Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn


Không để cho họ đợi lâu, thủ vệ đã đi bẩm báo cũng trở lại, dẫn hai người đi vào Cốc gia.
Từ cổng vào đến khu vực Cốc gia sinh sống còn cả một đoạn đường, thế nhưng hai người mang thái độ cưỡi ngựa xem hoa, cực kỳ nhàn nhã mà đi vào, không hề có chút gấp gáp nào.

Trái lại là thủ vệ dẫn họ vào lại gấp hơn, lâu lâu lại quay đầu nhìn họ thúc giục.1
Bạch Cửu không phát hiện động tĩnh này của thủ vệ, nó còn bận tìm kiếm những điều mới mẻ của sơn cốc như mùa xuân này.

Bạch Dữ thì biết nhưng làm như không biết, dung túng cho thiếu niên bên người chơi đến vui vẻ.
Chỉ là dù họ có đi chậm cỡ nào thì đoạn đường này cũng phải đi đến cuối.

Thủ vệ dẫn họ đến chính sảnh chuyên dùng để tiếp khách của Cốc gia, giao họ cho tỳ nữ xong thì rời đi.
Tỳ nữ mời họ ngồi, châm trà rót nước, đạo đãi khách làm đủ mười phần, làm xong còn đứng bên cạnh để tùy thời có thể phục vụ.
Bạch Cửu lần đầu gặp trường hợp thế này, đặc biệt hiếu kỳ mà đưa mắt nhìn khắp nơi.
"Uống miếng nước."
Bạch Dữ vừa bưng tách trà lên ngửi đã bất ngờ, nhưng hắn không uống mà đưa cho đứa nhỏ hưng phấn đến độ đôi má nhỏ ửng hồng bên cạnh.

Bạch Cửu ân một tiếng nghiêng đầu qua, cũng không tiếp nhận tách trà mà cứ thế ghé xuống, miệng nhỏ nhấp một ngụm từ trên tay hắn.

Vừa chạm đến nước trà đôi mắt nó đã sáng lên, miệng nhỏ chép chép vài cái, lại cúi xuống uống hai ngụm nữa.
"Uống ngon không?"
Hắn buồn cười nhìn hành động nhỏ đáng yêu của nó, ánh mắt đều là sủng nịnh.
"Ừm ừm, thì ra họ dùng Lam Ngân Thảo làm trà, lại dùng nước suối chứa linh khí có độ nồng đậm cao để pha trà.

Thứ này uống một ngụm có thể bổ sung nguyên khí, xua tan mệt mỏi khi sử dụng nguyên lực quá độ, còn có thể trải truốt tinh thần lực.

Uống lâu mưa dầm thấm đất có thể nâng cao tinh thần lực, xua tan tâm ma, tránh khả năng tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện."
Bạch Cửu hai mắt tỏa sáng hết lòng khen ngợi tách trà trong tay nam nhân, nguyệt nha loan loan linh động như tinh linh, đáng yêu dị thường.
Tỳ nữ đối với hành động thân mật của họ đã rất bất ngờ, nghe những lời bình phẩm không có cái nào là không đúng của thiếu niên kia thì còn giật mình hơn.

Nàng đã chứng kiến rất nhiều người dùng qua trà này của họ, thế nhưng chẳng được mấy người nói rõ ràng như vậy.

Đặc biệt là không có ai nói được tên của Lam Ngân Thảo.
Tình cảnh này còn rơi vào mắt vào tai của vài người đang đi ra từ nội thính, trong mắt đều có kinh ngạc nhìn bọn họ.
Bạch Dữ nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của họ, bình tĩnh đặt tách trà xuống, dùng ống tay áo lau khóe miệng thiếu niên ngồi im lặng nhìn chủ nhà vừa xuất hiện.

Bạch Cửu cũng nhìn thấy, nó đưa mắt quan sát những người vừa tới.
Đi đầu là một lão thái gia mang chòm râu trắng trong có vẻ hiền từ, thế nhưng ánh mắt quắt thước cho thấy ông không phải là đèn cạn dầu.

Bên cạnh ông là một nam nhân trung niên tầm tứ tuần, đặc biệt anh tuấn, một chút cũng chẳng kém Bạch Dữ, nếu quan sát kỹ còn có thể thấy nét giống nhau giữa hai người.

Phía sau họ còn có một nam nhân nữa niên kỷ tầm tầm Bạch Dữ, khuôn mặt còn có nét trẻ con, một bộ thiếu niên chưa trải sự đời.

Chính là cái loại chưa từng được thả ra ngoài chứ không phải như Bạch Cửu ngốc manh từ trong xương, dù có đi ra ngoài trải đời cỡ nào nó cũng một bộ như thế.1
Không nói thiếu niên kia, hai người đi đầu vừa nhìn thấy Bạch Dữ trong mắt đã hiện lên chút kinh ngạc.

Dù họ giấu đủ sâu nhưng vẫn không lọt được khỏi mắt hai người Bạch Dữ đã biết nguyên nhân bên trong.
"Các ngươi là được Duyệt nhi mời tới?"
Cốc Dĩ Phong đợi lão đầu tử ngồi xuống chủ vị rồi mới nhàn nhạt nhìn hai vị khách là họ hỏi.
"Tại hạ Bạch Dữ.

Là."
Bạch Dữ đứng lên chấp tay hờ hững giới thiệu tên mình, đối với câu hỏi của Cốc Dĩ Phong chỉ đổi cho một chữ.
"Tại hạ Bạch Cửu.

Luyện đan sư thất phẩm."
Bạch Cửu cũng bắt chước hắn đứng lên giới thiệu bản thân, khóe miệng nhếch lên ngốc nghếch cho thấy nó rất vui vẻ.
Thế nhưng mấy người nhà họ Cốc khi nghe nó nói lại là một biểu hiện khó mà tin được.
"Nói đùa sao? Ngươi mới có bao nhiêu tuổi!?"
Cốc Tuyên đứng bên cạnh lập tức chất vấn tính đúng đắn đối với lời của nó, một bộ không tin tưởng, đặc biệt bốc đồng.
"Tuyên nhi!"
Cốc Dĩ Phong nhìn không được quát lạnh một tiếng.
Cốc Tuyên lập tức cụp đuôi làm người.
Cốc Dĩ Phong giáo huấn người xong quay qua nhìn lão gia tử bên người tính trao đổi một chút, vậy mà ông chỉ lo nhìn nam nhân tóc trắng ngồi ở kia, một chút cũng không để ý xung quanh.

Đối với lời của Bạch Cửu cũng chỉ kinh ngạc một chút, sự chú ý vẫn ở trên người Bạch Dữ.

Nhìn lại người bị chiếu tướng nãy giờ, hoàn toàn mặc kệ lão gia tử nhìn, ánh mắt đều đặt ở trên người thiếu niên trắng trẻo bên cạnh.
"Duyệt nhi ý tứ ta đã hiểu.

Chuyện sau đó chúng ta vào trong nói chuyện."
Cốc Dĩ Phong dành làm chủ mà hướng hai người nói.
Bạch Cửu nhìn nam nhân của mình, thấy hắn gật đầu thì cũng không có ý kiến.
Cốc Dĩ Phong chuyển hướng đi vào một tòa biệt viện nằm bên trái thính đường.
"Tuyên nhi con không cần đi vào theo.

Nên làm cái gì thì làm cái đó đi, không cho phép rời khỏi cốc."
Cốc Dĩ Phong ngăn lại bước chân Cốc Tuyên trước khi hắn bước vào phòng, không chút lưu tình mà đóng cửa.
Cốc Tuyên ở bên ngoài giậm chân bực bội nữa ngày mới chịu rời đi.
Nơi này là biệt viện của lão gia chủ Cốc gia, trừ khi được cho phép, nếu không cả hắn cũng không thể ở bên ngoài lượn lờ.
Đợi hắn đi rồi Cốc Dĩ Phong giăng kết giới phong tỏa tòa biệt viện, đảm bảo không có ai có thể trộm ngó nơi này nữa thì tầm mắt mới ngừng lại trên thân hai người Bạch Dữ.
"Duyệt nhi có nói cho các người biết nguyên do nó mời hai người tới Cốc gia?"
Cốc Dĩ Phong ngồi xuống cái ghế đối diện hai người, giọng điệu vẫn lãnh đạm như vậy.
"Không biết."
Bạch Dữ hờ hửng đáp.
"Ngươi họ Bạch.

Phụ mẫu ngươi tên gì?"
Lão gia tử nhịn nữa ngày lúc này đã không nhịn nổi nữa mà lên tiếng, vừa hỏi đã hỏi gốc gác của người ta.
Bạch Cửu bĩu bĩu cái môi nhỏ của nó khinh thường.
"Phụ thân Bạch Mặc, mẫu thân Cốc Mẫn Nguyệt."
Bạch Dữ cũng chẳng có gì phải giấu giếm, nhàn nhạt đáp, một chút kích động đều không có.
Thế nhưng hắn biểu hiện trầm ổn như vậy lại khiến cho hai người họ Cốc trong phòng càng thêm vừa lòng, càng thêm yêu thích.
Lão gia tử kích động đến mức đứng bật dậy, đi tới đi lui vài cái, như cái lão ngoan đồng, nào có giống lúc mới ra gặp người.
"Phụ thân người đừng kích động."
Cốc Dĩ Phong nhìn mà bất đắc dĩ.
"Mẫu thân ngươi có từng nhắc đến chúng ta?"
Lão gia tử lại không ăn lời của hắn, kích động hỏi tiếp.
"Không nhắc."
Bạch Dữ tuyệt tình nói.

Mà có nhắc thì cũng đã lâu, hắn không nhớ thì thành không có luôn.
Lời này chọc cho lão gia tử xù lông.
"Cái nha đầu chết tiệt, gả ra ngoài là không biết nhà mẹ đẻ.

Đi, con đi gọi nó về cho ta!"
Ông vừa mắng vừa chỉ vào Cốc Dĩ Phong ra lệnh, râu trên mép cũng bị ông thổi bay lên.
Bạch Dữ mặc kệ hai người, cũng không có ý muốn giải thích cái gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui