Ngẫm lại thì có một chuyện không đúng lắm.
Sùng Chinh cảm thấy khó hiểu là tại sao họ không đánh xuân dược cho Khương Sầm như trước đây.
Bởi vì mê dược chỉ khiến Khương Sầm hôn mê...!Bộ họ cho rằng một người đang mê mang có thể cứng lên được à? Cũng có khi...!Nhưng Sùng Chinh hiểu lầm rồi.
Là họ không tìm được cơ hội chuốc xuân được cho Khương Sầm.
Một lần bị ám toán hắn đã cảnh giác rồi.
Vốn dĩ lúc đánh mê được hắn họ cũng muốn đánh thêm xuân dược nữa.
Nhưng một là do Sùng Chinh đến quá nhanh, hai là Tống Thiên Kim người đàn bà này cho rằng chẳng cần xuân dược cô ta vẫn có thể chinh phục được người đàn ông này.
Cô ta tự tin không sai, nhưng nó đã sai khi áp lên người Khương Sầm.
Cho nên chẳng có cái sai lầm nào mà tự nhiên cả.
Chẳng biết Tống Thiên Kim có hối hận hay không nữa.
Nhưng chuyện này để cho Khương Sầm đến nói, hắn sẽ lạnh lùng phun ra ba chữ: Không có cửa.
Cho dù có thuốc kích dục thì Tống Thiên Kim cũng đừng hòng đạt được mục đích.
Trừ khi không có sự cản trở của Sùng Chinh, bọn họ mạnh mẽ đem hắn áp ở trên giường cho Tống Thiên Kim cưỡi hắn thì còn may ra.
Nhưng trên đời này làm gì có nếu như, có trừ khi.
Chỉ cần chuyện còn chưa diễn ra, cái gì đều nói không thông.
Mà xong chuyện rồi họ cứ đợi hắn trả lại tất cả đi.
Trừ khi hắn chết, chuyện này mới có cơ vãn hồi.
Chuyện ngày hôm đó tuy bị người của họ phong tỏa kín kẽ nhưng chưa chắc bên Trác gia không biết, dù sao chuyện đều xảy ra tại phòng nghỉ nơi diễn ra buổi tiệc.
Thời điểm Sùng Chinh giằng co cùng đám người Khương lão gia tử phái tới âm thanh tạo ra cũng không nhỏ.
Bọn họ không biết Trác Dịch trở về có nói nhăng nói cuội với Bạch Thụy hay không nhưng đến khi Khương Sầm có rảnh tay quan tâm đến cậu sau bữa tiệc ngày hôm đó thì Bạch Thụy đã xảy ra chuyện trước.
Nhưng vấn đề lại không phải đến từ chỗ của Trác Dịch mà là Tô Miện, cái người Khương Sầm từng có cảnh báo Bạch Thụy nên cẩn thận một chút.
Bạch Thụy không phải không nghe lọt tai lời hắn.
Có điều chuyện này xảy ra thoát không được liên quan đến hắn.
Mà phàm là chuyện liên quan đến hắn thì mọi thứ sẽ trở nên khác đi.
Bạch tiểu hỗn sắc kim long Thụy sẽ không còn ngoan ngoãn nữa.
Chuyện là buổi tiệc sinh thần ngày hôm đó của Trác lão gia tử không hề nhỏ, trong buổi tiệc còn có giới truyền thông tham dự vào cho nên toàn bộ hoạt động trong bữa tiệc đều được trực tiếp lại.
Dù đến ngày hôm sau Bạch Thụy mới xem nhưng không tránh được cậu nhìn thấy cảnh Tống Thiên Kim trong suốt buổi tiệc không ngừng lượn quay Khương Sầm, còn có lúc cuối theo đuôi Khương Sầm tiến vào lối đi bên hông hội trường.
Vốn dĩ chuyện cũng không đến nổi bết bét, chính là người bị trận ghi hình này ảnh hưởng không chỉ có mỗi mình cậu mà còn có Tô Miện đang cùng cậu xem nữa.
"Bạch Thụy ức...!Cậu nói xem ức...!Đàn ông có quyền có tiền có cái mặt đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm sao...!Ức!"
Tô Miện nói xong còn không nhịn được nấc cụt một cái.
