Lý Nam nói đến hăng hái, nhưng lời còn chưa xong quyển kịch bản sạch sẽ không có nếp nhăn trên tay Bạch Thụy đã đập tới tấp vào mặt vào đầu hắn.
Mặc cho Lý Nam nữa la hét nữa trốn tránh thì vẫn bị Bạch Thụy không nói tiếng nào đánh cho tơi bời, hoa mắt váng đầu ngã gục trên đất.
"Cậu! Sao cậu..."
"Bạch Thụy!"
Lý Nam run tay chỉ vào Bạch Thụy dù trong lúc đánh người thì trên mặt cũng không có nhiều biểu tình muốn mắng, nhưng nữa đường tiếng Sùng Minh lại vang lên cắt ngang.
Lý Nam vừa giận vừa sợ vừa nhìn đã biết Sùng Minh là trợ lý của Bạch Thụy, hắn lập tức hét ầm lên: "Đây là kiểu minh tinh gì!!? Đánh người! Tôi xem cậu là không muốn làm minh tinh, không muốn đóng phim nữa đúng không?? Cho dù hiện tại cậu có lấy lòng ông chủ của tôi...!A! Đừng đánh!"
Hắn vừa nói đến đây đã bị hành động giơ quyển kịch bản của Bạch Thụy dọa cho lùi về sau.
Bộ dạng như chó táp chật vật không chịu nổi.
Sùng Minh vừa nghe đã biết minh tinh nhà mình vừa xuất đạo đã muốn bị quy tắc ngầm, tim gan phèo phổi gì đều không nhịn được run lên.
Này mà để ai đó biết...!Hắn không dám nghĩ nữa.
Lại nhìn Bạch Thụy bình thường dịu ngoan nay lại biết hùng hổ đánh người, cho dù đối phương đáng bị đánh nhưng trong suy nghĩ của Sùng Minh, tiêu sái như Bạch Thụy cũng rất không dễ dàng đâu.
"Đi thôi anh Minh."
Bạch Thụy đánh người một chút đều không quan tâm hậu quả là gì, nữa nói với Sùng Minh, nữa cất bước đi trước.
"Khoan đã! Tôi có thể không so đo chuyện cậu làm.
Nhưng chẳng lẽ đến vai diễn cậu cũng không cần hay sao!?"
Lý Nam giận lắm nhưng thấy Bạch Thụy đi như vậy hắn lại sợ nhiều hơn.
Việc ông chủ giao cho nếu không hoàn thành thì hắn sẽ không có trái ngon để ăn đâu.
Nên dù không muốn thì hắn vẫn phải nén giận mà làm cho xong chuyện.
"Nếu ông chủ của anh có thể quyết định được thì cứ việc làm.
Đừng có lại đánh chủ ý lên người minh tinh nhà tôi."
Lần này không đợi Bạch Thụy lên tiếng thì Sùng Minh đã lạnh lùng nhìn Lý Nam, đặng che chở cho tiểu minh tinh một mặt sương lạnh lên xe.
Lý Nam còn muốn nói gì nhưng điện thoại trong túi hắn lại đúng lúc vang lên.
Hắn đang run rẩy bắt điện thoại thì xe của Bạch Thụy đã chạy mất bóng.
Không còn cách nào khác, hắn không thể không tập trung tinh thần mà đối phó với ông chủ của mình trước.
Ở nơi góc khuất cách đó không xa, Giang Bân cầm điện thoại trong tay sắc mặt có phần dữ tợn mà chính hắn cũng không nhận ra.
Nhưng khi trợ lý của hắn tìm tới thì hắn một mặt ngoan ngoãn cất điện thoại, theo trợ lý rời đi nơi góc nhỏ này.
Thời điểm nghe trợ lý hỏi sao hắn lại đứng đây thì Giang Bân lại nói hắn lạc đường.
Trợ lý của hắn nghe thì chỉ có kỳ quái nhíu mày chứ không nói gì nữa.
Một khúc nệm nhỏ không ai biết, không nói được Bạch Thụy có quan tâm hay không, nhưng cho tới lúc về đến nhà tâm trạng cậu vẫn rất không vui.
Sùng Minh trên đường về đã đắn đo bảy bảy bốn chín lần, mạch não sắp đứt đến nơi rồi, cuối cùng vẫn quyết định trước im lặng không nói cho kim chủ ba ba của tiểu minh tinh biết.
Lại xem Bạch Thụy sẽ nói thế nào trước đã.
Khương Sầm vẫn còn ở đây, thấy tiểu minh tinh của hắn tay cầm quyển kịch bản lúc đi sạch sẽ lúc về nhàu nát, sắc mặt còn khó coi thì mày kiếm nhíu lại thấy rõ.
Sùng Minh theo phía sau cùng vào nhà, vừa nhìn thấy biểu tình của hắn mà tim mém chút ngừng đập.
May mắn lực chú ý của Khương Sầm vẫn luôn đặt trên người Bạch Thụy nên không có chú ý tới hắn.
Sùng Minh cũng mất cơ hội thay đổi chủ ý ban đầu, nhận mệnh mà đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho tiểu chủ Bạch Thụy.
