Động thái vừa rồi của hai người họ với nhau rốt cuộc có bị chú ý tới không không ai biết.
Kỷ Lâm sau đó vẫn là bị người ta bàn tán ác ý một trận.
Mấy lời kia không ngoại lệ đều là nói hắn không biết lượng sức, vẫn nên an phận ở nhà vẫn hơn.
Kẻ gợi chuyện có khi là có thù oán với hắn cũng nên.
Có điều Kỷ Lâm sau khi trải qua một chuyện kia thì trông có vẻ trưởng thành lên.
Hắn ngược lại không động đậy nhúc nhích gì mặc cho người ta nói.
Bạch Thụy vốn không phải người lo chuyện bao đồng.
Sau cái đối mắt kia thì cậu lại tiếp tục nghiên cứu kịch bản trong tay.
Nhưng không biết từ lúc nào mà bên người cậu lại có thêm một người dòm tới.
Đối phương không nói không rằng khẽ nhìn vào kịch bản trên tay cậu, sau đó biểu tình cứ như nhìn thấy quỷ.
"Có chuyện gì sao?"
Bạch Thụy nhanh chóng phát hiện ra dị động bên cạnh mà lịch sự xoay người nhìn đối phương hỏi một câu còn không quên đem kịch bản khép.
Người bên cạnh là một cô gái dáng dong dỏng cao còn mang một đôi giày bảy phân cho nên khi cô đứng với Bạch Thụy thì trông có vẻ ngang tầm với cậu.
Cũng chính vì vậy mà cô mới dễ dàng nhìn vào kịch bản của Bạch Thụy.
Bạch Chi đang bàng hoàng nghe cậu hỏi thì giật mình khẽ lùi lại một bước.
Sau đó giống như đắn đo cái gì, một hồi cô mới quyết tâm lên tiếng.
"Kịch bản là của cậu à?"
Bạch Thụy không hiểu lắm câu hỏi này là có ý gì, kịch bản trên tay cậu thì đương nhiên là của cậu rồi.
Thế nhưng cậu vẫn là gật đầu.
Sau đó cậu liền thấy cô nàng khoa trương đưa tay lên che miệng.
Bởi vì đám người khá đông cho nên khó tránh khỏi khoảng cách đôi bên không xa.
Vì vậy động tĩnh bên này vẫn là sẽ thu hút một vài người gần đó.
Trong lúc nhất thời họ đều nhìn lại đây.
Bạch Thụy ngoài khó hiểu ra thì thực chất không bận tâm gì nhiều.
Thấy cô nàng kia cứ mãi như vậy nhìn mình, cậu nhìn một chút rồi dời mắt đi không nhìn nữa.
Hay làm sao lúc này cửa phòng thử vai mở ra, còn người bên trong vừa xuất hiện đã gọi tên cậu.
"Bạch Thụy có ở đây không?"
Bạch Thụy cái tên này ở đây chắc chỉ có mỗi Kỷ Lâm khi nghe thấy là có phải ứng nhanh nhất nhìn đến cậu.
Người khác có lẽ đã từng nghe qua tên cậu nhưng trong lúc nhất thời khó mà nhớ ra được hay biết cậu mà nhìn tới được.
Còn Bạch Thụy sau khi nghe gọi thì theo phản xạ lướt qua đám người bước đến chỗ đó.
Bạch Chi thấy cậu đi thì biểu tình càng thêm khoa trương, nhưng sau đó là biểu hiện nhìn thấu được sự thật mà thở hắt ra một hơi vừa nhìn theo bóng lưng Bạch Thụy rời đi.
"Tôi là Bạch Thụy."
Bạch Thụy nào có khả năng chú ý đến cô nàng, cậu thản nhiên bước đến trước mặt trợ lý của đoàn phim vừa nói.
"Tôi biết.
Vào đi."
Người trợ lý kia lại nghĩ cậu cho rằng mình không biết cậu mà cười bật lại một câu, sau đó mở rộng cửa cho cậu.
Bạch Thụy không chút chần chừ đi vào.
Trợ lý sau đó cũng không có gọi thêm ai nữa mà đem cửa phòng đóng lại, ngăn cách những ánh mắt tò mò bên ngoài với bên trong.
"Cậu ta là ai thế? Nhìn đẹp mắt nhưng chưa thấy lần nào?"
