Việc Trác Dịch lợi dụng đám người Khương gia chỉ biết ăn không biết làm kia để ép cho Khương Sầm phải trở về thành phố S, không thể tiếp tục nhúng tay vào phá hoại hắn theo đuổi Bạch Thụy nữa Khương Sầm đương nhiên biết.
Nhưng Trác Dịch lại không biết hắn sao không phải đang đợi Trác Dịch nhúng tay vào chứ.
Trước đây hắn đã thanh lý Khương thị rất sạch, khiến cho đám người kia không nhúng tay vào được.
Hiện tại hắn cần một người giúp hắn phá ra một con đường.
Hắn muốn Khương gia phải chấp tay đưa Khương thị cho hắn.
Đã vậy hắn cần gì phải lá mặt lá trái với Khương lão gia tử, chịu đựng Tống Thiên Kim nữa.
Dù hắn biết Khương lão gia tử sẽ không ngồi im chờ chết, cũng sẽ gây cho hắn vài cái rắc rối nhưng hắn lại không bận tâm.
Hắn đợi tiếp chiêu của ông.
"Phía Bạch Thụy sao rồi?"
"Cậu ấy đang ở trên núi quay phim rồi."
Sùng Chinh lập tức đáp.
"Đám người kia không đến tìm em ấy nữa chứ?"
Khương Sầm lại hỏi.
"Phì, bị cậu ấy lừa một vố lớn kiếm một khoản đến họ còn cay mặt.
Họ nghĩ mục đích đã đạt được thì làm sao lại tìm cậu ấy nữa.
Dù họ có muốn làm thì thì vẫn phải xem bản thân có làm được hay không.
Tôi vẫn luôn canh chừng bọn họ, sợ đến lúc đó họ chó cùng dứt giậu nhằm vào cậu ấy mà cắn bậy."
Sùng Chinh nhớ lại tình cảnh lúc đó cũng không khỏi buồn cười nhưng vẫn nghiêm túc báo cáo cho xong công tác với hắn.
Việc ấy là như vầy.
Sau khi Khương Sầm bị gọi về thành phố S được hai ngày, chính là ngay cái thời điểm tin đồn Bạch Thụy và Trác Dịch ầm ĩ trên mạng thì người của mấy lão già Khương gia kia đã đến tìm Bạch Thụy.
Mục đích đương nhiên là muốn mua chuộc cậu.
Bạch Thụy đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra cho nên cậu trước để Sùng Minh tìm một quán trà kín đáo, chuẩn bị đầy đủ rồi mới đi gặp mặt họ.
Thời điểm nghe họ nói muốn mua một sợi tóc của Khương Sầm, Bạch Thụy trước là ngẩn ra, sau đó liền hiểu họ đánh cái chủ ý gì.
Xem ra việc Khương Sầm huyết mạch không rõ vẫn còn được bọn họ để ở trong lòng.
"Các người muốn dùng bao nhiêu để mua? Tóc của Khương tổng không phải đồ ngoài chợ, muốn là có được đâu."
Bạch Thụy lúc này giống y như một tên thiếu gia ngạo mạn lại hám lợi, chưa gì đã mở miệng đòi tiền bọn họ.
Lần này người được phái đi không chỉ là trợ lý của Khương đại lão gia mà còn có con trai đầu của Khương nhị lão gia bỗng nhiên đòi đi theo.
Hắn ta vừa nhìn thấy Bạch Thụy đã nổi lòng bất chính.
Còn chưa đợi trợ lý Khương gia bên cạnh nói gì hắn đã nhìn Bạch Thụy bằng ánh mắt vừa ghê tởm vừa ban ân nói: "Nếu cậu chịu vứt tên kia đi, làm người tình của bản thiếu gia, cậu muốn bao nhiêu cũng được."
Ai biết Bạch Thụy vừa nghe đã "phi" một tiếng thật mạnh, chỉ thiếu phun nước miếng vào mặt hắn mà khinh miệt ra mặt nói: "Mày cũng xứng?"
"Mày!"
"Thiếu gia, cậu bình tĩnh đi."
Người trợ lý kia lập tức ngăn lại Khương Tấn, cứng rắn ép hắn ngồi lại ghế.
"Anh Minh, mỗi tháng Khương tổng cho tôi bao nhiêu ấy nhỉ?"
Bạch Thụy lại không thèm quan tâm hắn mà quay qua đối Sùng Minh ở bên cạnh hất cằm nói.
