Nhưng chính là...!Dù hắn kêu gọi với nó nhiều thế nào cũng không được đến đáp lại.
Tiểu chuột giống như không hề nghe được hắn gọi, chỉ có không ngừng thương tâm khóc lóc.
Bạch Dữ nhận ra, chỉ có hắn cảm nhận được nội tâm của nó.
Cảm nhận này là một chiều, nó không thể nghe hay cảm nhận được đến hắn.
Màn chắn di chỉ này giống như bỏ qua sự tồn tại của tiểu chuột...!Vậy nên nó mới có thể xuyên qua còn người khác thì không...
Bạch Dữ không biết nên nói sao về đứa nhỏ này nữa...
"Đứng lại!"
Đương lúc hắn đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng quát của Hỏa Phong đánh động hắn.
Hỏa Phong đang chặn đầu hai người Túc Nam Túc Nhật đang thừa cơ muốn bỏ chạy kia.
Hai kẻ này rõ ràng là người đã đuổi theo tiểu bạch thử của Bạch Dữ, mới khiến nó bỏ chạy mà không nhìn đường, trực tiếp đâm đầu vào màn chắn di chỉ.
Tuy hiện tại có thể xác định nó chưa chết mà còn xuyên qua màn chắn nhưng ai biết bên trong có cái gì.
Mà hai kẻ này xác thực là thủ phạm, Hỏa Phong sao có thể thả cho họ đi.
"Ta...!Ặc ặc..."
Còn chưa đợi hai người họ ngụy biện thì một bàn tay vô hình đã vươn tới, bóp chặt lấy toàn thân họ, cả nguyên anh trong đan điền cũng không buông tha.
Thân là tu sĩ cảnh giới nguyên anh đỉnh phong, ở trong đại lục cũng được xem là cường giả, vậy mà một tia phản kháng cũng không có, chỉ cần một ý niệm của người kia có thể chết bất cứ lúc nào.
Đây là bi ai lớn cỡ nào, Túc Nam hai người trong lòng hối hận vạn phần.
Giống như Hỏa Phong đã nghĩ, Bạch Dữ sao có thể tha cho hai kẻ này.
Dù rằng nguyên nhân đẩy tiểu chuột đến bước đường này là hắn, nhưng nếu không phải họ muốn bắt nó thì nó cũng đã không bị gì mà đợi hắn tìm đến.
Bạch Dữ càng nghĩ khí tức sát phạt lạnh băng quanh thân nổi lên không ngừng.
Hỏa Phong đứng bên cạnh cũng thấy khó thở, dù rằng Bạch Dữ không nhằm vào hắn.
Nhưng Bạch Dữ đang giận, lại thêm hai lần phun máu khiến hắn mặc kệ việc có khống chế được khí tức hay không.
Trước mắt hắn chỉ muốn giết chết hai kẻ này.
Nhưng đúng lúc này lại có kẻ đứng ra ngăn cản.
"Đạo hữu sao phải làm khó dễ hai tiểu bối, có thể nể mặt La Thiên ta mà tha cho họ không?"
Giữa không trung nổ tung một đạo âm thanh mang theo khí tức tang thương của năm tháng, cưỡng ép chui vào tai tất cả mọi người ở đây.
Đồng thời ngăn lại hành động muốn kết liễu hai người Túc Nam của Bạch Dữ.
Đám người xung quanh nghe thấy danh xưng của người mới đến thì trấn kinh không thôi.
Tuy bây giờ ít người sẽ gọi tên Ngự Linh lão tổ nhưng ai cũng biết tên tự của lão là La Thiên.
Hiện tại di chỉ còn chưa mở, sợ rằng nữa tuần trăng cũng chưa chăc mở ra mà bây giờ đã xuất hiện hai tu sĩ cảnh giới lão tổ rồi.
Bạch Dữ cảm nhận đến một đạo nguyên thần đặt trên người mình, còn có kiềm hãm nguyên lực đang giam cầm hai người kia thì nhếch môi cười tà.
"A!"
Hai người Túc Nam cứ nghĩ mình được cứu, trong lòng còn chưa kịp mừng thì nguyên anh đã bị bàn tay vô hình kia bóp mạnh, khiến họ kêu gào thảm thiết.
"Ai..."
Bùm bùm bùm!
Theo một tiếng thở dài kia là không khí xung quanh Bạch Dữ mấy người nổ tung.
Hỏa Phong đứng gần Bạch Dữ mém chút trọng thương bỏ mình, may mắn Bạch Dữ còn tỉnh táo mà đem hắn bảo vệ.
Nhưng Hỏa Phong cũng bị áp lực từ tu sĩ Độ Kiếp kỳ đè ép đến thở không nổi.
Nhưng dù sao hắn cũng là yêu tu cấp chín, không thể nào bị uy áp của cấp mười giết chết như vậy được.
Tuy vậy hắn cũng chật vật mà chống đỡ.
"A!"
Phốc!
Ở trong sự va chạm của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, hai người Túc Nam làm sao mà chịu nổi.
Lại thêm nguyên anh bị thương, hai người trực tiếp phun ra mấy ngụm máu tui, khí tức yếu ớt vô cùng.
"Cần gì vậy chứ?"
Ngự Linh lão tổ không thể cường ngạnh, chỉ đành dừng tay.
Tuy lão không đến mức luyến tiếc hai đệ tử bản môn nhưng dù gì cũng phải làm cho người khác xem.
"Lão tổ, cứu...!Ặc!"
Túc Nam còn chưa kêu gào được bao nhiêu đã nói không được nữa, toàn thân như nứt vỡ ra, máu chảy đầm đìa.
"Cần gì? Hắn giết con lão xem lão có giết hắn không? Bớt nói nhảm!"
Hỏa Phong bị chèn ép nãy giờ mặc kệ đối phương có phải cường giả Độ Kiếp kỳ không, mắng cho bỏ tức.
"Ấy không, chưa cần hắn giết con lão.
Hắn chạm vào một sợi tóc của con lão thôi lão cũng xé xác hắn ra rồi."
Hỏa Phong còn chưa nói đủ, lại đính chính.
Đám người xung quanh trợn mắt ngoắc mồm nhìn hắn, trong lòng bội phục không thôi.
Có can đảm!
Nhưng này cũng là do hắn có người bảo kê, chứ không sao dám nói.
Mà có gì đó sai sai...!Tiểu yêu thú kia hình như cũng chưa có chết đâu.
Bùm!
Không trung nổ tung hai đóa hoa máu khiến người rùng mình kinh tởn.
Vậy mà giết rồi...
Một chút giằng co nhiều lời cũng không có.
Quá bá đạo!
Ngự Linh lão tổ mém chút tức hộc máu.
Đã bao lâu rồi chưa có người vả mặt lão như vậy?
Dù kẻ kia có tu vi như lão thì trước mặt bao người đó cũng là sự sĩ nhục.
"Đạo hữu quá đáng rồi!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Ngôn Ngữ Hoa Hồng
3.
Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
4.
Phản Hồi Sai Lầm
=====================================
Âm thanh ầm ầm của lão vang lên, Hỏa Phong phun máu.
Mẹ nó!
Ầm long long!
Đương lúc ai cũng nghĩ đôi bên sắp đánh nhau thì di chỉ cổ thành trên không trung kia chấn động dữ dội.
"Di chỉ mở ra rồi!"
"Sao nhanh như vậy!"
"Còn nói gì nữa, mau đi!"
Đám người chấn động một chút rồi ào ào lao đi, giống như một đám châu chấu mà nhảy vào di chỉ cổ thành trên bầu trời kia.
Bạch Dữ chẳng thèm quan tâm Ngự các gì Linh kia, hắn nắm lên Hỏa Phong nhảy vào bên trong màn sáng sau lưng.
Ngự Linh lão tổ lúc này cũng không rãnh làm chuyện ruồi bu.
Người cũng đã chết, quan trọng là di chỉ cổ thành.
Di chỉ cổ thành trên bầu trời kia giống như một con quái vật nhanh chóng nuốt chửng vô vàn tu sĩ của Bắc Thần đại lục.
...
Bạch Cửu không biết hai kẻ muốn bắt mình bên ngoài đã chết, nó lúc này ở bên trong một không gian trắng xóa.
Đương lúc nó không biết nên làm sao thì quanh thân giống như một tấm màn bị xé rách ra, để lộ một võ đài lơ lửng giữa không trung.
Mà trên võ đài trừ nó ra, còn có...!Một tiểu chuột nhỏ?
Tất nhiên tiểu chuột này không thể là nó rồi.
Có thể là đồng loại của nó cũng không biết chừng.
Nhưng đồng loại sao lại đánh nó thế này!
Còn đánh rất hăng nữa...!Ô?
Còn dùng phong hỏa linh căn giống nó?
Ý mà sao nó nhìn lợi hại dữ vậy nhỉ?
Nếu nó cũng lợi hại như vậy thì tốt biết mấy...
Nhưng mà nó cũng không muốn chết đâu.
Bạch Cửu vừa né tránh cái kẻ giống hệt mình đang không ngừng đánh mình kia vừa ngốc ngốc suy nghĩ.
Ủa?
Hình như không mạnh lắm đâu?
Bạch Cửu bắt đầu phản công, nhưng nó vừa tung ra một chiêu phong quyển phong mà đồng loại của nó đã tan biến rồi?
Tan biến?
Thì ra không phải thật a...
Bạch Cửu vừa nhận ra một sự thật này thì từ trên không trung đã rớt xuống một cái hộp.
Rớt ngay trước mặt, còn mém chút đè chết nó nữa,
Nó có một chút thôi được không?
Dù không biết là kẻ ác ôn nào làm chuyện này nhưng Bạch Cửu vẫn lò dò bò tới, thử chạm tay vào cái hộp.
Vừa chạm vào cái hộp đã bật ra, dọa Bạch Cửu hết hồn nhảy bật ra xa ôm đầu né tránh.
Đợi một lúc lâu vẫn không nhìn thấy cái gì khác thời nó mới hé mở hai cái móng, nhỏm đầu dòm vào trong hộp..