"Tóc màu hoàng kim nổi bật như vậy."
"Tôi ngược lại đã nhớ ra người này là ai rồi."
Trong lúc đám người đang xì sầm bàn tán thì bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh đặc biệt nhẹ nhỏm, cứ như vừa phát hiện ra tân đại lục này tên gì ấy.
Nhất thời đám người đều hỏi tới.
"Cậu ấy là người đang nổi đình nổi đám bởi scandal với Trác Dịch ảnh đế trên mạng chứ đâu.
Bạch Thụy tân nhân khách mời của chương trình Minh Tinh Đại Chiến Tràng.
Chắc phải có người xem rồi chứ?"
"Đúng rồi, hèn chi cứ thấy như đã khắc sâu trong trí nhớ mà nhất thời không đào ra được."
"Người như vậy thật ra không dễ quên."
Điều này không hề sai.
Bạch Thụy thật sự là người đi đâu cũng sẽ thu hút tầm mắt của người khác.
Có lẽ nhất thời tâm trí người đó còn bị quấy rầy bởi những chuyện khác nên không nhớ ra thôi.
Nhưng nhớ ra rồi sẽ tự động càng thêm khắc sâu.
"Tôi chỉ thắc mắc là tại sao chỉ gọi có mình cậu ấy."
Rốt cuộc đã có người vạch trần điểm mấu chốt nhất này.
Bạch Chi thì cứ như đang đợi sẵn câu hỏi ấy mà ngay lập tức bật thốt ra, còn giống như đã nghẹn nãy giờ vậy.
"Bởi vì cậu ấy là ứng viên cho vai nam chính của bộ phim này."
Lời này chẳng khác nào viên đá ném vào trong hồ nước, khiến cho gợn sóng dồn dập xuất hiện.
"Thật ư?"
"Sao cô biết?"
Đám người ồn ào quay đầu nhìn Bạch Chi hỏi.
Kỷ Lâm tuy đã có ý tưởng nhưng vẫn là nhìn tới cô nàng, im lặng chờ đợi lý do mà cô nhìn như không phải chỉ phán đoán thông thường mà là khẳng định.
Bạch Chi khẽ hất mái tóc lượng sóng màu hạt dẻ của mình ra sau đầu vừa nhìn kịch bản trong tay thản niên nói: "Bởi vì tôi nhìn thấy kịch bản cậu ấy cầm trong tay, gạch đỏ xuất hiện bên trên đều là lời thoại cho vai nam chính."
Đây thật sự là một câu trả lời đặc biệt có tính thuyết phục.
Ai nấy đều biết kịch bản có điểm đặc biệt khi đưa đến tay diễn viên, đó là sẽ gạch chân bằng bút màu đỏ dưới phần lời thoại của vai diễn người đó sẽ đóng.
Như Bạch Chi muốn vào vai nữ chính thứ hai của bộ phim thì kịch bản trong tay cô sẽ có gạch chân màu đỏ dưới lời thoại của vai đó.
"Mới nãy tôi cũng chấn động vô cùng.
Tuy biết rằng Giảng đạo luôn chọn diễn viên không theo lẽ thường, bản thân tôi còn không nhận ra Bạch Thụy cho nên rất bất ngờ.
Tôi luôn cho rằng người thủ vai này sẽ là nam minh tinh có tên tuổi."
Lời này của Bạch Chi thật ra không sai.
Trong lòng đám người ở đây đều cho rằng như vậy dù rằng Giảng đạo luôn có tiền sử chọn diễn viên cho bộ phim của ông rất khác biệt.
Có lẽ lần này cũng là một lần khác biệt như vậy.
Mặc kệ đám người bên ngoài xôn xao, Bạch Thụy đến bên trong vẫn là an tỉnh đứng trước mặt vài người ngồi phía sau cái bàn dài.
Cảnh tượng này cậu đã từng thấy một lần nên không tính là bỡ ngỡ.
Nhưng mấy ánh mắt kia cứ như đèn pha, soi đến cậu cũng cảm thấy nhột nhạt không yên dù phần định lực là cậu có đủ.
"Thầy Giảng, coi bộ lần này người thầy chọn rất tốt nha, có thể chịu được vài người chúng ta chú mực vẫn không có chút lay động gì."
Giống như đã nhìn đủ, bỗng nhiên người ngồi ở tận cùng bên trái cái bàn sang sảng nói.
