Lúc này ở trên núi, Đường Ca còn đang trong đại điện tìm kiếm nên không biết Bạch Thụy đã đi đâu.
Nhưng thời điểm ra ngoài bắt gặp Đường Hạ hai người, hắn lập tức canh giác lên.
"Bác gái, bác thật sự không biết gì sao?"
Hai người Đường Hạ đang gặng hỏi bác gái về nơi tọa lạc của tấm thẻ.
Thì ra thời điểm ở trong thành cổ An Sơn họ đã tìm được đến manh mối quan trọng rằng người nắm giữ tin tức của tấm thẻ tinh tú cuối cùng chính là một bác gác nhà ở dưới chân núi.
Trước khi lên núi hai người Đường Hạ đã tìm đến nhà bà, nhưng người nhà bà nói bà đã lên núi.
Chính vì vậy họ mới vừa lên núi đã đi tìm bà.
Ai biết người phụ nữ trung niên này lại không hề biết gì...!Rốt cuộc ở đây còn có cái mánh khóe gì nữa.
Đường Ca núp ở một góc nhìn xem, trong lòng nhảy số không ngừng.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện Bạch Thụy không thấy, lúc này hắn mới sực tỉnh ra.
Mới nãy không phải Bạch Thụy ở cùng bác gái sao? Hiện tại không thấy...!Lại thêm Đường Hạ rõ ràng biết được gì đó, mà điểm mấu chốt nhất định ở trên người bác gái.
Có khi nào Bạch Thụy đã vô tình dò hỏi được rồi tự mình chạy đi tìm không?
Nhưng sao cậu lại không tìm hắn?
Đường Ca nghĩ một chút như vậy thôi rồi buông tha cho.
Bởi vì hắn tự lý giải cho mình rằng có lẽ là do thời gian gấp gáp nên Bạch Thụy mới tự đi tìm.
Dù sao họ vẫn cùng một tổ, chỉ cần cậu tìm được thì đội họ thắng.
Vậy việc quan trọng của hắn lúc này đó là...!Kéo dài thời gian cho cậu.
Nghĩ như vậy Đường Ca lập tức từ chỗ ẩn núp đi ra.
"Yo! Em trai!"
Đường Hạ vừa nghe âm thanh nhão nhẹt này của hắn lông tóc lập tức dựng đứng lên, trong lòng lại không khỏi phun ra hai chữ: Có trá!
Dù sao họ cũng là anh em cùng mẹ đẻ ra, Đường Hạ không nói toàn bộ nhưng vẫn hiểu được bản chất của Đường Ca đến bảy phần.
Người này mỗi lần muốn làm chuyện xấu là bản tính nhây nhớt lại xuất hiện.
Mà cho dù anh trai hắn không có ý xấu thì lúc này đội họ vẫn còn chưa tìm được điểm mấu chốt không thể cho người khác biết.
Như vậy không phải cho dù họ có tìm được nơi cất giấu món đồ kia thì vẫn sẽ đụng trúng sự tranh giành sao.
Nhưng bây giờ...!Nhìn Đường Ca giống như keo dán chuột không ngừng xoay quanh, trong lúc nhất thời là không đuổi được, Đường Hạ không khỏi đau đầu.
Nếu hắn cứng rắn đuổi người đi, với đầu óc của anh hắn, nhất định sẽ càng lì lợm la liếm.
Đương lúc hắn cùng người còn lại trong đội đánh mắt tìm cách với nhau, vẫn còn chưa tìm được giải pháp giải quyết chuyện này thì bác gái đang khó hiểu nhìn họ bỗng nhiên lên tiếng hỏi thăm.
Đến Đường Ca đang thầm cười trộm trong lòng cũng là bị bất ngờ với biến cố này.
Bác gái giống như hiện tại mới nhớ ra cái gì mà nhìn Đường Ca nói: "Vị tiểu ca này, sao cậu không đi cùng bạn của mình?"
"Hả?"
Trong lòng Đường Ca lộp bộp vài cái.
Nhưng hắn lại không kịp ngăn bác gái nói tiếp: "Cậu ấy một mình vào núi rồi, rất nguy hiểm.
Chỗ đó đường không dễ đi."
"Bác gái, đó là chỗ nào?"
Đường Ca còn chưa kịp phản ứng Đường Hạ đã lập tức cướp lời gặng hỏi.
Trong lòng Đường Hạ thầm hô không ổn, bọn họ vậy mà quên mất Bạch Thụy.
Hiện tại hắn chỉ hận không ngay lập tức chạy đi tìm Bạch Thụy, nhưng lúc này họ không biết Bạch Thụy đi nơi nào, chỉ đành nén lại nổi lòng hỏi cho rõ bác gái.
Rõ ràng bác ấy đúng là đang nắm điểm mấu chốt, nhưng điểm này lại không phải tổ chương trình an bài cho bà.
Không biết tại sao Bạch Thụy lại dò hỏi được.
"Chỗ đó là một cái miếu sơn thần lúc trước, hiện tại đã bỏ hoang rồi..."
...
"Này, anh nói em gấp như vậy làm gì? Cẩn thận ngã!"
"Anh tránh ra coi!"
Đường Hạ tức khí lại không thể làm được gì ông anh đáng chết của mình.
Lúc này họ đã hỏi được vị trí Bạch Thụy đang ở, nhưng trên đường Đường Ca cứ không ngừng quấy nhiễu không cho họ đi.
Đường Hạ sao không hiểu ý định của hắn nữa.
Nhưng không ngại hắn dán lên như keo, gở không được còn chậm trễ thời gian.
"Anh Đường! Em đi trước! Anh ở lại đối phó anh ta!"
Khúc Nghiêm Dư đã chạy trước đến chỗ hai cái cây như lời bác gái nói.
Hắn cũng đã nhìn thấy dấu vết Bạch Thụy đi qua để lại nên không thể không đối với Đường Hạ đang bị Đường Ca bám dính nói.
"Được! Cậu nhớ cẩn thận! Đừng vì gấp mà khiến bản thân bị thương!"
Đường Hạ hết cách, chỉ đành để Khúc Nghiêm Dư đi một mình.
Bản thân hắn thì trừng mắt nhìn anh trai đáng chết của hắn.
Đường Ca nhún vai tỏ vẻ bản thân thân bất do kỷ.
Nếu không phải hắn chỉ có một mình, không chặn được hai người thì hắn đã không để Khúc Nghiêm Dư đi như thế mà.
Nhưng chẳng đợi cho hắn cảm thán xong, ở trong tầm mắt hắn đã xuất hiện thêm ba người.
Hai anh em gần như cùng lúc đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu chạy vào rừng.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Rất hiển nhiên, đoạn rừng mà họ vào không phải địa điểm chỉ định bác gái nói.
Mục đích của họ chính là muốn đánh lạc hướng ba người kia.
Cho dù khả năng chính họ đều sẽ bị lạc đường nhưng sợ gì chứ, tổ chương trình sẽ không để cho họ bị giam chân ở đây mãi.
Đường Hạ còn có nổi lo Khúc Nghiêm Dư đánh không lại Bạch Thụy, Đường Ca thì thoải mái.
Hắn chỉ cần tránh cho Bạch Thụy bị vây công, mọi chuyện dễ xử.
Nhưng đã có một lần bị lừa, nhóm người Lục Thời Minh không lại nóng đầu đuổi theo liền nữa mà đứng lại hội ý với nhau.
"Giờ làm sao?"
Không đảm bảo đối phương có phải đang lừa bọn họ hay không.
Vấn đề là tại sao họ lại chạy vào rừng mà không phải lên núi.
"Họ đã lên núi."
Trác Dịch đầu óc nhanh nhẹn nghiêm nghị nói.
"Trên núi nhất định có manh mối, nhưng họ lại đi xuống núi."
Mắt thấy bóng hai người kia đã muốn khuất sau những thân cây lớn, Lục Thời Minh không khỏi gấp nói.
"Vậy chúng ta có theo hay không? Tôi thấy chúng ta vẫn nên lên núi trước xem."
Tiêu Hằng giọng điệu có phần bực bội thấy rõ.
Cả ngày không tìm được gì, trong lòng hắn đã có bất mãn.
Nhất là đối với việc Lục Thời Minh vì đuổi theo Đường Ca mà lãng phí bao nhiêu thời gian, hắn càng không có thái độ tốt như lúc đầu.
Dù không thể hiện ra ngoài nhưng hắn không muốn nghe theo hướng dẫn của Lục Thời Minh nữa.
Chưa chi mà đã lục đục nội bộ bên trong, không biết Lục Thời Minh có để ý hay không nhưng tương lai những tập sau hắn nhất định sẽ không được suông sẽ nữa.
Rõ ràng bản thân hắn đều không tìm được gì mà lại đi đổ thừa cho người khác.
Lục Thời Minh xem như nhìn nhầm người rồi.
"Vậy cậu lên núi trước đi.
Tôi đuổi theo họ."
Lục Thời Minh vừa nghe hắn nói đã lập tức ném câu này ra.
Bản thân hắn không có nhìn Tiêu Hằng nên không biết trong lòng có nghĩ gì hay không.
Ở lúc này Lục Thời Minh không muốn đôi co vô nghĩa với Tiêu Hằng chứ chẳng nói hắn cảm thấy chia nhau ra không có gì sai.
Vốn dĩ Tiêu Hằng còn muốn nói gì nhưng đúng lúc này Trác Dịch cũng nói: "Trong rừng nhất định có bí mật."
Chính là hắn đồng tình với quan điểm của Lục Thời Minh, nhưng hắn lại nói có lý có chứng hơn: "Không biết hai người có biết chuyện này không.
Nhưng tôi ở đây một thời gian từng nghe được một chuyện.
Miếu sơn thần này là sau đó mới xây.
Trước kia trên núi đã có sẵn một cái miếu khác, sau khi miếu này xây xong thì nó đã bị bỏ hoang.
Nhưng có không ít người vẫn còn mê tín cho rằng sơn thần vẫn còn trú ngụ trong miếu, cầu xin ở miếu đó linh nghiệm hơn mà tìm tới."
"Nhất định là ở đó rồi!"
Lục Thời Minh chỉ kém vỗ đùi cái đét đồng tình nói.
"Nhưng nó nằm ở đâu mới được? Tôi không tin hai người kia sẽ dẫn chúng ta đi đúng hướng.
Với cả, hai anh không nhận ra sao? Họ chỉ có hai mà không phải bốn."
Tiêu Hằng lúc này cũng không quá ngu, lập tức nói ra vấn đề then chốt ở đây.
"Chia nhau ra! Chúng ta tìm xem dấu tích ở hai bên rìa bậc thang, nhất định sẽ có dấu vết để lại nếu có người đi qua."
Rất hiển nhiên, khi đã có bậc thang thì chẳng ai lại tìm chỗ khó để đi, cho nên Trác Dịch không nói sai.
Lục Thời Minh không nói tiếng nào lập tức chạy ra mép ngoài bên trái tìm xem.
Trong lúc họ tìm kiếm bên ngoài, bên trong rừng Bạch Thụy đã tìm được tấm thẻ tinh tú duy nhất đại diện cho chiến thắng nằm ngay phía trước ngôi miếu đổ nát.
Có lẽ tổ chương trình đã không nghĩ giấu giếm nó làm gì mà đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Đến lúc này chỉ cần là ai đến đây trước sẽ có được nó.
Nhưng đương lúc cậu muốn quay đầu trở về thì bên tai cậu bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cây cối bị chân người dẫm đạp lên.
Bên trong khu rừng còn nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện.
Bạch Thụy lập tức đoán được có người đang tìm đến đây.
Cậu lái bước chân chếch sang một hướng khác mà đi.
"Sao cậu lại đi như vậy? Lỡ là Đường Ca đến tìm cậu sao?"
Anh nhân viên đi theo biết là cậu định làm gì nên phối hợp nhỏ tiếng lại.
Nhưng hắn vẫn là không khỏi thắc mắc.
"Cho dù là Đường ca thì chưa chắc anh ấy đi một mình.
Hơn nữa tôi không cho rằng là anh ấy.
Anh ấy rất thông minh.
Không nhìn thấy tôi còn thấy những người khác anh ấy sẽ lựa chọn trèo kéo thời gian cho tôi.
Cho nên không có chuyện anh ấy dẫn người đến đây.".