Thật ra Giảng Kinh như vậy không phải là vì hình tượng bộ phim.
Đơn giản là do những bộ phim của ông đòi hỏi quá trình quay phim rất gian khổ, ông không muốn chọn những diễn viên cứ hở tí là làm mình làm mẩy kêu khổ kêu mệt rồi lấy đủ thứ lý do ra yêu cầu được nghỉ ngơi.
Lúc đó ông sẽ cho nghỉ ngơi thật luôn nhưng lại phải mắc công tìm người khác thế vào.
Cho nên phàm là phim của ông xuất hiện thì đều tốn khá nhiều công phu cho việc chọn diễn viên.
Chính vì vậy một phần nào đó họ sẽ chọn trước diễn viên cho vai chính quan trọng trong khi chưa hề công bố tin tức ra ngoài.
Tuy nhìn bên ngoài hiện tại xung quanh Bạch Thụy có khá nhiều drama nhưng nó không thể hiện được con người của cậu.
Cho nên Giảng Kinh mới tìm ông hỏi.
Đương nhiên ông có gì nói nấy.
Không biết Giảng Kinh đã gọi lại cho Bạch Thụy chưa nhưng tám chín mươi phần trăm Bạch Thụy sẽ được cho vai chính rồi.
Ông cảm thấy tương lai ông nhìn thấy Bạch Thụy nổi tiếng không xa nữa đâu.
Cậu lại còn đơn thuần không khiến người ta ghét được, cũng không ngây thơ đến mức bị sóng gió giới giải trí xô đẩy thì tương lai lại càng rộng mở.
Chỉ là...!Tiêu Tầm sợ là sẽ không nhìn thấy được ngày Bạch Thụy ra đường bị người săn đón.
Cái ông thấy cũng chỉ là thứ cậu để lại nơi này.
Với sự giúp sức của Bạch Thụy, rốt cuộc đám người cuối cùng đã đến được ngôi miếu mà không làm lỡ quá nhiều thời gian.
Gần như phân nữa số đồ đạc cần thiết cho quá trình quay phim đều do cậu đem lên hết mà bản thân còn chưa thở gấp tí nào.
Ai nấy trước là mệt, sau là cạn lời rồi nên chỉ lo tranh thủ nghỉ ngơi, sớm bắt tay vào dàn dựng cảnh quay chứ không còn sức cảm thán nữa.
Cũng may trên núi còn có một nơi thế này cho họ dựng chỗ quay phim nên họ thật ra không cần chuẩn bị quá nhiều thứ.
Còn có quá trình leo núi đỡ gian nan và rủi ro.
Chứ những cảnh quay ngoài trời thường rất dễ gặp chuyện không may trong quá trình di chuyển.
Lỡ đâu gặp một cơn mưa gây nên xạc lở không nói, thiết bị họ mang theo sẽ đối diện với nguy cơ bị ướt.
Tóm lại quay ngoại cảnh không hề đơn giản tí nào.
Trong lúc nhân viên đoàn phim dựng chỗ quay phim còn có phòng thay đồ tạm thời thì đám minh tinh vừa ngồi nghỉ ngơi vừa đợi đến lượt mình hóa trang.
Cứ như thế, đến lúc mọi thứ đều ổn hết thì mặt trời đã muốn đến vai họ.
Trước khi ăn trưa thì họ cần phải quay được cảnh quay phù hợp với thời gian này, tránh lãng phí.
Ngẫm lại nếu không có Bạch Thụy thì sợ rằng họ thật sự phải kéo dài đến ngày hôm sau chỉ để quay một cảnh này nếu quá trình phía sau thuận lợi hết.
"Bạch Thụy, chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta quay cảnh lên núi bái phật."
Tiêu đạo hô lên gọi Bạch Thụy đang được Ngô Tĩnh chỉn chu lại phần tóc giả.
"Xong rồi."
Bạch Thụy vừa nói vừa chạy xuống bậc thang chỉ định cùng nữ phụ đóng vai phu nhân bất đắc dĩ của cậu.
Nữ phụ này cũng là một vai có sức bùng nổ.
Ở trong phim, cô là con gái của thượng thư bộ binh.
Sau khi ám hại Tô Lạc thì tiếp tục cùng nữ chính tranh giành nam chính dưới sự giúp đỡ của Nhàn Vương.
Đương nhiên Nhàn Vương chỉ là muốn cô quấy phá nam nữ chính, cho hắn có cơ hội chen chân vào cướp lấy nữ chính.
Sau này cảnh tượng lập lại, cô vẫn được Khiêm Vương rước về làm sườn phi, mãi cho đến cuối phim mới bị nữ chính xử chết.
Đối với một người phụ nữ đã có qua một đời chồng, dù cô vẫn còn là trinh nữ thì việc trở thành sườn phi đã là một sự nổi bật khó lường trong cốt truyện rồi.
Cảnh quay này đối với Bạch Thụy chẳng hề khó gì.
Nhưng cậu không biết, trong lúc cậu lên núi quay phim thì ở thành phố S, Khương Sầm đang bận rộn giải quyết đám rắc rối do vài con người gọi là huyết mạch Khương gia gây ra bỗng nhiên đón tiếp một vị khách không mời.
Nếu Bạch Thụy nhìn thấy thì đảm bảo sẽ phồng lên như một con cá óc nóc cho xem.
"Khương Sầm."
Tống Thiên Kim dưới sự hỗ trợ của Khương lão gia tử đến tận văn phòng của hắn để gặp.
Trên tay còn mang theo một cái cà mên có chứa canh gà, ý định là gì không cần nói cũng biết.
"Ai cho cô vào? Sùng Chinh?"
Khương Sầm chưa đợi cô ta diễn vai tổng tài phu nhân xong đã quay qua lạnh lùng nhìn Sùng Chinh hỏi.
"Là Khương lão gia tử đánh tiếng."
Họ còn chưa xé rách mặt với ông nên hắn không thể không cho cô ta vào được.
Nhưng hắn lại không nghĩ Khương lão gia tử lại bất chấp tất cả để lộ con bài chưa lật là Tống Thiên Kim mà giúp cho cô ta quang minh chính đại tán tỉnh Khương Sầm.
Rốt cuộc ông ấy đang nghĩ gì, lại đánh cái chủ ý gì đây?
"Ra ngoài."
Nhưng Khương Sầm lại không theo lẽ thường mà hành động như cách Tống Thiên Kim đã nghĩ.
Hắn nhìn cũng không nhìn đã lạnh lùng lên tiếng đuổi người.
Sùng Chinh vừa nghe thì không nói lời nào bước đến gần Tống Thiên Kim, đưa tay ra mời: "Cô Tống, mời!"
"Anh!"
Tống Thiên Kim còn chưa kịp hồi thần từ hành động lạnh lùng của Khương Sầm đã bị Sùng Chinh đối đãi như vậy.
Cô ta tức nhưng lại không nghĩ làm quá lên, phá hỏng hình tượng hiền thục cô ta muốn thiết lập trước mặt Khương Sầm nên biểu tình càng thêm khó coi.
Tống Thiên Kim nào nghĩ được đã có một tầng quan hệ là Khương lão gia tử rồi nhưng cô ta vẫn là chạm không đến người đàn ông kia.
Nhưng muốn cô ta bỏ cuộc như vậy sao mà dễ dàng?
"Khương Sầm, em là được Khương lão gia tử cho phép.
Anh không thể đối xử với em như vậy!"
Cho dù trước đó cô ta là vì Khương lão gia tử sắp đặt cho nên mới tiếp cận Khương Sầm, lúc ấy dù Khương Sầm vẫn rất đẹp trai nhưng thân phận chưa có bị bại lộ, cô ta khinh thường hắn nên chỉ là làm bộ cho có.
Sau này khi biết Khương Sầm trở thành người điều hành Khương gia, cô ta mới cam tâm tình nguyện bám lên mà trở về nước theo ý định của Khương lão gia tử.
Nhưng ai biết giữa đường lại xuất hiện một Bạch Thụy không biết ở đâu ra.
Có điều có một tầng quan hệ là Khương lão gia tử, cô ta cho rằng Bạch Thụy chẳng là cái trướng ngại nào cả.
