Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn


"Đưa tụi nó đến Mật Hiên nghỉ ngơi đi thôi."
Bà vừa nhìn Cốc Dĩ Phong nói vừa đẩy hai người Bạch Dữ đi ra cửa.
Cốc lão gia tử và Cốc Dĩ Phong đều không có ý kiến.
Người đưa ra quyết định nghỉ ngơi trước là Bạch Dữ càng không có ý kiến.

Bạch Cửu sẽ không phản bác lại ý nghĩ của nam nhân nhà nó.

Thành ra đám người chính thức giải tán khỏi phòng bệnh của Cốc Tâm Hối, trước tiên cứ như vậy mà định xuống rồi.
Họ ở bên này thật nhàn nhã, bên nhánh thứ hai Cốc gia lại không hài hòa như vậy.
Trong thiên sảnh chính thuộc chi thứ hai, Cốc Dịch Đạt ngồi ở chủ vị, Cốc Dĩ Thiện ngồi ở vị trí gần lão bên trái, bên phải còn ngồi hai vị trưởng lão thuộc chi thứ hai.

Sắc mặt của bốn người này đều giống nhau, chẳng tốt chút nào cả.
Đặc biệt là Cốc Dĩ Thiện.
"Phụ thân, cứ như vậy mà quyết định xuống sao?"
Hắn làm sao có thể chấp nhận sự việc cứ như vậy mà định rồi.

Tuy nói bọn họ cần sự liên hợp của Tiền gia để lật ngược ván cờ cầm quyền nhà học Cốc, thế nhưng đối với hắn Tiền Thư Hoán mới là ý muốn thật sự của hắn.
Nhưng nếu Tiền gia vì Cốc gia không cho thành ý tốt mà ngăn cản Tiền Thư Hoán trở thành đạo lữ của hắn thì cái gì hắn cũng không có, Cốc Dĩ Thiện sao có thể đồng ý.
Cốc Dĩ Thiện tuy là cùng lứa với Cốc Dĩ Phong nhưng hắn sinh sau Cốc Dĩ Phong, thiên phú cùng cố gắng không bằng, tu vi càng không đáng nói, lại so với Cốc Tâm Hối sinh sau hắn thì không có mặt mủi nào mà so sánh.

Hắn so với huynh muội Cốc Dĩ Phong cứ lơ lửng ở một tầng trời không cao không thấp như vậy, có thứ tốt cũng không tới phiên hắn.

Đạo lữ hiện tại của Cốc Dĩ Phong vốn cũng là người hắn thích đều không thích hắn mà thích Cốc Dĩ Phong.

1
Trải qua thời gian lâu như vậy, Cốc Dĩ Thiện hắn mới nhìn trúng được một người khác, sao có thể cam tâm nhìn con vịt sắp chín lại bay ra khỏi nồi được?
Cốc Dĩ Thiện một chút cũng không lo không làm chủ được Tiền Thư Hoán, chỉ cần hai người bị buộc định với nhau thôi.
"Ngươi gấp cái gì!!"
Cốc Dịch Đạt nhìn không nổi bộ dáng này của hắn, lạnh giọng quát.
Cốc Dĩ Thiện hừ lạnh một cái, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Hai vị nghĩ thế nào?"
Lão nhìn hai khách khanh trưởng lão đang ngồi một bên hỏi ý.
"Gia chủ ông ấy nói không sai."
Nhạc Thanh không nhìn sắc mặt hai phụ tử Cốc Dịch Đạt mà nhận đồng lời nói của lão gia tử.
"Mới nãy ta thăm dò được Cốc Dĩ Phong đến mật khố lấy đi một lượng lớn dược liệu trung phẩm, cao phẩm, ghi dưới danh nghĩa của Cốc chủ."
Nhạc Thiệu tiếp lời huynh trưởng mình.

So với vẻ nhàn nhã của Nhạc Thanh thì hắn lại mang sự nghiêm túc, âm hiểm hơn.
"Không chỉ hiện tại, hai năm nay lão ta đã lấy đi không ít, cũng không biết là làm cái gì."
Việc này Cốc Dịch Đạt không phải không biết.

Ông ta cũng dựa vào chuyện này để lôi kéo dư luận của đám trưởng lảo trong tộc, thế nhưng đến hiện tại vẫn không có ai chất vấn được Cốc Dịch Thiên.

Cốc Dịch Đạt còn hoài nghi đám trưởng lão nhìn như trung lập kia đều ngầm về phia gia chủ hết rồi.

Chính vì vậy mới khiến lão càng thêm nôn nóng.
"Chắc chắn là có người bị thương nặng.

Nhị gia ngài không quan sát được cái gì sao?"
Nhạc Thiệu nhìn Cốc Dịch Đạt hỏi.
"Không phải lão."
Cốc Dịch Đạt cũng muốn lắm, nhưng khí huyết lão tử kia rất vượng, sống thêm ngàn năm nữa cũng không sao chứ đừng nói là tuổi thọ của tu chân giả vốn dựa vào tu vi.
"Vậy là Cốc Dĩ Phong?"
So với lão bất tử kia thì Cốc Dĩ Thiện mong người có bệnh là Cốc Dĩ Phong hơn.
Vì hắn sẽ là người ngồi lên chức vị gia chủ đời kế.
"Không phải."
Cốc Dịch Đạt lại lắc đầu.
"Sao phụ thân khẳng định như vậy! Bọn họ muốn che giấu thì cũng có khó gì đâu, nếu là trúng độc, nội thương không dễ thấy thì sao?"
Cốc Dĩ Thiện không muốn tin, nhất định cắn chặt ý nghĩ này, không có cũng được nhưng có thể nguyền rủa.

Nói tóm lại hắn đều vui vẻ khi làm điều đó.
"Gia chủ có thể không bận tâm người khác biết mà làm chuyện này, thiết nghĩ sự tình rất cấp bách, quan hệ trọng đại."
Nhạc Thiệu nói ra suy nghĩ của mình.
Đúng lúc này bên ngoài có người đi vào thông báo, Tiền Thư Hoán tới rồi.
Chưa biết vì chuyện gì nhưng Cốc Dĩ Thiện đã vui vẻ trước, đứng dậy tự mình đi đón người.
"Hừ!"
Cốc Dịch Đạt không vui khi nhìn thấy hắn không có tiền đồ như vậy.
"Nhị gia ngài không phải muốn thúc đẩy chuyện này sao? Sao ta cảm thấy ngài cũng không phải thật thích hôn sự này của nhị thiếu."
Nhạc Thanh ngã ngớn đâm chọt.
Nếu không phải biết rõ cái đức hạnh của người này, Cốc Dịch Đạt đã cho rằng hắn là người của gia chủ phái đến làm hắn khó chịu.
"Ta muốn vị trí kia chứ không phải muốn dâng Cốc gia cho Tiền gia."
Cốc Dịch Đạt lạnh lùng đáp.
Lời này có vẻ là hợp nhãn Nhạc Thanh nên hắn không lại nói nữa.

Ba người im lặng đợi Cốc Dĩ Thiện đi đón Tiền Thư Hoán vào đây, mỗi người tự mình theo đuổi ý nghĩ của mình đến xuất thần.
"À đúng rồi.

Sáng nay có hai người ngoài vào cốc, sau đó vẫn luôn ở trong biệt viện của gia chủ đại nhân."
Ngồi một lúc Nhạc Thanh bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, lời nói ra đúng lúc ngoài cửa đi vào hai người.

Là Cốc Dĩ Thiện đi đón người trở về, bên cạnh còn có một nữ tử mặc hồng y, khuôn mặt không quá đẹp nhưng thiên hướng yêu mị, lại thêm thân hình như rắn nên trông càng thêm phong tình dị chủng, hấp dẫn mắt người.

Lời của Nhạc Thanh hai người cũng nghe thấy.
"Ta cũng có hỏi qua, là hai nam tử trẻ tuổi, tu vi không thấu, một thân tóc trắng không giống tu sĩ đại lục, có khi không phải nhân loại cũng nên."
Cốc Dĩ Thiện âm dương quái khí nói.
Hắn không biết rằng bản thân đã chạm đến chân tướng, đợi Tiền Thư Hoán chào hỏi những người khác xong thì ân cần mời nàng ta ngồi xuống bên cạnh mình, một bộ tiền hô hậu ủng khiến sắc mặt Cốc Dịch Đạt không đẹp chút nào.
Tiền Thư Hoán lại rất đương nhiên mà ngồi, thái độ kiêu ngạo, cái cổ ngẩng cao như một con khổng tước.

Nàng ta có vẻ hứng thú với đề tài này, vừa ngồi xuống đã muốn góp vui:
"Là thật cao nhân hay ra vẻ thần bí đâu?"
Nàng ta nghênh ngang cứ như đây là nhà mình, ấy vậy mà Cốc Dĩ Thiện còn hùa theo: "Ra vẻ thần bí chứ còn gì nữa, bộ dạng hai người kia đều rất trẻ, một còn rất ngốc nghếch.

Thế nhưng nghe tỳ nữ nói đối phương trông có vẻ hiểu biết cao thâm về dược liệu, đoán chừng là luyện đan sư."1
Cốc Dĩ Thiện tuy có vẻ không làm người tin cậy, nhưng hắn có dã tâm, thành thử thông tin thu thập được cũng rất kỹ càng.
"Luyện đan sư?"
Nhạc Thanh khó được cho Cốc Dĩ Thiện một cái nhìn tán thưởng, hắn thật sự là không biết chuyện này.
"Rất có thể là luyện đan sư gia chủ mời về."
Điều này chứng thực suy đoán trong Cốc gia nhánh chính có người quan trọng bị thương, bệnh tình còn không nhẹ.
"Không, là Cốc Duyệt tiểu nhi kia tìm về.

Nhưng mục đích là giống nhau."
Cốc Dĩ Thiện tận lực biểu hiện chính mình, ra sức thể hiện cho Tiền Thư Hoán thấy mình tài giỏi cỡ nào, trở thành đạo lữ của hắn nàng một chút cũng không thiệt.
Không biết Tiền Thư Hoán có ăn không, nhưng nàng ta khá hứng thú với hai người lai lịch không rõ này, hăng hái ngồi nghe họ bàn luận.
..................................................................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui