Đám á thú nhân nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cậu liền biết cậu chả biết gì cả.
Hận lắm, nhưng hết cách, chỉ đành nghĩ cách chữa cháy.
"Dù sao giờ ngươi cũng biết rồi đó, có định cân nhắc không?"
"..."
Bạch Ly bị một đám á thú nhân dùng đôi mắt kỳ vọng của bà mai nhìn chằm chằm, sống lưng rét lạnh.
Sau đó...
"Sắp tới là lễ tuyển chọn tộc trưởng...!Nghe bảo bộ lạc chúng ta dự định sẽ cùng bộ lạc bên cạnh hợp làm một, rồi cùng làm một lễ tuyển chọn.
Ngày đó nhất định rất đông vui đi."
"..."
Đây là điều họ muốn nghe đấy à?
Đánh trống lãng cũng đánh cho có tâm một chút đi.
Bạch Ly gãi gãi mũi cười gượng, trong lòng thì nghĩ có thể sài được là tốt rồi.
Lúc đó cậu quả thật định lãng sang chuyện khác đấy, nhưng không ngờ tới mạch não của đám á thú nhân lại kỳ ba hơn cậu tưởng.
"Thật ra nói không liên quan cũng không đúng.
Hai bộ lạc nhập thành một nhất định sẽ có càng nhiều thú nhân cho ngươi lựa chọn."
"..." Ặc, đây là điều cậu muốn nói à?
"Vậy ra là Bạch Ly cảm thấy mình không ưng ý người nào trong bộ lạc.
Vậy thì đây đúng là một cơ hội."
"..." Này này, không phải đâu!
"Được rồi, dù sao thì ngày đó chúng ta nhất định sẽ để ý cho ngươi.
Đều là á thú nhân với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
"!?"
Cậu là á thú nhân bao giờ?
"Đúng đúng! Ở Thế Thú không thiếu nhất là thú nhân!"
"!!!" Các người nghiêm túc đấy à!?
Thật là, hết nói nổi nữa mà!!!
...
"Ông Dai ạ, a phụ a mẫu con là người thế nào?"
"Ta không biết."
Ông Dai từ ái sờ đầu Bạch Ly đáp.
"Ông không biết ạ?"
Ông Dai chính là một tế ti.
Ở Thú Thú, tế ti luôn là người đại diện cho Thú Thần.
Trong mắt sinh linh của Thế Thú, họ là người vừa thông thái vừa thần thánh, cái gì cũng biết.
Vậy mà lại có chuyện ông Dai không biết, tiểu Bạch Ly khi đó chỉ mới biết hóa hình vô cùng kinh ngạc nghiêng đầu tròn xoe mắt nhìn ông.
Ông Dai nghe cậu dùng âm thanh mềm nhũn như sữa hỏi vậy thì cũng không giận, ông còn cười: "Tế ti chúng ta chỉ sống lâu hơn những sinh linh khác một chút thôi.
Chúng ta cũng không phải Thú Thần."
"Mặc dù không biết vì sao con lại xuất hiện ở đây, nhưng mà a phụ a mẫu con nhất định là rất lo cho con, vì mất con mà sốt ruột.
Chỉ là nếu đã không thể gặp lại nhau, vậy con cũng đừng quá chấp nhất chuyện này nữa.
Thú nhân luôn là một cá thể độc lập.
Tương lai con vẫn phải sống một mình, gặp bạn đời rồi cùng bạn đời chung sống thật tốt mới là điều đúng đắn."
"Con hiểu rồi ông Dai."
Bên trong sân căn nhà nhỏ đơn sơ nơi rìa bộ lạc, Bạch Ly vừa làm sạch con thú tai dài vừa tự lẩm bẩm một mình: "Ông Dai đều đã nói mình nên có một bạn đời cùng nhau chung sống...!Vậy mình có nên cân nhắc ý kiến của nhóm á thú nhân không nhỉ?"