Bản thân Bạch Thụy đối với việc Khương Sầm vẫn còn ở đây không có suy nghĩ gì cả.
Cậu khó chịu trong lòng đặt quyển kịch bản có chữ ký của tác giả xuống bàn, bản thân nằm phịch trên ghế sofa bên cạnh người đàn ông, đầu vùi vào khe ghế hờn dỗi.
Tiểu bá vương tự nghĩ không thể đập kẻ đã chọc giận mình ra bã thì không chịu nổi.
Thật sự là quá uất ức.
Bạch Thụy không quan tâm lắm vai diễn có lấy được hay không nữa, cậu bỗng nhiên muốn trở về nhà quá...
Khương Sầm nhìn mái đầu thiếu niên xỏa tung bên chân, một bộ chán chường thiếu sức sống hắn lần đầu nhìn thấy khiến cằm hắn bạnh ra, khí lạnh tỏa khắp người.
Ủ????g hộ chí????h chủ ????ào ????gay == TR????MT R????Y????????.???????? ==
"Lại đây."
Bạch Thụy đang giận dỗi nghe thấy mệnh lệnh mang theo áp xuất thấp này của người đàn ông thì khựng lại một giây.
Sau đó dưới cái nhìn của Khương Sầm, cái đầu nhỏ kia dần dần nhúc nhích hướng về phía đùi hắn, thản nhiên gác lên đó, mặt úp vào cơ bụng săn chắc...!Hình ảnh này cho người ta cảm giác thiếu niên nhiều đáng thương gì đâu.
Nhưng nó vẫn là thành công làm dịu tâm trạng của người đàn ông ở trong suy nghĩ của Bạch Thụy là không hiểu vì sao mà bị đẩy lên.
Bạch Thụy đang hờn dỗi lại bị hắn dọa, không chút ý tứ lại ủy khuất mà vùi đầu vào bụng hắn lại dụi lại hít mấy cái.
Hai tay cậu nữa ôm hông hắn, tâm tình vì vậy mà thả lòng hơn, khẽ cuộn người bên cạnh hắn, trông cứ như một con mèo Ba Tư kiêu ngạo nhưng nhu thuận chọc người muốn vuốt ve.
Mà thật, Khương Sầm thản nhiên luồn mấy đầu ngón tay vào mái tóc mềm mại sáng lấp lánh của thiếu niên, giọng nhẹ đến bất ngờ mà hỏi: "Ai chọc em?"
"Không biết."
Thiếu niên rầm rì đáp lại.
Còn cảm thấy không đủ mà nói thêm: "Không muốn biết."
"Hắn làm gì em?"
Khương Sầm nhìn cậu như vậy trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh một con mèo đang xù lông.
Dù khóe môi giương lên, tay còn không ngừng vuốt ve lông mèo đến mức con mèo thoải mái rên hừ hừ thì hắn vẫn không nhanh không chậm mà hỏi.
Bạch Thụy được người đàn ông xoa dịu ít nhiều, bĩu bĩu cái môi lập tức xả hết tất cả bất mãn trong lòng ra.
Cậu nói: "Hắn dám uy hiếp tôi! Nói tôi không làm cho ông chủ hắn vui vẻ thì nhất định sẽ không cho tôi đóng phim! Còn xúc phạm thân thể tôi nữa!"
"Khuôn mặt này có may mắn hay không cũng không mượn hắn đến bình phán!"
"Tôi muốn đánh hắn đến cha mẹ đều nhận không ra luôn!"
"Còn dám kiêu căng với tôi nữa!"
Bạch Thụy phát tiết tâm tình đến hăng, không hề nhận ra cả gian phòng khách đã trở nên im lặng như tờ từ lúc nào.
Sùng Minh đứng trong bếp lại không ngừng run rẩy như cầy sấy.
Cha mẹ tôi ơi...!Không ngờ tiểu chủ của hắn bình thường ngoan ngoãn là vậy, không nghĩ tới hỏa khí lại lớn thế.
Hắn nhớ đến tình trạng của Lý Nam lúc đó, cảm thấy đối phương đã rất te tua rồi...
Nhưng Sùng Minh có vẻ đã quên, ở đây còn có một người hỏa khí còn lớn hơn tiểu chủ nhà mình nữa.
Sau khi Bạch Thụy mắng chửi đủ rồi, tiếp đó Sùng Minh nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ tính quyến rũ chẳng khác gì mọi khi nếu như nó không mang theo gió lạnh nơi địa ngục tu la khiến người nghe run rẩy...
"Tôi cho em đánh.
Lần sau nhất định phải đánh cho cha mẹ hắn đều nhận không ra, tốt nhất là suốt đời không thể xuống giường được, có hậu quả gì tôi lo hết."
Đừng nói là Sùng Minh, đến cả Bạch Thụy đang hờn giận nghe lời này từ trong miệng người đàn ông, cảm nhận đến khí áp trên người hắn cũng không nhịn được đánh cái rùng mình, lông trên người dẹp lép hết xuống.
Còn giận gì đó...!Tạm biệt!.