Hứa Đào Nhi tò mò hỏi:
“Sao em nghe đồn chú ấy không yêu mẹ của Nhiên Nhiên mà?”
“Không phải cứ yêu thì mới không quên được.”
Hàn Thần khẽ thở dài:
“Cảm giác dằn vặt, tội lỗi càng khó quên hơn.”
“Vậy sao?”
Lòng cô thật phức tạp, dường như trong trái tim mỗi người đều có những nỗi ân hận riêng không thể quên đi, ngay cả những người tưởng chừng vô tư phóng khoáng như Hàn Trạch cũng không ngoại lệ.
Sau khi nghe Hàn Thần kể về cuộc tình lâm ly bi đát của em trai anh, Hứa Đào Nhi xúc động, cô cụp mắt xuống, ăn miếng tôm nhưng cổ họng nghẹn đắng.
Hàn Thần thấy thế, vuốt lưng an ủi cô.
“Đừng buồn, đó không phải chuyện của vợ, anh kể vợ nghe vui vui thôi.
Vợ mà buồn, lần sau anh không kể cho em nghe nữa.”
Cô vội vội vàng vàng lấy lại tâm trạng, miệng cãi ngay:
“Là em thương Nhiên Nhiên đó, tự dưng nghe anh kể chuyện xong, em lại mong chị Linh Lan sớm có thể thu phục được chú Trạch.
Như vậy Nhiên Nhiên cũng sẽ có một người mẹ thứ hai yêu con thật lòng.”
Thấy anh không nói gì, Hứa Đào Nhi chợt hỏi:
“Anh thấy sao?”
Hàn Thần hơi suy tư, mãi mới nói được một câu:
“Bác sĩ Liễu… cũng được.”
Cô gật đầu tán thành:
“Tất nhiên rồi, em và chị ấy chơi với nhau từ bé… ừm thật ra là… em bé còn chị ấy lớn.
Chị ấy rất tốt, quan trọng là rất thương Nhiên Nhiên và từ trước tới giờ, em chưa thấy chị ấy cuồng nhiệt với ai như vậy bao giờ.”
Hàn Thần yên lặng nghe cô kể về Liễu Linh Lan, thi thoảng vẫn nhắc cô đừng vì kể chuyện mà quên ăn.
Xong xuôi, Hứa Đào Nhi mới nắm tay năn nỉ chồng yêu của mình:
“Chồng à, anh khó tính còn hơn cả chú Trạch nhưng anh cũng cảm thấy chị ấy ‘được’ rồi thì chắc chắn là chú Trạch đã ưng.
Nhưng vì khúc mắc trong lòng mới vậy, nên có gì anh lựa chọn thời cơ rồi nói với chú ấy giúp em nha…”
Hàn Thần cuối cùng cũng nhận lời, nhưng anh không nói cho cô biết rằng, khả năng Hàn Trạch đồng ý là rất hy hữu.
Có điều, nghe vợ nói mình khó tính, anh thật có chút tủi thân:
“Vợ này, từ ngày vợ gặp anh, vợ thấy anh khó tính với em lần nào chưa mà em nói thế?”
Cô thản nhiên đáp:
“Thì anh khó với người khác còn gì?”
Cái này thì đúng là anh không cãi được.
Thôi đành chấp nhận.
…
Thành phố New York.
Trải qua sóng gió, tuy rằng vẫn còn tàn dư sót lại chưa được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Không khí yên bình hạnh phúc nên ngày tháng cứ vèo vèo trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày trọng đại của gia đình nào đó.
Lần thứ hai mặc váy cưới, nhưng không phải với gương mặt u sầu và không khí căng thẳng.
Ngày hôm nay, là ngày Hứa Đào Nhi chính thức bước lên lễ đường với Hàn Thần, một trải nghiệm ‘không mới’ nhưng cảm giác hồi hộp hạnh phúc là lần đầu tiên có được.
Hứa Đào Nhi trong bộ váy cô dâu dáng đuôi cá xẻ ngực thật xinh đẹp từ từ bước về phía chú rể như bạch mã hoàng tử.
Trái ngược với sắc mặt căng thẳng rõ rệt của anh thì cô cười không khép được miệng, đôi chân dài sải gót duyên dáng.
Thành phố New York tuy không phải nơi đánh dấu ngày hai người gặp nhau, nhưng lại là nơi bắt đầu tình yêu chớm nở của cô dành cho anh.
Hàn Thần biết từ lúc gặp nhau ngày đó cô đã yêu anh thì anh càng trân trọng nơi này.
Thậm chí đến ngày đặc biệt như hôm nay, anh cũng phải tìm về đúng nơi diễn ra sự kiện fashion week năm ấy để tổ chức hôn lễ.
Phía dưới, Hàn Thần Minh đang được bà ngoại ôm, cậu bé mặc bộ vest nhí màu trắng có cài bông hoa trước ngực giống y như ba của mình.
Đôi mắt đẹp mở thật to nhìn chăm chú phía trên theo từng bước đi của mẹ.
Khi ánh mắt của mẹ đụng tới gương mặt xinh trai của cậu nhóc, cậu nhóc ngây ngất cả ra.
Đến khi bà ngoại cùng với cô An Tư bên cạnh thúc giục, cậu bé mới choàng tỉnh mà vẫy vẫy tay tươi cười với cô.
“Mẹ ơi, con ở đây…”
Mấy người xung quanh thấy cậu bé như vậy thì bật cười ha hả.
“Nhìn xem… thằng bé giống y như ba của nó, thấy mẹ xinh quá không biết phải làm gì, chân tay cứ bủn rủn cả ra…”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Hàn Thần.
Quả nhiên là vậy…
Hứa Đào Nhi vẫy vẫy tay với Hàn Thần Minh, song thì đi thẳng về phía Hàn Thần.
Gần tới nơi, theo lẽ thường anh có thể bước tới đỡ cô, nhưng không… đôi mắt anh cứ chăm chăm nhìn cô như thế, dáng người đàn ông đẹp mê hoặc đứng sững ra không có phản ứng gì.
Phải đợi MC chương trình là Sở Nam Phong nhắc nhở mới sực nhớ ra mà vươn tay nắm lấy bàn tay mịn màng của Hứa Đào Nhi.
Thật ra, dù đã ở với nhau một thời gian nhưng lòng anh vẫn chưa tin được ngày hôm nay anh và cô đã được cùng nhau đứng trên lễ đường linh thiêng như vậy.
Chương trình diễn ra rất bình thường, Sở Nam Phong phụ trách nói mấy lời tình cảm.
Trong lúc đó, Hàn Thần vẫn nắm chặt tay Hứa Đào Nhi, thậm chí có thể do anh quá căng thẳng nên hơi dùng sức khiến cô phải đập khẽ vào cánh tay anh.
Hứa Đào Nhi che miệng, khẽ nói:
“Anh bình tĩnh đi, có phải cưới lần đầu đâu mà hoảng loạn thế?”
Hàn Thần lập tức bày ra vẻ mặt khó coi:
“Đấy là vợ chứ, anh đã được cưới bao giờ đâu mà biết?”
Dứt lời, anh lại chợt nhớ ra mà khẽ nhắc cô:
“Vợ cũng phải tỏ ra hồi hộp một tí đi, đừng có thuần thục như vậy, anh giận đấy!”
Cũng phải, trước đó anh còn chưa từng trải qua chuyện này với Triệu Ngọc Nghiên, sao mà hiểu được.
Hứa Đào Nhi vừa liếc xéo anh, trên màn hình lớn đã chiếu tới gương mặt của hai người.
Cô vội vội vàng vàng bày ra nụ cười tươi tắn, ánh mắt thâm tình nhất dành cho chồng yêu của cô.
Vợ chồng hai người thật đẹp, rất có tướng phu thê.
MC Sở Nam Phong nhắc hai người đã đến lúc trao nhẫn cưới cho nhau.
Chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp được trao vào ngón áp út tay trái, biểu thị cho lễ cưới sắp hoàn thành.
Tranh thủ lúc camera chiếu vào chiếc nhẫn, Sở Nam Phong đã nghiêng micro tránh khỏi miệng, thấp giọng nói với hai người:
“Hai vợ chồng các cậu đừng tưởng nói gì mà tôi không biết nhé! Tôi nghe hết đấy!”
Hứa Đào Nhi đang đeo nhẫn cho Hàn Thần cũng đỏ mặt liếc qua anh ấy.
Người đàn ông trông vẻ ngoài như cặp bài trùng với Hàn Trạch, rất đào hoa.
Làm MC truyền hình quốc hội lớn, nay cũng tới số phải đi làm MC đám cưới, nhưng trông anh ấy rất hợp với vai trò này.
MC Sở Nam Phong thấy hai người đã trao nhẫn xong, nói vào micro:
“Đôi uyên ương của chúng ta… hai vị có thể hôn nhau được rồi đó!”
Dưới hội trường lớn, mọi người cười rầm lên cổ vũ.
Dù hôn đến mỏi miệng rồi nhưng tự dưng bị cổ vũ thế này, cả hai vợ chồng có chút e thẹn, thật gượng gạo ôm lấy nhau rồi hôn.
Hàn Thần Minh dưới sự cổ vũ của bà nội và bà ngoại, cậu bé chạy lên lễ đường, hướng về phía ba mẹ của mình.
“Wow, bảo bối cưng…”
Sở Nam Phong nhìn cậu bé sà vào lòng ba mẹ, miệng cười tươi nói lời sến sẩm nhưng rất thật:
“Mọi chuyện trên đời này dù thành dù bại đều đã được ông trời sắp đặt kỹ càng.
Hôn lễ diễn ra hơi muộn một chút nhưng như vậy chúng ta đã có thể nhìn thấy một gia đình hạnh phúc của cô dâu chú rể ngày hôm nay… Hàn Thần Minh, con à, con là cậu bé hạnh phúc nhất trên đời này đó… con có thể chứng kiến tình yêu của ba mẹ, chứng kiến sự kiện trọng đại nhất trong đời của ba mẹ con…”
Ở phía dưới, khách mời đa phần đều cảm thấy hạnh phúc thay, chỉ có gia đình nội ngoại hai bên, ai thực sự hiểu được hoàn cảnh của hai người mới cảm thấy xúc động rơi nước mắt.
Để có được hạnh phúc này, vợ chồng con đâu có dễ dàng gì?
Qua màn cảm động, là đến nghi thức rót rượu vào tháp ly.
Hàn Thần một bên bế con trai, một bên cùng cô rót rượu sâm banh.
Màu rượu sóng sánh đẹp mắt cùng với âm nhạc nhẹ nhàng khiến con trai của hai người bị kích thích, vui vẻ cười mãi không thôi.
Hàn Thần Minh nói:
“Con có thể uống rượu không ạ?”
Hàn Thần lập tức trả lời:
“Con muốn tối nay thay vì ba mẹ động phòng thì phải đi chăm sóc sâu rượu là con hay sao?”
Hàn Thần Minh bị ba nạt một chút, nhưng vẫn cười hớn hở:
“Đây là rượu cưới của ba mẹ, rất ý nghĩa… Con muốn uống thử ạ.”
Hứa Đào Nhi cười nói:
“Thấy ý nghĩa thì tí nữa ba mẹ rót nước ngọt cho con nha.”
Hàn Thần Minh đúng là không cam tâm, nhìn ba mẹ như thế, cậu bé biết ngay là ba mẹ sẽ không đồng ý.
Cho nên tranh thủ lúc ba mẹ đi chúc rượu khách khứa, cậu bé lén lút cầm một ly rượu lên uống thử.
“Khụ khụ…”
‘Cái rượu’ này sao mà khó uống thế? Không ngon như màu sắc đẹp đẽ của nó chút nào….