Cậu trên mặt không có biểu tình càng không định dừng lại một chút mà hướng về phía Sùng Minh đang đi đến rời khỏi.
Mặc cho vẻ mặt của Trác Dịch khi nhìn thấy cậu từ phòng thay đồ đi ra có bao nhiêu ngờ vực không hiểu.
Người này đúng là không từ bỏ, còn nghĩ muốn dùng mánh cũ.
Nếu không phải lần này có tiểu Sầm...!Mà thôi, tránh được lúc nào hay lúc ấy, khỏi mắc công khiến anh Minh khó xử.
"Chít!..."
Chủ nhân, hắn ta thật đáng ghét.
Em không thích hắn!
Bạch Thụy nghe nó nói mà trong lòng không khỏi cảm khái.
Đúng là chủ nào tớ nấy.
Dù tiểu Sầm trước đó là có lý do mới không thích hắn thì hiện tại bởi vì cậu nó cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Nó sẽ chỉ càng có không ưa đối phương thôi.
"Không thích thì không để ý đến hắn."
"Chít!"
Không được.
Như chuyện hôm nay đã khiến nó có cái nhìn rõ ràng hơn về tình huống của chủ nhân.
Nó cảm thấy đặc biệt cần phải nâng cao cảnh giác nếu không chủ nhân sẽ bị ám toán.
Người kia thật sự không phải lo lắng hảo, nó hiện tại cũng cảm thấy lo lắng thay cho chủ nhân.
"Vậy phải nhờ vào ngươi rồi."
"Chít!"
"Cậu đang nói gì với nó thế?"
Sùng Minh kỳ quái nhìn cậu hỏi.
Người khác không biết chứ hắn thì biết hai chủ tớ này có thể giao tiếp với nhau.
Chỉ là không biết Bạch Thụy lại hiểu đến mức nào thôi.
Bản thân hắn còn có thể hiểu sơ sơ ý tứ của tiểu Sầm nếu nó dùng hành động để thể hiện, mà con vật nhỏ kia còn giống như hiểu được ý hắn nữa chứ nói chi là chủ nhân của nó.
Con vật này bình thường rất bám Bạch Thụy, đương nhiên trình độ giao lưu phải khác hắn rồi.
"Không có gì.
Nó chỉ là vẫn còn khó chịu vì ai đó."
Bạch Thụy đơn giản nói.
"Xem ra nó thật sự là bị cậu ảnh hưởng."
Sùng Minh nhún vai hết cách.
Bạch Thụy không nói gì xem như cam chịu.
Ở nơi khác, Trác Dịch khó hiểu bị đánh lừa mang theo tâm tình bực bội trở về khách sạn.
Vừa đến nơi hắn đã nhận được điện thoại của anh trai mình Trác Đằng.
"Tiểu Dịch, em đã chuẩn bị lễ vật cho ông nội chưa?"
Trác Đằng bên kia điện thoại vừa thông đã lên tiếng hỏi.
"Chuẩn bị rồi anh."
Trác Dịch gật đầu đáp.
Sắp tới là đại thọ thứ bảy mươi của Trác lão gia tử.
Hôm đó gần như những người có tiếng tăm trong thành phố này đều sẽ được mời.
Tuổi tác của Trác lão gia tử xêm xêm với Khương lão gia tử, địa vị càng không kém cạnh nhau.
Hai gia tộc ở trong thành phố có thể nói là chia giang sơn làm hai không ngừng làm mưa làm gió.
Sức ảnh hưởng là khỏi nói rồi.
Hôm đó đảm bảo Khương gia nhất định sẽ được mời...!Trác Dịch nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói với Trác Đằng: "Anh, em nhờ chút chuyện."
"Hở, được.
Khó có dịp em sẽ nhờ anh.
Em nói đi."
Thái độ cưng chiều mười phần biểu hiện ra cho thấy nhân duyên huyết mạch của Trác Dịch vô cùng tốt.
Ít nhất Trác Đằng, thân là anh trai của hắn còn là người điều hành Trác thị sủng nịnh hết mực, chưa từng có đấu đá ganh đua nhau.
"Anh giúp em điều tra cặn kẽ hai người này..."
...
"Khương tổng, Trác gia đại thọ Khương lão gia tử kêu anh đi."
Sùng Chinh vừa nói vừa đưa đến trên bàn hắn một tấm thiệp màu đỏ kiểu dáng đặc biệt lại sang trọng không mất.
"Đám người kia thì sao?"