Bên trong hơi thở đều là mùi rượu nồng nặc.
Lúc này toàn thân cậu ta đều là mùi rượu, lại gần như là ngã quỵ trên bàn thủy tinh trong phòng bao của quán bar mà vừa nấc cụt vừa oán hận không ngừng.
Bạch Thụy ở bên cạnh khuôn mặt cũng có chút đỏ vì nãy giờ nếm thử không ít rượu.
Đôi mặc mâu hỗn độn còn trở nên mông lung say lòng người cho thấy trạng thái tỉnh táo đã không ít bị men rượu làm cho mài mòn đi.
Dù cậu khi đến đây vốn không có nhiều cảm xúc như Tô Miện thì hiện tại khi bị rượu ngấm vào đầu óc đều mơ hồ lên vẫn là bị cảm xúc của Tô Miện lôi kéo theo.
Cậu ngốc nghếch giơ chai rượu trong tay lên vừa hét lớn nói: "Vậy thì không cần họ nữa! Đều là họ không biết giữ thân mới để cho người ta không ngừng xáp tới! Đều là họ sai!"
"Ha...!Cậu nói đúng! Uống!"
"Yo!"
Cứ như vậy hai người ngươi một câu ta một câu, ngươi một ly ta một ly uống đến chai lọ lăn đầy đất.
Chính vì thế họ hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến khi cửa phòng bao đều là bị người đạp ra mới giật mình choàng tỉnh khỏi cơn say nữa vời.
"Chúng tôi hoài nghi trong quán bar có người tàn trữ, sử dụng chất cấm! Chúng tôi yêu cầu tất cả lập tức ra ngoài tiến hành xét người!"
Người vừa đến mặc đồ của hình cảnh địa phương chẳng đợi cho họ phản ứng đã lập tức phun ra một tràng.
Vốn tửu lượng của Tô Miện không hề thấp, thời điểm cái cửa bị phá ra cậu ta bị làm cho giật mình đã tỉnh táo lại một nữa.
Vừa nghe thấy những lời này sắc mặt cậu ta không khỏi tái đi, trong lòng đều là thầm hô không tốt.
Bạch Thụy bên cạnh vốn đã say không ít vì thử khá nhiều rượu nhưng cậu được cái có nào phải người thường.
Cho nên lúc này dù cả người cậu mông lung nhưng tinh thần vẫn miễn cưỡng tỉnh táo.
Chỉ là cậu không hiểu hắn ta đang nói cái gì.
Cho đến khi Tô Miện trong lúc đám người kia kiểm tra cái gì loạn thất bát tao mà lung tung giải thích cho cậu Bạch Thụy mới biết họ bị tình nghi là sử dụng chất kích thích.
Nhìn biểu tình nghiêm trọng của Tô Miện, Bạch Thụy cũng không khỏi đề lên mười phần tinh thần dù thân thể đều là phải dựa vào Tô Miện cùng nhau chống đỡ mới không ngã ra.
Có điều sử dụng chất cấm gì đó...!Tuy cậu mất đi tu vi nhưng không đến mức không phân biệt được thành phần của thứ mình uống rốt cuộc có hại hay không.
Cho nên sau khi nghe Tô Miện nói cậu còn định khẳng khái đôi co với đám người đang căng mặt ra kiểm tra khắp nơi kia.
Nhưng chưa đợi cậu làm gì thì đã có người chạy đến giải cứu cho họ.
"Xin lỗi, họ chỉ là đến đây uống rượu giải sầu, không hề có dùng cái gì."
Trác Dịch không biết từ đâu được đến tin tức mà kịp thời xuất hiện giúp họ giải thích với bên kia.
Hắn còn dựa vào quan hệ của mình để đảm bảo cho hai người rồi mang họ rời khỏi quán bar trở lại khách sạn của đoàn làm phim.
Thì ra trong quán bar lúc đó mục tiêu của cảnh sát cũng không phải một mình họ mà họ chỉ là bị liên lụy.
Cũng không biết tại sao cảnh sát lại nhận được tin xác thực mà chạy đến.
