Khương Đạt sắc mặt khỏi nhìn cũng biết có bao nhiêu khó coi.
Nhưng ông ta lại không nói được lời nào mà chỉ ngồi đó nhìn Khương Sầm bằng ánh mắt ăn thịt người.
Đành chịu thôi, mấy lần ăn quả đắng từ trên tay Khương Sầm, đầu đều không ngóc lên được, ông ta nào dám nổi lên tính tình nhị lão gia nữa.
Nhưng kiểu gì ông ta cũng sẽ không chịu để yên, trở về có ở trước mặt Khương lão gia tử tố cáo Khương Sầm không khó mà nói được.
“Nếu ông đã lên tiếng rồi thì tiền bồi thường họp đồng… Giám đốc phòng tài vụ nhớ cho kỹ, tính hết cho Khương Đạt cổ đông.”
Khương Sầm không thèm đặt Khương Đạt vào mắt.
Hắn quay qua nhìn giám đốc tài vụ lạnh lùng nói.
“Vâng, tổng giám đốc.”
Giám đốc tài vụ nào dám nói gì.
Chỉ có một vài người ỷ mình họ Khương mới dám vượt mặt Khương Sầm như vậy chứ trong Khương thị hiện tại nào có ai dám.
Một không cẩn thận cái ghế dưới mông bọn họ cũng mất, đến lúc đó ai đền cho họ.
Mấy người Khương gia này vẫn còn ngủ mơ, không biết Khương thị bây giờ là hình dạng gì.
“Sau này nếu vẫn có người dùng trò này, cứ thế giải quyết tới, không cần báo với tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Giám đốc nhân sự âm thầm lau mồ hôi trên trán, thầm nói thủ đoạn thật sắc bén.
Hiện tại còn ai dám động tâm tư không thuần khiết nữa hay không.
Này thì vung tiền như rác.
Mà phải thôi, mấy người có gan làm vậy chỉ có mỗi tiền còn chẳng cần bỏ công bỏ sức.
Đành chịu, người ta mang cái họ Khương, cả Khương thị trong mắt họ chính là vật trong túi.
Nhưng túi nông hay túi sâu thì phải xem lại rồi.
Trừ khi bọn họ đánh đổ được Khương Sầm khỏi cái ghế kia thì may ra.
“Tiếp tục báo cáo đi.”
Khương Sầm hừ lạnh một tiếng, không lý đến đám người Khương gia kia nữa, mở miệng yêu cầu tiếp tục cuộc họp.
Hắn ở nơi này đại khai sát giới, Bạch Thụy ở bên kia cũng không kém cạnh, chuẩn bị đại sát tứ phương rồi.
Bạch Thụy lần đầu tham gia game show không có đầu mối, cậu chỉ có thể tìm từng nơi một.
Trước tiên là dãy hàng ghế dưới mái che, sau đó là đến trần mái, nóc mái, nơi nào có khả năng cài đồ đạc gì lên cậu đều tìm.
Bạch Thụy không khác gì một con chuột cần mẫn tìm gạo, chỉ thiếu lật từng miếng gạch lót sàn lên để tìm thôi.
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng cậu, Lộc Đàm càng không dối gạt chơi, thật để cho Bạch Thụy tìm được một thẻ tinh tú có tác dụng ưu tiên chọn đồng đội ở giữa hai bồn nước lớn, còn có một thẻ mặt trăng trên trần cửa sân thượng.
Có tấm thẻ này thật ra cậu có thể im lặng đợi trò chơi kết thúc là được rồi.
Nhưng chưa nói những tấm thẻ khác nắm nhiều trong tay thì càng có lợi, chỉ nói mục đích Bạch Thụy đến chương trình làm thì đã không có khả năng cậu chịu ngồi im rồi.
Có điều cậu vẫn ra sức tìm thêm những nơi chưa tìm kỹ, tránh bỏ xót cái gì.
Trong lúc cậu cần mẫn tìm không biết Lộc Đàm ở bên dưới đã cười đến ngã ngửa ngã nghiêng.
Hắn trong bụng thầm nghĩ, này mà đợi đến lúc lên sóng đảm bảo sẽ thành chủ đề hot cho xem.
Bạch Thụy lại nào có biết, sau khi cậu tìm xong thì thoăn thoát trèo xuống khỏi sân thượng.
Lúc này Đường Ca vừa hay từ một căn phòng của tầng hai leo ra, không bất ngờ nhìn thấy Bạch Thụy từ sân thượng đi xuống.
Trong lòng hắn bất ngờ nhưng hai mắt lại phát sáng, trong lòng loạn chuyển miệng càng không ngăn được há ra: “Này! Tân nhân!”
Hắn vừa nói vừa không chút chần chừ leo đến chỗ của Bạch Thụy.
Lộc Đàm ở dưới không khỏi nghi ngờ nhìn Đường Ca.
Chẳng lẽ tên này định diễn một màn giành giật ngay trên thang dây?
Nhưng không có thời gian cho hắn nghĩ nhiều, Đường Ca đã muốn xông về phía Bạch Thụy rồi.
Nhìn kỹ thuật leo núi của hắn là biết hắn khá sành sỏi, sợ rằng không thiếu chơi qua trò này rồi.
Chỉ là… Đối thủ của hắn đâu phải bình thường.
Bạch Thụy tuy chưa từng chơi thang dây bao giờ nhưng đối với một người từ khi trong trứng đã bay lượn như cậu thì chút này có là chi.
Cho dù không có đám thang dây này thì cậu vẫn có thể di chuyển như trên đất bằng được chứ nói.
Độ cao của tòa nhà này một chút tính khiêu chiến đối với cậu cũng không có.
Mắt thấy Đường Ca lao đến, Bạch Thụy trong ánh mắt kinh ngạc của hắn và Lộc Đàm thực hiện một màn xoay người trên thang dây cực kỳ lưu loát và đẹp mắt nhảy đến cái thang dây bên cạnh.
Một chút động tác dư thừa đều không có ngay tại thời điểm Đường Ca tay sắp chạm vào cậu.
Sau đó trong lúc Đường Ca thất thần cậu đã trèo vào cửa sổ một căn phòng ở tầng hai, thoát cái đã biến mất tăm.
“Này… Thú vị!”
Đường Ca tắt tiếng một chút rồi khẽ cười cười thốt ra hai chữ.
Máy quay đặt tả nụ cười nữa miệng tràn ngập hứng thú của hắn khiến Lộc Đàm từ trong chấn động tỉnh lại không khỏi cũng lắc đầu cười theo.
Đúng là thú vị thật đấy.
Vị tân nhân này không khỏi khiến người ta bất ngờ mà.
Nhưng như vậy mới đúng, không phải ngay từ đầu hắn đã lờ mờ nhận ra rồi sao? Tuy có phần hơn so với kỳ vọng của hắn nhưng không phải càng tốt hay sao.
Bạch Thụy nào biết hai người kia nghĩ gì.
Cậu vừa vào phòng đã đụng phải Lục Thời Minh.
Đối phương không hiểu có phải nghe được động tĩnh từ bên ngoài hay không mà đúng lúc xông vào phòng, chặn đầu cậu.
Vừa nhìn thấy Bạch Thụy không nói lời nào đã xông tới.
Bộp!
Bạch Thụy sao chịu đứng yên chờ hắn tới?
Cậu né đến bên hông, đạp lên ghế sofa đặt dựa vào tường mà nhanh như thoắt vòng qua Lục Thời Minh rời khỏi căn phòng đó.
Hành động của cậu nhanh, đối với người chưa chứng kiến sự mạnh mẽ của cậu thì lại càng dễ dàng đối phó.
“Lục ca, vậy mà anh vẫn để cho cậu ta chạy mất! Có phải anh già rồi không!?”
Đường Ca vừa đuổi theo Bạch Thụy trở lại tầng hai, chân còn chưa đạp đến lan can nhìn thấy cảnh này thì lập tức mở miệng a a trào phúng Lục Thời Minh tuổi già chậm chạp, không còn nhanh nhạy như trước.
“Cậu giỏi mà chạy đi đuổi!”
Ai mà bị chọc khuấy phương diện tuổi tác lại dễ chịu cho được.
Người như Lục Thời Minh tính tình trầm ổn không hay chấp nhặt còn tức khí, không nhịn được phun ra một câu đáp trả rồi quay đầu tiếp tục đuổi theo Bạch Thụy.
Kiểu gì trên người cậu cũng có đồ, nào có đạo lý bỏ qua cho được.
Trò chơi mà, đối với việc tìm đám thẻ bài mỏng manh trong căn nhà này thì đi cướp của người khác không phải đã nhanh mà còn thú vị hơn sao.
Cho dù là cướp của tân nhân có thể sẽ bị nói là bắt nạt người mới nhưng họ là ai chứ.
Chỉ cần không làm gì quá đáng thì trò chơi vẫn nên chơi cho hết mình chứ chưa nói họ còn là đối thủ của nhau.
Trò chơi lại yêu cầu trình độ tay trái, nào phải chuyên môn của họ mà nói.
Trong lúc nhất thời Bạch Thụy bị hai vị lão nhân bọn họ đuổi chạy khắp tầng hai.
“Tiểu tử! Cậu là con cá trạch à!”
Đường Ca mấy lần chụp hụp Bạch Thụy không nhịn được hét lên..