Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn


Có phải nó muốn theo chúng ta phi thăng luôn hay không?
Bạch Cửu nói đùa một câu, bản thân cũng không nhịn được mà cười một tiếng.
Nói thì nói vậy thôi, tuy nó rất muốn mang ấu long theo cùng, nhưng quá trình độ kiếp không phải chuyện đùa.

Lỡ đập bể trứng thì mất nhiều hơn nữa.
Khó mà nói.
Bạch Cửu không nói thì thôi, nó nói, hắn lại cảm thấy này không phải đùa, khả năng thành thật rất cao...
Đứa con hắn vốn nghĩ không có khả năng có vậy mà lại có.

Có rồi lại núp ở trong bụng tiểu chuột bao lâu họ cũng không rõ.

Tất cả giống như đang làm tiền đề cho những việc còn kinh người hơn phía sau vậy.
Tốt nhất là không nên như vậy.
Dù không biết cả hắn và tiểu chuột có thể cùng phi thăng được hay không, nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm để đứa nhỏ này cũng họ độ kiếp.

Dù có phải để nó lại một mình ở đây...
...
Rầm ầm ầm...
Long sát sát...
Không gian tầng sáu dần dần thoáng đãng hơn, số lượng long linh còn soát lại cũng không hề nhiều.

Có điều, đám người cảm thấy khó mà đi tiếp lên tầng bảy được.
Thời gian còn lại bên trong Long Môn không nhiều nữa.
Sau khi đánh sạch tầng sáu thì đám người đều tập trung ở đây, im lặng tu luyện, không ai có ý định lên tầng bảy...!À không, vẫn có.
Bạch Dữ, chúng ta không lên tầng bảy sao?
Bạch Cửu ngồi trong lòng nam nhân ngẩng đầu hỏi.
Dạo này nó rất hay ở hình người.

Có lẽ là do lưu luyến cái ôm ấp của Bạch Dữ chăng...
Uy áp rất mạnh, long linh càng khỏi nói.
Bạch Dữ đơn giản nói.

Đối với việc ấu long có thể vào đến tầng sáu đã là việc khó được.

Nhưng tầng bảy...!Cả hắn cũng khó bước, hắn càng không muốn để ấu long mạo hiểm.

Còn cả long linh...!Cấp bậc đã cao dọa người lắm rồi.
Nếu ngươi lo lắng cho nó thì không sao cả.
Bạch Dữ chọt nhẹ bụng mình vừa nói.
Nó rất hưng phấn.
Bạch Dữ đương nhiên cảm nhận được cảm xúc của ấu long.

Nhưng mà...
Kết giới của ta long linh nhìn không thấy.
Bạch Cửu lại nói thêm, đôi mắt đen sáng rực nhìn hắn.
Nói thật, nó cũng muốn biết điểm cuối của Long Môn là cái gì.

Còn có một cảm giác thôi thúc nó nên đi xem thử.

Vốn nó đã muốn tự đi rồi, nhưng ngẫm lại Bạch Dữ sẽ không cho phép nó đi, Bạch phụ Bạch mẫu cũng vậy.

Nên nếu nó muốn đi, ít nhất cũng phải có sự đồng ý của Bạch Dữ.
Bạch Dữ đối với cảm xúc thúc giục dưới tay cùng ánh mắt háo hức của đạo lữ có phần bất lực khó mà nói nên lời.

Nhưng nghĩ lại...!Chắc là có thể đi thử.
Đi nhé Dữ Dữ!!
Bạch Cửu cảm nhận một tia thỏa hiệp từ nam nhân thì càng ra sức, vừa ôm cổ vừa mổ mổ lên môi hắn, mười phần lấy lòng gọi.
Nam nhân đầy mặt bất đắc dĩ ôm eo chuột cố định một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Bạch Cửu vừa thấy thiếu điều đã nhảy dựng lên, nó vội đứng dậy vừa kéo nam nhân theo.
Xung quanh ai cũng ngồi, tự nhiên hai người đứng dậy làm ai cũng hé mắt ra nhìn.
"Hai đứa tính đi đâu?"
Cốc Mẫn Nguyệt hễ là có sự hiện diện của Bạch Cửu là y như rằng không thể bỏ qua mà hỏi.
"Chúng con lên tầng bảy xem thử."
Bạch Dữ cũng không giấu diếm.
"Chúng con? Không được!"
Bà quả quyết nói.
"Đứa nào cũng không được đi."
Bà lại nói thêm.
Họ cũng đã từng lên thử, uy áp có thể chịu, nhưng long linh không thể đối phó được.

Cả đám người đều không thể đánh hạ một con, làm sao có thể lên.
Long Môn cũng không phải ảo cảnh, bị thương ở đây cũng là thương tổn thật sự, chết thật sự, không thể mạo hiểm.
"Chỉ là tùy tiện đi dạo."
Bạch Dữ nói như đúng rồi.

Bạch Cửu ở sau lưng hắn tuy cũng hiểu nhưng đối với lời hắn nói cũng phải phì cười.