Động tác trên tay cậu vô cùng nhanh nhẹn, dao xương đem con thú tai dài lột da, moi bỏ nội tạng không thể dùng, lại chặt con thú làm hai nửa, cả hai đều ướt chút muối và gia vị đơn giản.
Động tác như đã làm hàng ngàn lần, chẳng hề có gánh nặng...!Dù sao cậu cũng đã độc lập sống một mình bao lâu nay, cho dù nhìn nhỏ yếu vậy lại không đến mức không cán đán được sinh hoạt cuộc sống bình thường.
Nói thật là đến giờ Bạch Ly vẫn rất tò mò về a phụ a mẫu của mình.
Từ khi còn nhỏ cậu đã biết mình là một cô nhi, còn mém chút là không thể từ trong trứng chui ra.
Bởi vì trứng thú nhân cần có phụ mẫu ấp mới có thể khỏe mạnh phá xác.
Dai tế ti nói rằng cậu có thể phá xác ra đời là sự ban ân của Thú Thần.
Thú Thần không bỏ rơi cậu, cho nên sự cô độc của cậu chỉ là ngoài ý muốn, không phải là điều phụ mẫu cậu hi vọng.
Cậu có thể sống là do Thú Thần bù đắp cho sự thiếu hụt của cậu.
Chính vì vậy cậu cần phải mạnh mẽ mà sống, cho dù cả đời cũng không biết phụ mẫu mình là ai, dáng vẻ họ thế nào, vì sao không giữ cậu cho kỹ lại để mất cậu.
"Rốt cuộc bọn họ trông thế nào nhỉ...!Họ có biết mình sinh ra một ấu tể bé xíu vậy không...!Đám người lớn trong làng hay cả Dai tế ti đều nói chưa từng thấy thú nhân nào có hình thú giống như mình."
Vầng trăng trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ đuổi theo bóng dáng nhỏ nhắn của thú nhân tóc trắng, sau đó bị ngăn lại ở cửa nhà.
Sau đó đổi lại là ánh lửa bập bùng ở gian ngoài căn nhà đơn sơ thay thế cho ánh trăng, đem ngũ quan tinh xảo của thú nhân xinh xắn chiếu sáng.
Một bên đem nửa con thú được ướt muối đơn giản treo bên cạnh bếp làm thịt khô, một bên nướng nửa con thú dưới ngọn lửa, Bạch Ly tiếp tục lẩm bẩm: "Mà không, hình thú của mình bé xíu sẵn chứ không phải do còn nhỏ.
Cho nên mình vốn đã nhỏ như vậy."
"A phụ mình có hình thú thế này à? Nhưng thế thì tại sao lại chẳng ai biết tới họ?"
Lúc lẩm bẩm một mình trên mặt cậu cũng không có biểu tình buồn bã hay cô đơn gì, mà đơn giản chỉ như đang đàm luận một vấn đề nghĩ mãi không thông thôi.
Nướng xong nửa con thú lại nướng thêm một củ khoai lang nhỏ, Bạch Ly trước đem nó đặt qua một bên, đứng dậy bưng một cái chậu gỗ đựng đầy nước đi vào nhà trong, nơi riêng tư không ai có thể xúc phạm.
Có ánh sáng chợt lóe một cái, thú nhân nhỏ nhắn liền biến thành một con vật nhỏ chỉ bằng cái nắm tay, lông toàn thân trắng muốt chỉ có đôi mắt là màu đen như hai hạt đậu đen.
Bốn cái móng bé xíu chẳng có lực uy hiếp, khi không dùng đến móng vuốt, bốn cái chân lông xù chỉ lộ ra đệm thịt màu hồng nhạt mềm mại đáng yêu.
Hàm răng cũng bé tin hin chẳng cắn được thịt gì quá dai.
Nếu có người hiện đại ở nơi này, họ nhất định sẽ nhận ra hình thú của Bạch Ly là con gì ngay.
Rõ ràng là một bé hamster..