Tính tình mười phần được sủng mà kiêu muốn bật nóc phòng khiến Sùng Minh phải nhịn lắm mới không bật cười.
Sùng Minh nghiêm mặt phối hợp trả lời: "Khương tổng trả cho cậu theo giá của tình nhân hạng S, một tháng thấp nhất là năm mươi vạn chưa tính tiền lặt vặt như phụ kiện, spa..."
"Cứ lấy cái giá đó, làm tròn thành trăm vạn đi.
Một sợi một trăm vạn, hai sợi hai trăm vạn."
Chưa đợi Sùng Minh nói xong Bạch Thụy đã hờ hửng quyết định một câu chắc nịt như vậy.
Trực tiếp khiến hai người kia mất bình tĩnh hẳn.
"Cái gì!?"
"Mày đúng là dám nói."
Hai người kia vừa nghe không bất ngờ đã nhảy dựng lên.
Thế mà Bạch Thụy còn làm một bộ đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai.
Giống như đang nói bọn họ quá ồn vậy.
Vẻ mặt hai kẻ kia càng thêm không đẹp.
"Không muốn thì thôi.".
ngôn tình ngược
Bạch Thụy nói xong còn định đứng dậy muốn đi.
"Khoan đã!"
Người trợ lý kia không kịp suy nghĩ đã lên tiếng ngăn cậu lại.
Nhưng Bạch Thụy không cho hắn nói gì đã chặn miệng trước: "Giá là vậy, không có thương lượng khác.
Không trả được thì nghỉ.
Mấy người tưởng muốn lấy một sợi tóc của Khương Sầm dễ vậy thì mấy người tự đi mà lấy."
Dù cậu nói vậy nhưng vẫn phối hợp ngồi lại ghế.
Biểu tình khinh khỉnh nhìn họ như đại gia mới nổi, vừa ngạo mạn lại vừa hèn mọn hám tiền chọc người tức phát ách.
Chưa nói thế nào, chỉ bằng hiện tại ấn tượng của cậu trong lòng bọn họ đã hỏng đến không thể hỏng hơn được.
Nhưng như vậy chưa chắc không phải chuyện tốt.
Bạch Thụy càng ham hư vinh tiền tài thì càng dễ điều khiển.
Họ chính là nghĩ vậy đó.
Nhưng sao không phải là Bạch Thụy cố tình muốn họ nghĩ vậy chứ.
Còn việc cậu mở miệng đã mang ra công phu sư tử ngoạm như vậy...
Nói đùa sao? Dù tiền ở đây cậu không sài nhưng có người đưa sao lại không lấy kia chứ.
Ít nhiều gì lấy cho người đàn ông kia đầu tư làm giàu không được sao?
"Phì..."
Sùng Chinh tự nhiên bị người đàn ông đang yên đang lành cười một cái mà mặt đần thối ra.
Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ được, người có thể khiến cho Khương tổng ta tự nhiên cười như vậy chắc chỉ có đang nghĩ đến ai đó thôi.
Nói chứ từ lúc Bạch Thụy đưa chi phiếu trăm vạn kia cho Khương tổng còn nói cậu cho hắn tiền ăn bánh thì Khương tổng ta cứ lâu lâu là cười ngốc như vậy.
Đúng vậy, không phải đầu tư.
Là tiền ăn bánh thôi đó.
Tại vì Sùng Chinh nói một trăm vạn không đầu tư được gì, cho nên Bạch Thụy mới đổi lời nói là chi tiền nuôi Khương Sầm.
Bọn họ không còn là quan hệ kim chủ nữa thì cậu cùng hắn ngang hàng.
Dùng tiền của hắn nuôi hắn thì có ý nghĩa gì, cho nên món tiền đầu tiên Bạch Thụy kiếm được mà có giá trị lớn như vậy cậu liền lấy ra đi chu cấp cho người yêu của mình.
Đáng yêu lại ngốc manh đến thế là cùng.
Nhưng cũng chọc người vui vẻ muốn chết.
Lúc Sùng Minh hỏi sao cậu lại biết chuyện này thì Bạch Thụy nói cậu học được trên mạng.
Mặt Sùng Minh lúc đó hài hước không chịu nổi mà ai đó từ đầu chí cuối đều không hề để ý.
Mãi đến sau này Sùng Minh mới biết ông chủ hắn vì muốn ai đó thông suốt mà đổi một cách làm khác, để cậu ở trên mạng xem ba cái loạn thất bát tao.
Biểu tình của Sùng Minh lúc đó một lời cũng không thể diễn tả hết được.
Kết quả là sau khi thương lượng với ai đó xong Bạch Thụy quyết định cầm một sợi tóc của Tô Miện đưa cho đám người kia lấy trăm vạn.
Đám người kia đương nhiên xét nghiệm ra Khương Sầm không phải con ai trong số ba người họ hay cả Khương lão gia tử thì lập tức ra tay quyết đoán rồi.
Cho nên Trác Dịch vừa chỉ điểm một chút họ đã không hề chần chừ ra tay thẳng thừng, một phát là vừa ý Khương Sầm như vậy.
"Em ấy sắp về S thị rồi, nhớ tăng cường cảnh giác hơn."
"Vâng, Khương tổng."
...
"Cắt! Cắt!"
Tiêu đạo lần thứ năm bực bội yêu cầu ngừng lại cảnh quay đang diễn ra kia.
"Rốt cuộc cô đã ăn cơm chưa!?"
Lý Hân - Nữ phụ đóng vai phu nhân bất đắc dĩ của Tô Lạc bị Tiêu đạo quát đến đáng thương rụt lại đầu vai nhưng chẳng dám nói tiếng nào hết.
Từ nãy đến giờ cô bị chửi khá nhiều, hốc mắt đều muốn đỏ.
Họ là đang quay cảnh tượng cuối cùng dẫn đến cái chết của Tô Lạc.
Nhưng Lý Hân cứ không ngừng diễn không đạt.
Đại loại là thời điểm cô đâm Bạch Thụy trong mắt không có cảm xúc mãnh liệt của một nữ phụ phản diện sắp giải thoát khỏi tình cảnh hiện tại cũng như đã muốn nhìn thấy tương lai tươi đẹp phía trước.
Ánh mắt đó là một điểm nhấn đặc biệt làm nổi bật vai diễn này mà cô nàng cứ mãi không diễn được cho nên Tiêu đạo mới khó chịu.
"Không được rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy cho dù là ngày mai cũng chưa chắc quay xong được.
Tạm thời bỏ cảnh này qua một bên, diễn những cảnh còn lại đi.
Cảnh này sáng mai chúng ta thử lại."
Tiêu đạo nhìn thời gian, không thể không tạm thời để cảnh này sang một bên.
Lý Hân đỏ hốc mắt lủi thủi đi qua một bên.
Nói thật thì ngũ quan cùng tính cách của Lý Hân trông có vẻ không hợp với vai diễn này cho lắm.
Mấy cảnh quay yêu cầu cô nàng phải tâm cơ, lần nào cũng phải quay đi quay lại rất nhiều lần.
Bạch Thụy nghe đâu cô nàng là một người đi cửa sau.
Trước đây toàn đóng nữ phụ bánh bèo, đóng mãi lại thành một màu cho nên lúc này mới nhận một vai diễn hoàn toàn khác hẳn.
Lúc đóng giả vợ chồng tình thâm với Tô Lạc thì không sao, nhưng chỉ cần đóng cảnh tâm cơ là lại không được.
Nếu vai diễn này cô nàng đóng tốt thì sẽ là một cú nhảy vọt cực lớn cho lịch sử trong nghề của cô nàng.
Nhưng hiện tại xem ra...
Phía sau không có vai diễn của Bạch Thụy cho nên cậu cũng được nghỉ ngơi một chút.
Bạch Thụy nghĩ nghĩ, sau đó dưới cái nhìn khó hiểu của Sùng Minh đi lại chỗ Lý Hân đang cặm cụi đọc kịch bản.
Cô nàng trông thật sự rất cố gắng để nắm được vai diễn này.
Nhưng bởi vì nhiều lý do, người trong đoàn làm phim không hề có nhiều cảm tình với cô nàng lắm.
Tình cảnh của cô nàng xem ra giống Bạch Thụy lúc mới đầu nhưng cậu thì đi lên còn cô nàng lại giậm chân tại chỗ.
"Cô đã từng căm hận một người bao giờ chưa?"
Lý Hân vốn bị sự xuất hiện của cậu làm cho giật mình, nghe cậu nói như vậy thì trong mắt nhất thời không giữ được hiện lên một thứ cảm xúc chân thật khác hẳn cái vẻ ngoài nhu nhược dịu ngoan của mình.
"Chính là thứ cảm xúc này, lại thêm một chút hi vọng muốn nổi tiếng, muốn đứng trên người khác, vậy là được rồi.".