Khương Sầm không nhìn lấy một cái mà tiếp tục công việc trên tay vừa lạnh lùng hỏi.
"Có đủ.
Lần này đại thọ được Trác gia coi trọng, gần như tất cả cái thành phố này nhân vật lớn đều được mời.
Nhưng thiệp của anh khác."
Khác ở chỗ nó đại biểu cho gia chủ một tộc.
Khương Sầm đương nhiên biết nó khác.
Nhưng hắn không để tâm.
Đi thì nhất định là phải đi rồi.
"Điều tra thế nào rồi?"
Hắn lại hỏi.
"Trác gia trước nay làm ăn khá trong sạch, không lộ chút sơ hở nào.
Tình hình Trác gia lại càng như nước trong không có cá..."
So với Khương gia bên này thì thật sự là quá thái bình.
"Hiện tại trên thương trường chúng ta có khả năng sẽ đụng độ Trác gia chắc chỉ có dự án còn chưa công bố kia."
Đến lúc đó nhất định sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
"Chuyện giao cho anh sao rồi?"
"Đã chuẩn bị hết rồi.
Nhưng liệu có qua mặt được..."
"Chuyện đó anh không cần lo."
Khương Sầm lạnh lùng nói.
Sùng Chinh hiểu phong cách làm việc của hắn, không có lại ngờ vực nữa.
"Nhưng mà chỗ khác lại có động tĩnh rồi."
Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì, quái dị nhìn Khương Sầm nói.
Khương Sầm đưa mắt lên hỏi thì hắn nói: "Trình Khâm, ông ta đang đánh chủ ý lên người Bạch Thụy, còn điều tra cả Trác Dịch bên kia.
Không biết đã nhận ra được gì chưa nhưng tin tức trên mạng mới rồi là do hắn sai người mua tin."
Chó cùng đường cắn loạn mà thôi.
"Không phải việc Bạch Thụy đánh người còn chưa xử lý sao?"
Khương Sầm bỗng nhiên lái chủ đề.
Nhưng giọng điệu hắn lạnh tanh lại ẩn giấu nguy hiểm khiến Sùng Chinh không khỏi đánh cái rùng mình.
Có điều hắn vẫn nhanh chóng hiểu được ẩn ý của ông chủ mình.
"Tôi biết rồi."
...
Bạch Thụy vô tư vô lo không biết sau lưng mình sóng ngầm dữ dội, cậu lúc này đang ôm điện thoại xem tập một Minh Tinh Đại Chiến với tiểu Sầm.
"Tổ chương trình lại không cắt phần thi của Kỷ Lâm?"
Bạch Thụy nhàn nhạt hỏi.
"Ý của ông chủ."
Sùng Minh ngồi bên cạnh xem tin tức trên mạng bởi vì Minh Tinh Đại Chiến mà cháy đến sáng rực thuận miệng đáp.
Minh Tinh Đại Chiến mới chỉ chiếu tập một mà nhiệt độ đã lớn như vậy.
Không hổ là chương trình nổi tiếng.
Bạch Thụy có nó không sợ không duy trì được nhiệt độ hiện tại.
Mà nó so với những drama loạn thất bát tao kia có giá trị hơn nhiều.
Người đang hóng cậu bày tỏ thực lực là không bỏ qua rồi.
Bạch Thụy gật đầu xem như đã biết.
Cậu không bận tâm lắm tiếp tục xem của cậu.
Trên mạng lúc này lại một mảnh khác biệt.
"Wow! Chồng em đẹp trai quá!"
"Ha ha ha!! Bạch Thụy đang làm gì vậy!? Tính lật ngói căn nhà lên luôn à! Đáng yêu quá!"
"Ôi mông cong quá! Xịt máu!"
"Máy quay thật biết cắt cảnh!"
"Nhìn ngốc nghếch thật.
Đúng là đã bị bộ mặt lạnh lùng trước đó lừa rồi."
"..."
Bình luận không ngừng chạy như bay theo thời lượng của chương trình.
Nhưng bởi vì xem lại mà bình luận rất loạn, không thể cảm nhận được sự cuốn hút lúc đó.
"Nhìn cứ như phim hành động Mĩ."
"Người mới thật sự có thực lực đáng gờm.
Quào, nhìn cậu ấy né tránh mà tôi muốn nhảy dựng luôn!"
"Aaa! Sóc tỷ thật bá đạo!"
"Đến đi Sóc tỷ!"
