Lộc Đàm vừa nghe trong lòng đã nhảy số không ngừng.
Hắn có phần không khỏi lo lắng cho nền móng của chương trình sau khi phát sóng.
Hay là hậu kỳ đem câu này của hắn cắt ra đi nhỉ? Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ không đời nào có chuyện này rồi.
Tổ đạo diễn còn hận sao Đường Hạ không nói thêm vài câu ấy chứ.
Tốt nhất là quậy thành một cái nồi cháo, tạo nên nhiệt độ cho chương trình.
Hắn khẽ nhìn qua Bạch Thụy bên cạnh Đường Ca, thấy đối phương không có biểu hiện gì sau lời kia của Đường Hạ, tuy tò mò không biết cậu đang nghĩ gì nhưng hắn vẫn rất chuyên nghiệp mà thúc giục Đường Hạ: “Cậu đừng nói nữa! Mau chọn đi! Nói nữa đầu tôi lại nhảy ra những suy nghĩ không tốt!”
“Ha ha…”
Một vài tiếng cười phát ra từ trong đám người sau lời trêu chọc nữa thật nữa giả của hắn.
Bầu không khí có thể nói là được hắn lôi kéo đến hoàn mỹ.
Đường Hạ chắc vẫn biết không thể diễn quá nhiều nên sau đó đã đứng đắn lại.
“Tôi chọn…”
…
“Anh Minh, hồi nãy anh có xem tôi chơi không?”
Bạch Thụy từ nơi ghi hình tập một của Minh Tinh Đại Chiến Tràng đi ra đã là gần giữa trưa.
Sau khi kết thúc quá trình chọn người đầy hài hước xong Lộc Đàm còn nói một chút về lịch phát sóng cũng như lần ghi hình tiếp theo của họ.
Lúc ngồi trên xe được Sùng Minh chở về nhà Bạch Thụy bỗng nhiên bật dậy hỏi.
“Có xem.
Làm sao vậy?”
Không những xem mà hắn còn đem băng ghi hình hôm nay về, chuẩn bị cho Khương tổng chúng ta xem cơ.
Nhưng thái độ của Bạch Thụy rất lạ khiến hắn không khỏi cho xe chạy chậm lại, cẩn thận quan sát biểu tình của Bạch Thụy qua gương chiếu hậu.
“Anh… Có phải hôm nay tôi có chút phấn khích, thể hiện hơi quá?”
“Phì!”
Bạch Thụy vừa nói xong đã bị nụ cười của Sùng Minh phan vào mặt, biểu tình khỏi nói có bao nhiêu ngốc nghếch.
“Anh Minh!”
Bạch Thụy gấp gáp không nhịn được phải lên tiếng thúc giục Sùng Minh vẫn còn đang cười, trong lòng không khỏi cố gắng tải lại ký ức lúc đó.
Mới đầu cậu nhớ cậu còn nhắc mình kiềm chế, nhưng mà sau đó dần dần chơi quá vui cậu lại không nhớ mình biểu hiện thế nào nữa rồi.
Nếu mà quá khích, để lộ quá nhiều thứ thì chết.
“Anh không nói được khụ khụ!”
Sùng Minh mãnh liệt ho khan vài tiếng để bình ổn cảm xúc, nhưng hắn vẫn là không thể cho Bạch Thụy cậu trả lời đảm bảo được.
Nhưng thấy vẻ mặt của Bạch Thụy không đúng lắm, hắn đành lên tiếng an ủi mà nói thêm: “Hay là lát về cậu cùng Khương tổng xem lại đi.
Tôi có đem băng ghi hình của cậu về rồi đây.”
“Hả?”
Ai biết không những không tạo được hiệu quả hắn muốn… Bạch Thụy cố tình hay thật sự không hiểu lại nghệch mặt ra sau câu nói của Sùng Minh.
Cậu ngốc nghếch nhìn Sùng Minh hỏi: “Sao lại xem cùng Khương Sầm?”
“Thì Khương tổng xem, cậu xem ké.”
Đối với việc Bạch Thụy gọi thẳng tên kim chủ Sùng Minh xem như đã quen, không phản ứng nữa.
Nhưng đối với câu hỏi có phần dư thừa của Bạch Thụy hắn quyết định sửa lời một chút cho dễ hiểu.
Biểu tình kỳ quái khó hiểu của cậu lại bị hắn lựa chọn bỏ qua.
Hán cảm thấy lời hắn nói rất đơn giản, sao Bạch Thụy lại làm như chết cha chết mẹ thế kia.
“Video là tôi lấy về cho Khương tổng xem.
Cậu nếu muốn xem lại thì đi cùng ngài ấy xem đi.”
“Sao Khương Sầm lại phải xem ghi hình của tôi?”
Giọng Bạch Thụy bất giác trở nên có chút gấp gáp khó nói nên lời sau khi tiêu hóa được những gì mình vừa nghe được nhưng vẫn cố gắng vớt vác hỏi.
Sùng Minh không hiểu lắm nhưng vẫn đáp lời: “Ông chủ muốn xem sao tôi biết được.”
Lời này vừa ra, khó nói mặt Bạch Thụy đẹp hay xấu.
