Trong sự bàn tán không ngừng của đám người, Bạch Cửu thành công báo danh tham dự đại hội luyện đan sư.
Nhiều ánh mắt với ý tưởng khác nhau không ngừng vũ động trên thân Bạch Cửu, cũng có người để ý đến Bạch Dữ.
Bạch Cửu có chút không thích tình hình náo động này, đăng ký xong thì kéo tay Bạch Dữ, như hồ điệp xuyên hoa mà lướt qua đám người rời đi.
Hai người họ vừa đi đã có nhiều bóng người âm thanh đi theo.1
Bạch Dữ cười cười nhưng mặc kệ, cùng Bạch Cửu trở về khách điếm.
Bạch Cửu gấp gáp muốn thử nghiệm xem bản thân có thật dựa trên diễn luyện mà luyện ra đan dược cấp bảy hay không?
...
Ầm ầm ầm!!
Bầu trời bỗng nhiên vần vũ mây đen khiến cả Đan thành chú ý, âm thanh kinh hô không thôi.
"Đây là?"
"Ngươi còn hỏi, là đan kiếp chứ sao?"
Đan kiếp so với lôi kiếp có khác biệt rất lớn.
Giống như hiện tại, giữa đám mây đen lôi quang chớp động kia tồn tại thất thải tia sáng chói mắt, chỉ có đan kiếp mới có.
"Đan thành trước đại hội lại có người luyện ra đan dược cao cấp, thật là..."
"May mắn được chứng kiến."
"Hình như Đan thành cũng không thường thấy đâu."
"Đan dược cấp cao nào có dễ luyện?"
Đám tu sĩ ồn ào bàn luận.
Mấy đại thế gia trong Đan thành cũng chấn kinh không thôi.
Để cho người ta khó ngờ được nhất là đan kiếp này không nằm trên đầu bất cứ gia tộc nào.
Mà cũng không phải ở hiệp hội luyện đan sư.
"Đan kiếp ở đâu?"
Bên trong hiệp hội, một ông lão tóc tai lượm thượm, thêm người còn nồng đậm dược hương từ trong phòng luyện đan đi ra quát hỏi.
"Thưa đại sư, là ở trong thành..."
"Nói nhảm!"
Sao lão có thể không biết nó ở trong thành.
"Là ở một khách điếm!"
Lúc này từ bên ngoài đi đến một người nam nhân trung niên, trả lời câu hỏi của lão.
"Khách điếm? Không phải trong đám thế gia?"
Nhiếp Minh nheo mắt hỏi lại.
"Trước mắt là vậy, còn có phải người của họ không thì..."
"Ai lại chạy đến khách điếm luyện đan?"
Nhiếp Minh ngắt lời nghi vấn của hắn.
Chuyện tào lao này sao mà nói ra miệng được thế.
Lôi Chấn cũng không để bụng ánh mắt khinh bỉ của Nhiếp Minh, tự thân đi ra ngoài.
Đi xem đan dược độ kiếp chứ ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với một lão già làm gì?
Nhiếp Minh cũng đi theo.
Hai người ở trên nóc hiệp hội trông về phía vị trí đan kiếp đang hội tụ.
Bên trong khách điếm, phòng thượng đẳng.
Bạch Cửu đang luyện đan tự nhiên bị tiếng sấm ầm ầm kia làm cho giật mình, mém chút là hất luôn lò luyện đan trước mặt.
"Chuyện gì vậy?"
Bạch Cửu phân ra một phần tâm lực đi hỏi Bạch Dữ lúc này đã từ trên giường đứng dậy, đang đi lại đây.
Bạch Dữ thật muốn cốc đầu nó.
Luyện cái gì không luyện cứ muốn luyện cái này, giờ thì hay rồi.
Đan dược thì luyện được rồi đó, nhưng cũng bại lộ bản thân luôn.
Tuy đám người chưa chắc đã biết người luyện là ai nhưng sau đó sẽ có rất nhiều ánh mắt tìm tòi nhìn về phía này, rất phiền toái.
Bạch Dữ nhìn viên đan dược đã thành hình bên trong đan lò mà nhức đầu.
"Là đan kiếp.
Ngươi không biết đan dược cấp cao sẽ độ kiếp sao?"
Hắn trầm giọng khinh bỉ.
Bạch Cửu ngẩn ra.
Trong lòng nó đầu tiên là nghĩ, làm cái gì mà cũng độ kiếp hết là sao?1
Bạch Cửu rất muốn phun tào người đã đặt ra quy tắc nhảm nhí này.1
"Chuyên tâm đi!"
Bạch Dữ bất lực mà lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này rồi mà còn phân tâm cho được.
Bạch Cửu bĩu môi, trong tay huy động vài cái.
Hỏa long hai màu bao vây viên đan dược màu đỏ bên trong đan lò, đan hương đã nồng đậm đến mức ai ngửi thấy cũng muốn rên rỉ hô to sảng khoái.
Phốc!
Một tiếng trầm muộn thanh, viên đan dược chưa được sự cho phép đã nhảy ra khỏi đan lò, muốn chạy trốn.
Nhưng nó chạy làm sao được khỏi kết giới của Bạch Dữ, cũng như đan kiếp vần vũ phía trên.
Ầm ầm!
Một đạo lôi kiếp hạ xuống, chuẩn xác mà đánh lên trên thân viên đan dược.
Xẹt xẹt xẹt...
Viên đan dược run rẩy không ngừng, ở dưới sự tẩy lễ của đan kiếp lại càng thêm sáng bóng.
"Nó có bể không vậy?"
Bạch Cửu lo lắng hỏi.
"Đan vân vẫn còn, ngươi nên giúp nó đỡ một phần."
Bạch Dữ liếc mắt nhìn đỉnh đầu, nghiêm nghị nói.
Bạch Cửu gật đầu.
Trước khi đạo lôi kiếp thứ hai hạ xuống đã nắm lấy viên đan dược trong tay.
Hỏa long hai màu cũng gào thét mà ra, đón lấy tia lôi kiếp.
Họ ở trong này đón lôi kiếp, người chứng kiến bên ngoài đã kinh hô không ngừng.
"Thiên a, hai đạo lôi kiếp!"
"Đan dược trung phẩm..."
Đan kiếp lần này vừa nhìn đã biết là dạng bình thường, không phải tam sắc tường vân, ngũ sắc tường vân hay thất sắc tường vân gì đó.
Nhưng vừa ra đã là trung phẩm thì thật sự khiến người chấn kinh.
"Ồ!"
Nhiếp Minh khó được kinh ngạc lên.
"Trung phẩm đan dược nhưng không có tường vân.
Này không đúng lắm."
Lôi Chấn nghi hoặc nói.
Nhiếp Minh cũng gật gù.
Bình thường chỉ cần là đan dược thất cấp thì sẽ có đan kiếp.
Nhưng đan dược cho ra cũng chỉ là sơ kỳ, phẩm chất bình thường.
Nếu cho ra phẩm chất cao hơn thì nhất định có tường vân, nhưng ở đây lại không có?
Điều này đối với người không biết thì không nghi hoặc, nhưng đối với một luyện đan sư bát cấp như Nhiếp Minh hay là Lôi Chấn cấp bảy đã từng trải qua đan kiếp thì tất nhiên là khó hiểu.
"Có khi nào..."
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
...
"Ồ? Cấp bảy?"
Bạch Cửu nhìn viên đan dược trong tay, kinh ngạc hô lên.
Bạch Dữ bị biểu tình của nó làm cho nghi hoặc.
Cấp bảy là quá rõ ràng rồi đấy thôi, cả đan kiếp đều kéo tới.
"Bảo sao mà có đan kiếp này."
Bạch Cửu tự thuật sờ cằm trầm trồ không thôi.
"Có gì sai?"
Bạch Dữ vỗ đầu nó hỏi.
"Ta cũng không có luyện đan dược thất cấp mà."
Bạch Cửu ngẩng đầu ngây thơ nói.
Bạch Dữ nhướng mày lên.
"Ta luyện là lục cấp đỉnh phong."
Nó khó hiểu nói.
Bạch Dữ nhìn nó, đối phương biểu tình thật sự rất sống động khiến hắn không nhịn được đưa tay ra nhéo nhéo.
Bạch Cửu bị nhéo càng thêm đờ ra.
Mắc gì nhéo mặt ta?
Bạch Dữ nhìn biểu tình ngốc nghếch của nó thì bật cười.
"Vậy chỉ có thể nói, nó bị ngươi tăng lên phẩm cấp thôi."
Hắn cầm viên đan dược trong tay nó lên xem, bên trên lúc này có hai đạo kim sắc vân óng ánh.
Nhưng nhìn kỹ thì, đúng là đan dược Huyết Cốt Hoàn lục cấp đỉnh phong.
Huyết Cốt Hoàn có thể chữa trị tâm mạch bị trọng thương.
Nhưng nó không bằng Thiên Cốt Hoàn đan dược cấp bảy, cũng chữa trị tâm mạch nhưng có thể khiến người ta vừa chữa thương vừa tấn thăng một cấp.
Lúc này đây nó tăng lên phẩm cấp vậy mà chẳng thua chị kém em với Thiên Cốt Hoàn.
Viên đan dược này vừa ra đảm bảo sẽ khiến người người tranh cướp.
"Trong quá trình luyện đan ngươi có cảm thấy gì khác biệt không?"
Bạch Dữ cất viên đan dược vào hạp ngọc vừa hỏi.
"Ta chỉ luyện bình thường thôi."
Bạch Cửu ngây ngô đáp.
Bạch Dữ biết không thể trông cậy gì vào việc nó có thể nói ra được.
Nhưng một chút phong phạm đại sư cũng không có, thật là khiến người phun tào.
"Sao ngươi lại nhéo ta nữa?"
Bạch Cửu lên tiếng phản ánh cái tay đang tác quái trên mặt mình của hắn.
"Ta thích!"
Bạch Dữ nhướng mày nói.
Bạch Cửu đờ ra.
Đổi lại là đối phương nhếch môi cười, khiến nó càng thêm ngẩn ngơ.
"Bây giờ bên ngoài chắc đang tìm kiếm ngươi đó! Phải làm sao?"
Bạch Dữ lắc mặt nó trêu.
"L...!Iên q...!uan g...!Ì ta!"
Bạch Cửu nói không rõ ràng nổi khùng lên đập tay hắn ra.
Nhưng mà Bạch Dữ hắn là ai chứ?
Kết quả cái mặt nhỏ của Bạch Cửu vẫn bị bắt làm tù binh.
Bạch Dữ nhìn khuôn mặt đỏ ửng, ủy khuất của nó thì có chút tâm tình biến thái mà tà ác cười..