Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba


Thật sự, Khương Sầm hắn cho rằng thông qua biểu tình của Bạch Thụy là có thể nhìn ra được cậu có đang nói dối không thôi.

Mà từ những gì cậu thể hiện thì lời cậu nói hoàn toàn có thể tin.
Hắn có thể nhìn ra người trước mặt từ trong ra ngoài đều tràn ngập nhiệt huyết thiếu niên hùng phong, nhất là thời điểm cậu đánh nhau với hắn tối qua.

Trong đôi mắt đen hỗn độn kia chỉ thiếu dâng lên hai ngọn lửa nữa thôi.

Nếu thật là vậy thì mấy tháng nay cậu sẽ cỡ nào bị nghẹn, hôm qua đánh một trận cậu đã phóng túng cỡ đó.

Nếu hắn muốn tính phúc sau này vẫn luôn tốt như hôm qua thì không nên gò ép cậu làm một bé ngoan.
Rõ ràng rằng, so với một bé ngoan thì Khương Sầm hắn tỏ vẻ hắn thích cậu giống tối qua hơn.

Cho nên hắn sẽ dung túng cậu trong khả năng có thể.
Giống như hắn nói, miễn cậu không làm ra chuyện gì tổn hại hắn thì dựa theo thỏa thuận hắn không có lý nào không thỏa mãn cậu.

Hợp đồng kim chủ nghe có vẻ người được lợi là hắn, thực chất người sau mới.

Nếu không cũng sẽ không có ai rõ ràng tự trọng không cho phép lại còn cứ như châu chấu không ngừng đâm đầu vào rồi.
“Tôi biết rồi.”
Khương Sầm gật đầu.

Trước khi Bạch Thụy khó hiểu thì hắn nói: “Tôi sẽ cho Sùng Chinh sửa phòng trong nhà thành sàn võ.

Khi có thời gian rảnh tôi sẽ đánh bồi em một trận.

Còn về việc đóng phim, không phải chỉ có võ hiệp cổ trang mới có thể thỏa mãn em.


Chuyện đó tôi cũng sẽ nói với Sùng Minh để hắn chú ý một chút.”
Hắn nhìn hai mắt người trong lòng sáng như sao trời mà vô thức nhếch lên khóe môi.
“Đúng rồi, game show em chuẩn bị ghi hình đúng là hợp ý em đó.

Nhưng tôi nhắc em ở trong chương trình tuy không cần giấu giếm bản lĩnh nhưng phải nhẹ tay nhẹ chân một chút.”
Cứ như hôm qua đánh nhau với hắn mà đem ra dùng trong buổi ghi hình thì quá nặng tay rồi.
“Tôi biết rồi.”
Bạch Thụy đương nhiên biết nên làm thế nào.

Cậu cũng không ngốc, biết rõ nơi này không giống tu chân giới, sao cậu dám phóng túng chứ.

Nhưng hắn đã nói sẽ bồi cậu nếu có thời gian, vậy cậu chịu đựng chút, đợi đến khi đánh với hắn thì buông thả là được.
Nghĩ như vậy nên Bạch Thụy không có gì không vui về quyết định của hắn cả.
“Bao giờ ghi hình?”
Khương Sâm khẽ vuốt mái tóc kim sắc của thiếu niên vừa hỏi.
“Ngày mai thì phải.”
Bạch Thụy khẽ dụi đầu vào tay hắn không rõ lắm đáp.
Khương Sầm nhìn cậu hai giây rồi lấy điện thoại bấm gọi cho Sùng Minh.
Khương tổng không nói chi nhiều, vừa bắt điện thoại lên đã hỏi ngay.

Sau khi nhận được câu trả lời trong trạng thái run sợ chẳng hiểu gì của Sùng Minh thì tắt máy cái rụp ngay.
Bạch Thụy bị ánh mắt của hắn chiếu tới theo bản năng rụt cổ về, lắm lét nhìn hắn.
Khương Sầm vô thức nhéo khóe môi thật nhỏ nhưng nhanh chóng kéo nó về bình thường rồi nói.
“Sùng Minh đã đưa tài liệu về chương trình cho em xem chưa?”
Hắn hỏi.
Bạch Thụy gật đầu.
Bởi vì tính đặc thù của nó nên cậu xem rất kỹ, còn nghiền ngẫm những tập trước của nó, gần như nắm rõ quá trình diễn ra rồi.

Chỉ là thường cậu đều có Sùng Minh nhắc nhở, bản thân cậu cũng không có khái niệm thời gian nên chỉ cần hắn đến nói cho cậu biết tiếp theo làm gì thì cậu làm đó thôi.

Đó chính là nguyên nhân cậu không có để tâm đến việc này, khi Khương Sầm hỏi càng ngờ nghệch ra như thế.
Kết quả là một tiếng nữa Sùng Minh sẽ đến đón cậu đến nơi ghi hình rồi.