Nhưng trên đường về nhà cậu không có lại nói chuyện nữa mà biểu tình có phần chán chường kỳ quái.
Sùng Minh nữa muốn hỏi cậu lại bị làm sao? Hay là cãi nhau với ông chủ? Nhưng mà hắn nghĩ lại sáng nay không phải còn tốt đẹp sao.
Cho nên hắn không có hỏi nữa mà lại tự lý giải rằng có lẽ do cậu hôm nay quá hăng hái, giờ mệt rồi.
Hắn cũng phối hợp im lặng lái xe cẩn thận hơn, tránh ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi.
Hắn còn không quên hôm nay cậu bị người ta ác ý đối phó thế nào đâu.
Bạch Thụy trông có vẻ không để tâm đến chuyện hôm nay hắn không biết có nên nhẹ nhõm hay không.
Nhưng cũng không thể vì vậy mà cho qua chuyện này được.
Sùng Minh không biết Bạch Thụy là đang sợ ai đó sau khi xem xong có nhìn ra được cái gì kỳ lạ ở cậu mà làm khó hay không.
Thật ra hiện tại Bạch Thụy vẫn không biết cảm xúc của Khương Sầm đối với mình là thế nào nữa.
Cậu cũng không phải sợ hắn sẽ làm gì cậu.
Cậu chỉ là theo bản năng cảm thấy lo âu mỗi khi bộc lộ chút gì từ bản thân cho hắn xem.
Giống như… Giống như lần đầu cậu trốn ra ngoài khiêu chiến với người ta bị thương còn bị phụ thân bắt gặp vậy… Đại loại thế á, cậu cũng không rõ nữa.
Tuy sau đó phụ thân không trách phạt gì cậu, còn ẩn ý khuyến khích cậu ra ngoài đi nhiều nhiều khiến cậu như chim được xổ lòng vui vẻ không thôi nhưng biểu tình của phụ thân lúc đó đến hiện tại cậu vẫn không sao hiểu được.
Nhưng cậu biết Khương Sầm muốn làm cái gì đến cậu đều chẳng dám cản, chỉ có thể ôm tâm tình thấp thỏm trở về gặp người.
Quả nhiên nhìn thấy người đang ở nhà rồi.
Điệu bộ giống như còn không có ra ngoài.
Không thể trách Bạch Thụy nhìn không ra Khương Sầm trước đó đã ra ngoài.
Lúc này là mười hai giờ kém mười.
Khương Sầm rõ ràng mười một giờ có cuộc họp cổ đông.
Mười một giờ bốn mươi hắn xong việc rồi trở về ngay thì vẫn không xê dịch lắm với thời điểm Bạch Thụy rời trường quay.
Hắn chỉ về trước Bạch Thụy có năm phút vì Khương thị trụ sở gần, Bạch Thụy lại từ ngoại ô trở về.
Thế nhưng bởi vì sau khi trở về hắn không đi tắm rửa mà chỉ cởi áo vest, tháo cà vạt ném ở đó, còn tiện tay vò mái tóc thẳng thớm của mình khiến nó trở nên rối bời lên.
Nếu chỉ nhìn nữa phần trên từ góc độ của Bạch Thụy lúc mới vào cửa cùng hành động đọc sách nhàn nhã của Khương Sầm thì cậu đúng là không nhìn ra được.
Cho dù là lúc cậu lại gần, nhìn rõ người rồi nhưng bởi vì trong lòng rối loạn nên càng không có để tâm hắn trước đó làm gì.
Bạch Thụy trước nay chưa từng tò mò công việc tại thân của Khương Sầm.
Thấy hắn ngồi trong phòng khách đọc sách, đối với việc cậu trở về lúc đầu chỉ ngẩng lên nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục đọc sách, cậu dù trong lòng lượn đến lượn đi như đang lướt sóng nhưng vẫn tiến lại gần ghế sofa.
“Ghi hình xong rồi?”
Cậu vừa ngồi xuống bên cạnh đối phương đã đặt sách qua một bên kéo tay cậu lại vừa nhéo nhéo ngón tay thon dài vừa hỏi bằng giọng điệu bình thản cậu hay thấy.
Nhưng lời nói lại là hỏi chuyện của cậu, nghe cứ như đang hỏi chuyện nhà khiến Bạch Thụy bất giác thả lỏng ra một cách khó hiểu.
“Xong rồi.
Anh Minh còn gửi video ghi hình, nói là đưa cho anh.
Anh muốn xem?”
Tuy rất không tình nguyện nhưng cậu không dám mang tâm thái may mắn mà giấu chuyện này đi.
Nếu mà để đối phương tự phát hiện ra thì… Sùng Minh sau khi đưa cậu về đến nơi không có cùng cậu lên nhà còn đem video chuyển qua điện thoại cho cậu, kêu cậu đưa cho Khương Sầm.
Bạch Thụy vốn đã đấu tranh tâm lý lắm nhưng lại bị thái độ cứ như lúc cha hỏi cậu hôm nay đi chơi ở đâu, gần gũi như vậy trấn an rồi mới không kỳ cưa nữa mà chủ động nói ra.
Đương nhiên không thiếu tâm thái chết sớm siêu sinh sớm, thẳng thắn được khoan hồng rồi..