"Nhàm chán."
Đối với lời của hắn, người phụ nữ trung niên bên cạnh Giảng đạo lại lạnh lùng hộc ra một câu khinh thường như vậy.
Bạch Thụy không biết bà đang nói cái gì nhưng người kia nghe bà nói thì nhún vai bày tỏ bản thân không có ý kiến.
Bà ấy lại không thèm để ý hắn mà sau đó đem hai tay đặt cả trên bàn, mấy ngón tay đan vào nhau vừa thẳng lưng rướn người lên nhìn Bạch Thụy đứng đó hỏi: "Chàng trai, có học qua võ thuật gì rồi à?"
Lời này cho thấy có lẽ bà đã xem qua hai tập của show giải trí Bạch Thụy đã tham gia...!Mà không, có khi tất cả người ở đây đều xem rồi, cho nên bà mới hỏi như vậy.
"Có học qua, nhưng chỉ là để phòng thân, không tính là võ thuật chính tông gì."
Nói vậy thật ra không sai.
Bạch Thụy trước giờ chưa từng học võ kỹ gì, tất cả đều là hành động bản năng trăm ngàn lần mà ra.
Cậu một con hỗn sắc kim long thích nhất là dùng đuôi quật người ta, hay dùng trảo tát người thôi.
Cái cậu biểu hiện trong mắt bọn họ thật ra chỉ phản ứng cơ thể, phản xạ bản năng, không tính là võ thuật gì thật.
Nhưng ở trong mắt đám người nó lại khác.
Sự linh hoạt đó họ cho rằng là cậu đã học qua võ thuật bài bản lại đặc biệt thuần thục tự nhiên mới làm được tiêu sái như vậy.
Cho nên khi nghe cậu nói thì họ cho rằng cậu đang khiêm tốn.
Nhưng thật ra không quá quan trọng, họ chỉ cần sự linh hoạt kia của Bạch Thụy thôi.
"Được rồi, nhìn đã nhìn đủ, hiện tại bắt đầu đi."
Giảng Kinh thấy không sai biệt lắm rồi thì lên tiếng dàn xếp.
Giang Kinh bằng tuổi Tiêu Tầm nhưng ông trông rất trẻ.
Có thể là do ông hoạt động nhiều, chú trọng rèn luyện thân thể cùng dưỡng sinh nên trông tràn đầy sức sống.
Lục Thời Minh nói ông trong ngoài bất nhất.
Tạm thời Bạch Thụy chưa nhìn ra nhưng có thể thấy ông rất nghiêm khắc khi bước vào vấn đề chính.
Tựa như lúc này, trạng thái của ông trở nên khác hẳn trước đó.
Nghiêm nghị lạnh lùng hơn, khiến cho ng ta có cảm giác rất hung dữ.
"Thấy đống chướng ngại kia không.
Cậu chỉ cần từ bên này về tới bên kia là xong."
Ông ấy chỉ về phía sau Bạch Thụy, thản nhiên như không nói.
Bạch Thụy theo hướng tay ông chỉ quay đầu nhìn qua.
Thời điểm đó đám người đều chăm chăm nhìn xem biểu tình của cậu.
Nhưng không biết nên nói thất vọng hay hài lòng, chính là không thể diễn tả được cảm xúc của họ khi thấy vẻ mặt bình thường của Bạch Thụy, cho nên chỉ có thể dùng hai chữ kỳ quái để hình dung thôi.
Đúng vậy, Bạch Thụy bình thản nhìn dãy thùng hàng xếp chồng xếp đống ở kia, trên mặt không có biểu tình gì đáng nói cả.
Sau đó cậu đưa kịch bản cho người trợ lý mới nãy gọi cậu vào nhờ hắn giúp cậu cầm rồi tự mình đi đến một đầu của đống chướng ngại vật.
"Cứ vật mà đi qua sao?"
Đứng trước nó, Bạch Thụy vẫn quay qua hỏi lại đám người bên kia lần nữa cho đảm bảo.
"Đúng vậy, mặc kệ cậu làm cách nào, chỉ cần qua tới bên kia là được."
Giảng đạo gật đầu khẳng định còn nhắc lại lần nữa yêu cầu của họ.
Không có chút biểu tình chột dạ nào khi đưa ra một thử thách đầy bẫy rập như vậy cho Bạch Thụy..