Là hôm nay chứ không phải ngày mai như cậu vừa nói.
“Đứng dậy sửa soạn đi thôi.”
Khương đại tổng tài tức cười vừa nói vừa vỗ cái bốp vào mông tròn cong mẩy của tiểu minh tinh nhà mình.

Xúc cảm quá tốt nên hắn còn không quên xoa xoa hai cái.
Bạch Thụy chẳng có tí cảm giác gì về việc bản thân vừa bị người ăn đậu hủ cả, dù sao đến cả xương đối phương đều gặm qua, đánh một cái xoa hai cái thì đã là gì.

Nhưng hắn đã nói gì thì cậu sẽ không chút chần chừ đi làm.

Thế là vừa nghe hắn nói cậu đã phóng như bay xuống giường, tỏng ngỏng tòng ngồng chạy thẳng vào nhà tắm.
Khương Sầm nhìn chằm chằm cửa phòng tắm một bận rồi thản nhiên đứng dậy đi thay đồ.
Khi Bạch Thụy sửa soạn chỉnh chu xong thì cửa chính vang lên tiếng chuông.
Cậu cứ tưởng là Sùng Minh, không ngờ cuối cùng lại là Sùng Chinh.

Hắn đến cùng bữa sáng, còn không quên dẫn theo một đám thợ sửa chữa, cốt là để giúp cậu sửa phòng.
Bạch Thụy vừa ăn sáng vừa cảm thán Khương đại tổng tài làm việc nhanh chuẩn dứt khoát.

Nói sửa là sửa ngay lập tức cho nóng.
Tám giờ đúng, Sùng Minh xuất hiện ở cửa nhà.
Hôm nay Khương Sầm có vẻ không cần đi làm.

Từ buổi sáng sau khi ăn xong hắn đã chui vào thư phòng rồi không ra nữa.
Bạch Thụy trước khi đi có ghé qua nói với hắn một tiếng, hắn chỉ ừm một cái, đến đầu đều không ngẩng lên.

Cậu không nghĩ gì nhiều mà đóng cửa phòng theo Sùng Minh ra ngoài.
“Anh nhìn gì vậy?”
Bạch Thụy vừa hỏi vừa sờ lên mặt mình xem xem.
Sùng Minh nín nữa ngày cuối cùng vẫn quyết định nói: “Môi cậu.”
Bạch Thụy vừa nghe đã theo bản năng đưa tay sờ sờ môi.

Sau đó cậu à lên.
“…”
Sùng Minh đến là thua với thái độ dửng dưng của cậu.

Không phải người bình thường nên phản ứng một chút như chột dạ xấu hổ gì đó à… Thôi, hắn nên biết minh tinh nhà hắn không giống bình thường rồi còn trông mong gì nữa.

Có điều mục đích hắn nói ra không phải có ý đó.
“Lần sau cậu có thể nói với Khương tổng, không cần để lại dấu vết ở nơi quá dễ khiến người ta để ý.

Dù sao cậu vẫn là minh tinh.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Hắn cẩn thận nói.
“Tôi không dám nói, anh nói đi.”
Ấy vậy mà Bạch Thụy lại đẩy vấn đề lên đầu hắn, phủi mông không thèm bận tâm như thế đó.
“…”
Sùng Minh câm nín, nữa trợn trắng mắt nhìn thiếu niên sáng sủa dương quang trong kính chiếu hậu nữa ngày vẫn không nói được tiếng nào.

Hắn không dám nói mới kêu Bạch Thụy nói!!! Có cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám sờ râu lão hổ có được hay không!!!
Bạch Thụy sao lại không biết.

Nhưng cho dù không phải cậu sợ Khương Sầm thì cậu vẫn ít nhiều hiểu được tính tình của hắn dựa vào thời gian qua.

Cậu không cảm thấy Khương tổng ta sẽ để ý bộ mặt của cậu mà nhịn lại dục vọng biến thái của hắn.

Nói nói, dám anh ta còn để lại nhiều hơn.

Giằng mặt thiên hạ chơi đó, xem ai dám nói gì.
Khương tổng ta bá đạo vậy đó.
Thật ra cái chuyện này Sùng Minh không phải không biết.

Nhưng hắn vẫn phải nói, là hy vọng Bạch Thụy sẽ chú ý.

Ai biết hắn lại sai lầm rồi.

Người ta nói chẳng sai, nồi nào nó úp cái vung nấy.

Cho nên hắn còn phải chịu khổ nhiều hơn, còn phải cõng cái nồi này dài dài mới xứng với đồng lương Khương tổng trả cho hắn mỗi tháng.
“Không sao đâu, ai hỏi thì tôi nói là bị dập môi khi ăn cơm.”
“…”
Cậu nói cậu tin chứ anh không tin đâu.
Sùng Minh nghĩ cũng chả có ai tin đâu.
Nhưng Bạch Thụy quan tâm chắc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận