Ngươi..."
Diêu Tử Thần chỉ vào mặt Bạch Cửu mà mắng, cứ nghĩ là bản thân mình làm đúng.

Nhưng Hàn Đồ lại giơ tay lên, ngăn lại lời hắn nói.
Bao nhiêu lời tâm huyết không thể nói ra, mặt Diêu Tử Thần nghẹt đến đỏ bừng.
Thế mà...
"Học nghệ không tinh còn không mau trở về luyện luyện, còn ở đây làm mất mặt sư phụ ngươi."
Hàn Đồ quay qua nghiêm nghị dạy dỗ hắn.
Diêu Tử Thần bị mắng, khuôn mặt vốn không đẹp lắm cũng trở nên xấu xí, giống như nuốt phải một con ruồi.

Nhưng hắn lại không thể gân cổ lên phản bác như với Bạch Cửu, cứ như vậy mà nghẹt một búng máu đứng đực ra đó.
Đám người vây xem kinh hãi không thôi.
Mậu Tuân cũng không dám nói gì.

Đến nước này rồi mà còn nhìn không ra tình huống thì hắn cũng không làm được cái chức quản sự này rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận