Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn


Cả Tâm thành không hề hay biết Diêu gia nổi đình nổi đám bây giờ lại vướng vào họa sát thân.
Diêu Tử Thần đến gặp Hàn Thính, cũng không biết hắn nói gì, nhưng sau đó Hàn Thính đã rời khỏi nơi ở, đến hiệp hội gặp Hàn Đồ.
Hàn Thính vốn không phải người của hiệp hội, vậy nên hắn cũng không ở trong hiệp hội.

Hàn Thính tọa lạc trong một tòa trúc lâu ở phía Nam của Tâm thành.

Bình thường hắn rất ít ra khi ngoài.

Diêu Tử Thần có học luyện đan cũng là đến nơi này để học, nhưng Diêu Tử Thần cũng không ở trong này.
Hàn Thính tuy ưu ái Diêu Tử Thần, nhưng hắn cũng không cần Diêu Tử Thần ngày ngày bên cạnh.

Miễn là Diêu Tử Thần có chí hướng, biết tự mình cố gắng là được.
Hàn Đồ nhìn đệ đệ Hàn Thính dạo gần đây bế quan tấn cấp, nhưng lúc này lại xuất hiện ở trước mặt lão, lão cũng hiểu nguyên nhân từ đâu rồi.
"Ngươi tấn cấp thành công rồi?"
Lão không nhìn mà hỏi.
Hàn Thính đối với thái độ không mặn không nhạt của huynh trưởng cũng đã nhìn quen.
"Vẫn chưa, nhưng đệ cảm thấy sắp rồi."
Hắn kính cẩn đáp.
"Vậy sao ngươi lại ra ngoài?"
Hàn Đồ biết mà còn hỏi.

Thật ra lão không muốn Hàn Thính dính vào chuyện này, khiến việc tấn cấp bị ảnh hưởng.

Nhưng rõ ràng, nếu Diêu Tử Thần đến gặp Hàn Thính, hắn nhất định sẽ không ngồi yên.

Nói sao thì các danh sư đồ vẫn còn ở đó, Hàn Thính cũng phải tỏ chút thái độ.


Nhưng với điều kiện Diêu Tử Thần có lý cơ.
"Đệ tử bị ức hiếp, đệ sao có thể không ra?"
Hàn Thính lắc đầu nói.
"Ngươi không hiểu tính cách của đồ đệ ngươi?"
Hàn Đồ nhướng mày nghiêm khắc nhìn hắn.
"Vậy nên đệ mới đến đây tìm huynh.

Nếu nó sai thì đệ sẽ không bao che.

Nhưng thân là sư phụ, đóng cửa ở trong nhà dạy dỗ, ở bên ngoài đệ cũng phải thể hiện một chút, không phải sao?"
Hàn Thính nói được rõ ràng.
"Hắn nói với ngươi được những gì? Ngươi lại biết được những gì?"
Hàn Đồ hiểu ý hắn, nhưng không đồng tình.

Chuyện này nếu Hàn Thính nhúng tay nhưng không biết rõ ràng, bị người lợi dụng không nói, ảnh hưởng quá trình tiến cấp của hắn mới là quan trọng.
Diêu Tử Thần có thể nói được cái gì với Hàn Thính, ngoài việc bao biện cho bản thân đâu.

Đương nhiên, Diêu Tử Thần sẽ lượt bỏ việc mình phái người đi ám toán Bạch Cửu, mà đảo ngược lại, nói Bạch Cửu thế không tha người.

Hiện tại còn muốn áp lên đầu Diêu gia, hắn mới không thể không đến nhờ Hàn Thính giúp hắn hóa giải.
Nói nghe ngon ngọt, cũng là Bạch Cửu sai.
Hàn Thính nếu như người ta, không rõ đầu đuôi đã đến hỏi tội Bạch Cửu thì Diêu Tử Thần sẽ vui.

Nhưng dính đến Hàn Đồ, Hàn Thính đương nhiên sẽ không hồ đồ như vậy.
Hàn Thính kính trọng huynh trưởng cả cái Tâm thành này đều biết.

Diêu Tử Thần cũng biết, nên thái độ lúc vạch tội cũng hắn cũng rất nhúng nhường, nhận sai về mình, nhằm lấy được sự đồng tình của Hàn Thính.
Quả vậy, Hàn Thính cũng ăn, nên mới đến đây gặp Hàn Đồ.

Gặp Hàn Đồ, một là để xác nhận chuyện này, hai là giải quyết sao cho vẹn toàn.
Hàn Đồ cũng không muốn đệ đệ mình bị lợi dụng, nên chuyện một năm một mười lão đều nói hết.

Nhưng lão không nói Bạch Cửu cùng mình có giao hẹn kia.
Hàn Thính ngồi nghe, thật lâu không nói.
Chuyện này, đổi lại là hắn thì hắn cũng nuốt không trôi cục tức này, chứ nói chi là Bạch Cửu.
Nhưng đảo một vòng, Diêu Tử Thần vẫn là đệ tử hắn.
"Người ta cũng không có ý định lật tung Diêu gia, Diêu Tử Thần đệ tử ngươi cũng không lọt được vào mắt nhân gia.

Chỉ cần Diêu gia đừng tiếp tục làm bậy, đáp ứng nhân gia những thứ này, mọi chuyện sẽ được hóa giải."
Hàn Đồ không nói điều thừa thải nữa.
"Chuyện này ngươi không cần phải dính vào làm gì.

Đương nhiên, chuyện hôm nay ngươi đến đây, sau đó ta lại dùng biện pháp này đến giải quyết, cũng xem như cho Diêu gia một thái độ.

Ngươi cứ im lặng là được."
Lão nói đến vẹn toàn, Hàn Thính tất nhiên hiểu.
"Người kia..."
Hàn Thính thấy thái độ của huynh trưởng đối với Bạch Cửu, có chút không hiểu rõ mà hỏi.
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi.


Đối phương không chỉ đan đạo siêu phàm ta ngươi, bên người còn có cường giả Độ Kiếp kỳ bảo vệ.

Bối cảnh thế nào chưa biết, nhưng cũng không phải ngươi ta có thể đắc tội.

Hòa hảo mới tốt."
Hàn Đồ nghiêm túc nói.
Đối với những người đứng trên đỉnh nhân sinh như họ, hô một tiếng là cả một đám người hưởng ứng, nhưng cũng không phải việc gì cũng theo ý họ.
Hàn Đồ còn cần đối phương giúp đỡ, đương nhiên càng không thể để đệ đệ mình xích mích cùng đối phương.
...
Bạch Cửu sau ngày hôm đó cùng Hàn Đồ nói chuyện xong cũng không đến gặp lão nữa.

Việc đàm phán với Diêu gia Hàn Đồ đứng ra lo hết.

Bạch Cửu cũng không biết Diêu gia tỏ thái độ thế nào, nhưng vài ngày sau Hàn Đồ đưa tin gọi nó tới hiệp hội.
Bạch Dữ đưa nó đến nơi, nhìn nó đi vào hiệp hội rồi mới đi về hướng đối diện.
Bạch Dữ dạo này toàn ở nhà bảo vệ tiểu chuột, cũng không có đến hiệp hội.

Hắn cũng không có thời gian nghiền ngẫm lại quá trình luyện chế linh bảo đã được xem trước đó.

Lần này hắn đến hiệp hội cũng chỉ là thuận tiện mà thôi.

Nên hắn thuê một gian phòng mà thành viên của hiệp hội hay dùng, ở bên trong bắt đầu lắng đọng lại những kiến thức đã có.
Bên kia, Bạch Cửu cùng Hàn Đồ gặp mặt.
Lão đưa cho nó những thứ lão tìm được trong thời gian này, còn có dược thảo cấp tám hậu kỳ Cửu Thược Linh.
Nhìn đến Cửu Thược Linh, Bạch Cửu đã biết việc đàm phán giải hòa với Diêu gia đã thành.
Phất tay cất hết những thứ thảo dược quý giá kia đi, Bạch Cửu cười vui vẻ.
Nó không bận tâm những ân oán phiền não kia, nhưng dùng đến nó đổi lấy thảo dược cấp tám khó tìm như vậy, Bạch Cửu cũng vui vẻ mà chịu thêm vài lần.

Sớm gom góp đến đầy đủ thảo dược, luyện chế Tạo Hóa Đan mới là chuyện quan trọng.
Mớ thảo dược mà Hàn Đồ vừa đưa cho nó, cùng với những gì nó có, trước mắt đã được một nữa dược liệu cần Tạo Hóa Đan yêu cầu rồi.

Cửu Thược Linh là một trong những loại chủ dược cũng đã tìm được, lại thêm hai loại nữa...
"Lần này Diêu Đằng kia nói chuyện dễ dàng như vậy, thiết nghĩ là do không mời được lão tổ Diêu gia ra."
Hàn Đồ nói.

Lão tổ Diêu gia mấy chục năm nay đều bế quan, nghe nói là muốn đột phá Độ Kiếp kỳ tầng ba.

Diêu gia có lão tọa trấn mới hoàng hoành ngang ngược ở Tâm thành này.

Nếu Diêu gia lão tổ đi ra, có khi làm lâu họ mới lấy được Cửu Thược Linh.

Bởi vì theo hiểu biết của Hàn Đồ, Diêu gia lão tổ tính dùng Cửu Thược Linh làm gì đó.

Chuyện này cũng chỉ có mình Hàn Đồ biết, là trước khi bế quan Diêu gia lão tổ đã đến tìm lão.

Có lẽ Diêu Đằng không biết chuyện này, nên mới dễ dàng mang nó ra, đổi lấy bình yên của Diêu gia.
Nhưng đợi Diêu gia lão tổ ra đi...
Hàn Đồ cũng nói chuyện này cho Bạch Cửu biết.
"Không sợ, vật ở trong túi của ta rồi.

Muốn ta nhổ ra, chỉ có cặn mà thôi."
Bạch Cửu bá đạo nói.
Nếu đến lúc đó mà Diêu gia lão tổ muốn đòi, sẵn tiện họ lật Diêu gia lên luôn, xem ai lời ai lỗ.
"Không nói Diêu gia, lão đã có tin tức của những loại thảo dược còn lại chưa?"
Bạch Cửu quay lại hỏi.
"Có thì đã có.

Huyết San Hô nằm trong tay Hải Thần Tông.

Nhưng Tiêm Nha Cốt Đằng thì...!Ta cũng không biết nó ở nơi nào."
......................................................................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận