Vốn bình thường Bạch Thụy đều không có biểu tình im lặng chuồn đi, lần này máy quay vô tình bắt lấy được một cái nhướng mày có chút hớn hở đến là trẻ con của Bạch Thụy.
Biểu tình của cậu khỏi nói có bao nhiêu tiểu nhân đắc ý khi chọc cho Đường Ca hận gần chết khiến Lộc Đàm không nhịn được bật cười.
Thì ra cũng không phải là người lạnh lùng hay ngạo mạn kiêu căng không để ai vào mắt, có lẽ chỉ là do không quen giao tiếp với người lạ.
Nhưng qua mấy lần tiếp xúc thì sẽ khác ngay thôi.
Người như vậy so ra tốt hơn một số người thích dùng mánh lới xã giao giả dối để tiếp cận người khác.
Tuy chương trình là một thủ đoạn quảng bá tên tuổi nhưng trò chơi vẫn nên chơi cho trong sáng.
Bản thân người chơi nhiệt tình thì người xem mới bị lay nhiễm theo, tỷ lệ người theo dõi mới cao hơn.
Chứ chỉ toàn là mánh lới biên đạo trước, nơi nơi đều là diễn thì ai chịu cho nổi.
Minh Tinh Đại Chiến Tràng có phần nổi tiếng như vậy không phải chính là vì tính ngẫu nhiên của nó đó sao?
“Tiểu tử cậu không biết kính lão đắc thọ gì hết! Chạy chậm thôi! Cái thân già của tôi sắp không chịu nổi cậu nữa rồi!”
“Xì!”
Câu này của Đường Ca không đợi Bạch Thụy có phản ứng đã bị Lục Thời Minh cười nhạo.
Đúng là không nên kỳ vọng cái tên nhây nhớt này sẽ đàng hoàng.
Cũng không sợ nói tào lao bị dính scandal hay sao? Bản thân Bạch Thụy đã đẹp lại còn là người mới không có tiếng tăm tham gia chương trình, không khéo người ta sẽ chèo kéo đến trên người những lão nhân như họ chứ nói.
Nhưng đành chịu thôi, Đường Ca không lo sao hắn phải lo chi cho mệt.
Bạch Thụy đương nhiên càng không có khả năng nghĩ đến chuyện này.
Mà dù có nghĩ cậu cũng không quản được cái miệng treo trên thân của người khác.
Trong lúc chạy trốn cậu vô tình mò được một tấm thẻ mặt trời ngay chân bàn tứ giác trong một căn phòng.
Sau đó mắt thấy Đường Ca đã đuổi sát nút cậu không chút chần chừ lao ra khỏi ban công căn phòng trên tầng hai đó.
Hành vi của cậu trông chẳng khác nào đang nhảy lầu tự tử khiến mấy người đang nhìn không khỏi trợn to mắt.
“Này!”
Bộp!
Đường Ca chỉ kịp thốt ra một chữ đó đã thấy Bạch Thụy vốn nên lao đầu xuống lầu nhàn nhã nắm lấy thang dây bên người, thành công đu được lên đó.
Cái thang bởi vì hành động mạnh bạo của cậu chấn động không ngừng còn run lắc đung đưa qua lại mấy cái.
Bản thân Bạch Thụy đều là theo thang dây tới đi mấy lần.
“Hù chết ông rồi tên nhóc nhà cậu!”
Đường Ca đứng trên lan can lầu hai chửi với theo bóng lưng của Bạch Thụy đã biến mất trong tầng một.
Trời biết mới nãy trái tim của hắn đã muốn rớt ra từ trong lòng ngực.
Cái tên nhóc liều mạng này!
“Xin lỗi!”
Vốn nghĩ giống như mọi khi sẽ không nhận được hồi đáp, ấy vậy mà lần này lại nghe thấy một câu mang ý tứ hối lỗi của Bạch Thụy.
Đường Ca không hiểu mà bật cười một tiếng.
Hắn vốn không nghĩ Bạch Thụy giống như mấy minh tinh thời nay, có chút bản lĩnh đã mắt để trên trán.
Tuy nãy giờ cậu không nói gì nhưng đều rất nghiêm túc dây dưa cùng họ, càng chưa từng có để lộ biểu tình quá quắc nào.
Hiện tại lại có thể vì đã dọa phải hắn mà xin lỗi một câu, đủ thấy cậu làm người không tệ.
“Được rồi! Anh tha cho cậu đó! Khỏi mất công cậu lại hù chết anh nữa.”
Nói rồi hắn không đuổi theo cậu thật mà theo ban công một căn phòng trong tầng một khác bắt đầu tìm kiếm.
Tuy có thể cùng một tầng kiểu gì cũng đụng độ nhau nữa nhưng sẽ không giống lúc đầu Đường Ca đều là chủ tâm đuổi theo sát mông.
Không chỉ hắn, Lục Thời Minh cũng đã từ bỏ, riêng mình tụt hẳn xuống tầng trệt để tìm.
Nhưng Bạch Thụy ở trong tầng một không gặp Đường Ca lại đụng người khác.
Đối phương càng không có giống như Đường Ca hành động quang mình lỗi lạc chỉ dùng tay chèo kéo cậu thôi.
Đường Ca dù có chặn Bạch Thụy thì cũng chưa từng quá đáng như thế này…
Rầm!
Chiếc ghế đẩu nhỏ trong phòng bị Kỷ Lâm đá hòng chặn lại Bạch Thụy không chạm trúng mục tiêu đập mạnh vào tường tạo ra một tiếng vang thật lớn khiến người đang xem không khỏi vô thức nhảy dựng.
Lộc Đàm đứng trước máy quay cũng bất giác nhíu lại mày.
Này là muốn làm gì? Đánh nhau? Tuy tổ chương trình không có nói không được sử dụng đồ đạc trong phòng để đối đầu nhưng ai lại không hiểu đây chỉ là một trò chơi, nghiêm túc như vậy làm gì? Này chẳng khác nào đang dùng việc công để giải quyết ân oán cá nhân hết.
Phải biết rằng họ đang ở trước máy quay, ghi hình phát sóng cho công chúng cả nước xem.
Bạch Thụy hiểm hiểm né tránh cú ám toán của Kỷ Lâm còn chưa kịp có biểu lộ gì đã phải mạnh mẽ lại nhanh như chớp nắm lấy cánh tay cầm cán chổi nhà vệ sinh của Tiêu Hằng kéo một cái, đẩy hắn về phía Kỷ Lâm rồi bỏ chạy ra khỏi phòng.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi của Bạch Thụy thật sự là khiến người ta choáng váng.
Nhưng biểu hiện của Tiêu Hằng lại càng khiến sắc mặt Lộc Đàm khó coi hơn sau động tác kia của Kỷ Lâm.
Hai người này là muốn làm gì.
Chỉ là một trò chơi, cũng không phải xong trận này là kết thúc, sao phải gây gắt như vậy.
Ai nhìn vào là biết hai người cố ý nhằm vào Bạch Thụy.
Nãy giờ đụng độ bao nhiêu người sao không thấy họ có biểu hiện này.
Bảo là được phép đánh cướp của nhau nhưng ai lại đánh cướp như vậy? Cho dù là Bạch Thụy hiện tại đang bị Sóc Nguyệt bám đến gắt gao sau khi rời khỏi phòng thì hai người cũng chỉ như hai vũ công ngươi đến ta đi nhẹ nhàng thôi.
Nào có như hành động mới rồi của hai người kia… Tiêu Hằng còn chưa làm gì đã bị Bạch Thụy phản ứng nhanh nhạy hóa giải thì thôi đi.
Kỷ Lâm là trực tiếp làm ra… Lộc Đàm không khỏi nghĩ sau đó Kỷ Lâm sẽ đối mặt với dư luận thế nào khi chương trình phát sóng nữa.
Nhưng cho dù là gì thì cũng đều là hắn tự làm tự chịu.
Lộc Đầm thật không hiểu đầu óc hắn đang nghĩ gì.
Bộ hắn có hiểu lầm gì với kịch bản của chương trình hay sao?
“Cậu bé, thân thể dẻo dai lắm!”
Sóc Nguyệt không biết tình huống mới rồi trong phòng.
Thời điểm cô nghe thấy chỉ nghĩ có người đụng vào đồ đạc phát ra tiếng vang.
Nhưng quan trọng là điều đó nói lên nơi này có người.
Vừa hay Bạch Thụy xuất hiện trong mắt cô nên cô liền đuổi theo.
Sóc Nguyệt dưới chân như có gió, vừa lao đến không ngừng còn không ngại vươn tay muốn chộp vào ngực Bạch Thụy, miệng cũng không quên tán thưởng.
Cái cách cô áp sát Bạch Thụy không chút tị hiềm thật sự là khiến người bất đắc dĩ.
Bạch Thụy thì sắc mặt không chút gợn sóng, đối với ngực tấn công mông phòng thủ của cô xem như không thấy.
Cậu trực tiếp dùng hành động để đáp lại cô.
Bạch Thụy trước là thuận đà ngã người về phía sau, tay chống ngược xuống mặt đất.
Cái lưng như không xương của cậu uốn cong thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Cậu không thèm nhìn đã dùng một lực đạo cực xảo diệu mà đá mũi chân vào bàn tay đang chộp tới của Sóc Nguyệt rồi lộn một vòng về phía sau bỏ chạy.
Cái đá của cậu không chỉ không làm Sóc Nguyệt bị thương, không đụng chạm gì đến cô mà còn mượn lực đẩy cô lùi về sau mấy bước, mất đi thế tiến tới.
Cách xử lý tình huống thông minh lại đẹp đẽ như vậy thật sự khiến người không khỏi tán thán.
Đợi Sóc Nguyệt ổn định lại thân hình thì bóng dáng của Bạch Thụy đã biến mất nơi hành lang, không biết đã chuồn đi đâu rồi.
Cô không khỏi cười lắc đầu.
Trong lòng lại không nhịn được nghĩ từ đâu ra một tiểu tử như vậy..