Nhưng sau khi họ được đón đi, còn chưa kịp rời khỏi cửa quán bar thì bên trong đám đông ngồi ôm đầu trên sàn nhà bóng loáng cảnh sát đã tìm được chất cấm từ trên thân một người nhân viên của quán bar.
Tô Miện lúc đó khỏi nói là sắc mặt có bao nhiêu tệ.
Bạch Thụy không hiểu rõ nên chỉ nghĩ cậu ta thật sự là bị tình huống mới rồi dọa cho sợ hãi không nhỏ.
"Trác ảnh đế, cảm ơn anh."
Vừa đến trong xe Tô Miện đã run rẩy cảm ơn Trác Dịch.
"May mà tôi đến tìm Bạch Thụy lại không gặp được người.
Vừa lúc Sùng Minh đều không liên lạc được với cậu ấy chúng tôi mới lập tức chia nhau ra tìm.
Hai người cũng thật là...!Cậu là minh tinh nổi tiếng đó Tô Miện.
Bạch Thụy không biết gì thì cậu vẫn phải biết chứ! Đang trong lúc quay phim đến quán bar uống rượu, cậu..."
Trác Dịch có phải nói là lạnh lùng nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ giúp Tô Miện khai thông đầu óc bị thất tình làm cho mụ mị.
Tô Miện thật sự là sợ.
Ngẫm lại nếu hôm nay chuyện họ bị dính vào chất cấm ở quán bar, tuy là không có liên quan nhưng lỡ bị tung lên mạng thì...!Nghĩ đến đây sắc mặt cậu ta lại càng xấu hơn: "Tôi không nghĩ...!Xin lỗi, Bạch Thụy."
Là cậu ta rủ rê xúi giục Bạch Thụy.
Tô Miện vẫn là chân thành nhận lấy sai lầm của mình.
"Chúng tôi chỉ là đi uống rượu thôi."
Bạch Thụy khẳng khái cho rằng họ không có làm gì sai.
Chỉ là không theo lại tình huống thôi.
Quán bar mở cửa kinh doanh thì họ được phép vào chứ.
Chẳng lẽ minh tinh thì không được đến?
Hai người kia nhìn cậu ngây thơ như vậy thì bất đắc dĩ.
"Bạch Thụy cậu không biết...!Hầy, đều là tôi sai.
Lần này vẫn là phải cảm ơn anh."
Tô Miện ngẫm thấy có nói Bạch Thụy cũng không hiểu cho nên chỉ biết hướng Trác Dịch cám ơn.
"May mà không thật sự có chuyện gì."
Trác Dịch đều là thở phào nhẹ nhõm một phen.
Bạch Thụy tuy không biết tình hình nhiều ít nghiêm trọng nhưng vẫn biết hôm nay Trác Dịch thật sự đã giúp họ cho nên cũng nói một tiếng cảm ơn.
"Lỡ hai người có chuyện đoàn làm phim cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Ý hắn là hắn chỉ vì chuyện công, không phải chỉ vì mình Bạch Thụy.
Dù mới đầu hắn là vì cậu mới chạy đến đây mà kịp thời giải cứu họ.
Nhưng không thể không nói Trác Dịch biểu hiện quá hoàn hảo.
Đến Tô Miện còn cảm thấy Bạch Thụy lần này nên là thay đổi cách suy nghĩ với Trác Dịch một chút mới đúng.
Thật vậy, Bạch Thụy là người có ơn sẽ báo, tuy cậu vẫn không thích hắn nhưng là sẽ không có gây gắt với hắn như trước.
Trong lòng cậu cũng nhớ ơn hắn sau khi bị Sùng Minh mắng cho một trận té tát ngay khi trở về.
Cậu hiện tại đã triệt để hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề dù cậu vẫn cho rằng chuyện chẳng đến mức nào cả.
"Cậu..."
Sùng Minh nhìn một con tiểu hỗn sắc kim long đều bị hắn mắng đến co lại một đoàn trên ghế sofa mà không biết nên nói sao nữa.
Nhưng mặc kệ thế nào hắn vẫn phải nói: "Chuyện này không giấu được Khương Sầm, cậu..."
"Mặc kệ anh ấy!"
Ai biết người kia vừa nghe hắn nói đã sừng sộ lên dọa Sùng Minh đều là giật mình.
"Cậu làm sao thế?".