"Ha ha ha!! Mẹ tui cười rụng răng với Đường MC!"
"Người này nhất định đến để chiếm đất diễn của Lộc Đàm! Ha ha!"
"Mùa này thú vị rồi đây!"
Sùng Minh nhìn bình luận trên mạng chạy ào ào mà không khỏi hài lòng.
Hiện tại chỉ nhìn lượt chia sẻ, lượt theo dõi không ngừng tăng lên của show thôi là đủ hiểu.
Tuy bình luận loạn thất bát tao nhưng những lời tốt đẹp dành cho Bạch Thụy là không hề thiếu chút nào dù thời lượng của cậu chẳng nhiều hơn người khác bao nhiêu.
Tổ chương trình còn rất biết cách làm người.
Cho dù là Kỷ Lâm đã bị rút khỏi chương trình đều là có đầy đủ cơ hội xuất hiện.
Biểu hiện của hắn không phải không tốt mà so với những người mới lại càng có biểu hiện nổi trội.
Nếu hắn không làm trò mèo...
"Gì vậy!? Sao tui cứ có cảm giác cú đá kia rất mạnh?"
"Cảm giác gì nữa! Rõ ràng là không hề hạ thủ lưu tình."
"Có khi là lỡ chân..."
"Rồi lần sau cũng lỡ à?"
"Mịa! Tui hận sao hậu kỳ không theo sát bọn họ.
Tôi muốn xem xem chơi xấu còn có thể chơi được đến đâu."
"Bạch Thụy tân nhân thật sự rất lợi hại."
"Mịa! Này là có ân oán sâu nặng cỡ nào!"
"Tội chồng em quá! Đề nghị tổ chương trình cho một cái cách nói!"
"Chương trình cũng không có nói như vậy là không được."
Bỗng nhiên xuất hiện một cái bình luận mang tính lý trí như vậy nhưng vẫn là lập tức bị số đông người vào dùng bàn phím giảng giải cho lầu ấy biết cái gì gọi là đạo đức nghề nghiệp, chỗ đen tối bên trong.
Lầu kia đến nói một câu cũng không nói được.
Sùng Minh nhìn mà không khỏi cảm thán bội phần.
Hiện tại xem Kỷ Lâm khó xử cỡ nào.
Nhìn thì như nhẹ nhàng, hiện tại mới thấy máu.
Khương tổng đúng là Khương tổng, ra chiêu mà không thấy máu cũng đừng vội vàng kết luận.
Chỉ là vết thương quá thâm thôi.
Kỷ Lâm bên kia còn không phải thật sự đang sứt đầu mẻ trán vì trang cá nhân đang bị công kích liên tục sao.
Hắn vốn đã hết hi vọng với chương trình, sau khi biết Phương Thần sẽ không giúp mình hắn đã muốn tuyệt vọng chán chường không để ý đến xung quanh nữa.
Ai biết tổ chương trình lại không cắt phần của hắn đi.
Vốn nghĩ rằng nhìn thấy được cơ hội, ai ngờ chiều gió trên mạng lại như vậy, hắn sợ còn không kịp chứ nào có chút may mắn gì.
Nhìn số fan ít ỏi dần dần biến mất, Kỷ Lâm ủy khuất đến bật khóc nhưng không biết hắn có hối hận chút nào không.
Tiêu Tiết nhìn mà thở dài không thôi.
Hiện tại hắn có hơi hiểu tại sao ban đầu đối phương xử lý nhẹ nhàng như vậy.
Đây là đang đợi thời cơ đến, cho Kỷ Lâm một kích trí mạng.
Đối phương chưa từng có ý nghĩ tha cho hắn.
Nhưng không phải là Kỷ Lâm tự làm tự chịu sao, trách được ai.
Đổi lại là hắn gặp chuyện này đều sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ hắn làm sao có thể nói ra: "Cậu im lặng một thời gian đi.
Đây cũng không phải là kết thúc."
"Hu hu hu..."
Tiêu Tiết thở dài trong lòng vừa vỗ về minh tinh nhà mình đã muốn suy sụp không có hình dạng.
Hắn ở bên cạnh Kỷ Lâm bao lâu biết cậu ta không phải xấu tính, ngược lại còn rất biết cố gắng.
Nhưng cậu ta lại quá muốn nổi, hấp tấp nên mới tới cơ sự này.
Trách thì trách thời của cậu ta chưa tới.
"Bạch Thụy! Không ngờ nha! Giờ thì cậu nổi thật sự rồi đó!"