Khương Sầm cho dù ngoài mặt không vui thì vẫn phải ngoan ngoãn lấy cô ta thôi.
Ai biết...
Không thể! Cô sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy! Người đàn ông này cô muốn.
Trước đây hắn đã định là của cô thì sau này chỉ có thể là của cô thôi.
"Cô Tống.
Nếu cô còn không đi thì tôi chỉ có thể gọi bảo vệ đến mang cô đi."
Sùng Chinh không biết suy nghĩ trong lòng Tống Thiên Kim mà dùng lại cách thức em trai mình đã sài hôm ở phim trường với Tống Thiên Kim để đuổi cô ta.
Nếu hắn biết thì nhất định sẽ không nhịn được cười nhạo cho xem.
Dù hiện tại sắc mặt của cô ta cũng không đẹp chút nào hết.
Tống Thiên Kim vẫn còn có mặt mũi, có ngạo khí.
Cho nên cô ta đi dù ánh mắt nhìn Khương Sầm đầy sự không tha.
Nhưng cô ta lại không rời đi hẳn mà vừa đến bên ngoài văn phòng đã móc điện thoại ra gọi cho Khương lão gia tử đang ở đại trạch Khương gia kể lể ỉ ôi không ngừng.
Khương lão gia tử trong lòng đương nhiên là không dễ chịu.
Ông ta đã ẩn ẩn cảm thấy Khương Sầm không còn ở trong tầm kiểm soát, muốn vụt khỏi tay cho nên ông ta mới gọi Tống Thiên Kim về.
Ai biết Khương Sầm lại thật sư bỏ qua ông mà lạnh nhạt Tống Thiên Kim.
Nhưng hiện tại tình hình không cho phép ông ta hành sự lỗ mãng nên ông không thể không trước tiên để Tống Thiên Kim trở về, sau đó mới tìm Khương Sầm.
Kết quả Khương Sầm tuy không có xé rách mặt cùng ông nhưng lại ẩn ý nói về việc mẹ của hắn cùng nguyên nhân cái chết của bà.
Khương lão gia tử có chột dạ trong lòng không nói được, cuối cùng là bị Khương Sầm một câu đừng nhúng tay vào cuộc sống riêng tư của hắn đẩy trở về.
Nếu không mớ rắc rối trong công ty hiện tại hắn sẽ không quản nữa.
Giống như mới nãy hắn chỉ là tức cảnh sinh tình mới hỏi tới, thật ra chỉ cần một chuyện Khương thị đang dính phải một đống việc không sạch sẽ thì Khương Sầm đã có cớ để cho ông đừng làm phiền hắn nữa rồi.
Nhưng cố tình Khương Sầm cứ nói.
Sùng Chinh chỉ cần nghe một chút là biết ông chủ mình sắp thật sự xé rách mặt với Khương lão gia tử rồi.
Có lẽ là do chuyện Tống Thiên Kim đã kích thích hắn.
Đó đương nhiên là phải tính đến việc hắn đã tích lũy nhiều năm nay, đã đủ cho hắn làm chuyện hắn muốn làm rồi.
Tuy ngoài mặt hắn cán đáng Khương thị không có lỗ hổng, nhưng có thật là không có lỗ hổng hay không chỉ có mình hắn biết.
Hắn muốn thâu tóm Khương thị đương nhiên phải tính toán kỹ càng.
Mà hiện tại trong như hắn đang đù mặt giải quyết rắc rối do đám người mang huyết mạch Khương gia kia gây ra nhưng sao lại không phải đang cắm vào mấy cái dầm, âm thầm đợi nó mưng mủ chứ.
Hắn đâu có điên mà làm không công cho Khương gia.
Rồi để cho Khương lão gia tử dùng một mối hôn nhân đem hắn ràng buộc chết?
"Ngày mốt là sinh thần của Trác lão gia tử."
Sùng Chinh nhắc khéo hắn một tiếng.
"Trác Dịch có quay về không?"
Khương Sầm nhàn nhạt hỏi một câu.
"Nhất định rồi Khương tổng."
Sùng Chinh khẳng định nói.
"Đã nắm được bằng chứng chưa?"
Hắn lại hỏi.
"Đã tìm được.".