Lên tầng bảy đi dạo, cũng chỉ có mình hắn dám nói.

Y như rằng, đám người nghe xong đều trố mắt nhìn hắn, nói không ra lời.
"Kết giới của con long linh nhìn không thấy."
Bạch Cửu cảm thấy nên đứng ra giải thích một chút.

Nam nhân nhà nó ngoài nó ra, đối với ai cũng kiệm lời như vậy.
"Ấu long có thể chịu được uy áp trong tầng bảy."
Trước khi Bạch mẫu mở miệng nó nhanh chóng nói thêm.
Chịu được uy áp, không đánh long linh...!Đúng là tùy tiện đi dạo...
Đám người cạn lời.
"Dữ nhi."
Bạch Mặc nhìn nhi tử nhà mình thẳng tắp như cây thương đứng đó, không tiếng động ý hỏi.
"Con sẽ không đem tính mạng ra làm trò đùa."
Hắn bình thản nói.
Cái này thì không ai có thể nghi ngờ tính chân thật của nó được.

Mạng hắn thì không nói, nhưng mạng của Bạch Cửu, mạng của đứa nhỏ, đều là nghịch lân của hắn.
"Cẩn thận."
Bạch Mặc gật đầu, không nói nhiều nữa.
Bạch mẫu còn muốn nói gì nhưng bị ông kéo lại, cuối cùng chỉ đành nhìn hai người biến mất trong truyền tống trận.
...
Gào gào gào!!!
Hai người vừa bước vào tầng bảy đã kinh động long linh ở gần cửa.

Bạch Cửu chưa kịp ổn định thân hình đã phất tay một cái, bóng dáng của hai người lập tức biến mất.

Long linh quả nhiên nhìn không thấy.

Mất đi mục tiêu, chúng nó lại tiếp tục du đãng khắp nơi.
Bạch Dữ giữ chặt tiểu chuột trong lòng, không để cho nó bị long uy thổi ngược về phía cửa.
Cũng không phải chịu không được, chỉ là dư âm lúc đi qua truyền tống trận khiến nó không thể kịp thời đối phó long uy thôi.
Long uy ở tầng bảy giống như hình thành thực chất, cảm giác như gió lớn tạt vào mặt vậy.

Bạch Cửu tuy chỉ cảm thấy được một chút do ảnh hưởng của ấu long nhưng vẫn bị long uy thổi cho đứng không vững.

So với nó, ấu long lại tỏ ra cực kỳ hưng phấn, một chút cảm giác cũng không có khó chịu.
Bạch Dữ sờ sờ bụng tiểu chuột cũng có chút bất đắc dĩ với đứa con này của hắn.
Ngươi không sao chứ?
Bạch Cửu ổn định thân hình xong thì quay lại hỏi nam nhân.

Thân là huyết mạch long tộc thuần khiết, ảnh hưởng của long uy với Bạch Dữ phải hơn hai mẫu tử họ nhiều lắm.
Bạch Dữ lắc đầu, tay ôm eo nó tiến về phía trước.
Khung cảnh bên trong tầng bảy thật sự rất đáng sợ.

Chỉ riêng đám long linh to đùng, dày đặc xung quanh thôi cũng khiến người lạnh sống lưng, da đầu tê dại, bước đi không nổi.

Lại thêm cơn lốc long uy lâu lâu lại thổi qua, khí tức âm trầm như tử địa khiến người không lạnh mà run.
Ngươi nói, có thể có tầng tám hay không?
Bạch Cửu nhéo nhéo tay nam nhân hỏi.
Cấp bậc long linh ở tầng bảy đã đến Độ Kiếp tầng năm rồi, càng đi vào cấp bậc càng tăng.

Bạch Dữ không nghĩ ở đây sẽ có long linh tiên nhân.

Dù sao long linh cũng dựa vào cấp bậc nơi có của đại lục mà hình thành.

Nếu vậy, khả năng là không thể có tầng tám được.
Chắc là không.
Càng đi sâu vào trong, long linh càng ít đi, mà cấp bậc lại tăng cao đến dọa người.

Tình huống này khá mới mẽ, cũng chứng thực được suy nghĩ của Bạch Dữ.
Nếu không phải có kết giới che chắn, họ đến cả bước đi cũng không được.
Có sợ không?
Bạch Dữ cúi đầu hôn hôn lên trán nhỏ của nó.
Không sợ.
Bạch Cửu ngẩng mặt lên cười với hắn.
Nhưng mà Bạch Dữ, ta cảm thấy phía trước có thứ gì đó, không ngừng thôi thúc ta đi vào.
Nó nghi hoặc nói, vừa đưa mắt nhìn vào sau bên trong tầng bảy.

Cảm giác này của nó, nên nói là cảm giác của ấu long truyền cho nó mới đúng.
Bạch Dữ nghe thì có chút giật mình, trực tiếp đứng lại tại chỗ.
Hắn đứng lại nên tiểu chuột cũng không thể đi tiếp, im lặng nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui