Lia mặc dù có không vui nhưng cũng không quá để trong lòng, chỉ chụm đầu xem Lealia làm theo hướng dẫn của
Bạch Ly.
"Mặt dưới phải ngược hướng với mặt trên.
Khoét tới gần tâm điểm thì dừng."
Đợi mọi thứ đều hoàn thành, cả đám người không khỏi nhìn cái cối mới ra lò bừng ánh mắt sáng rực.
"Gid phai phoi cho no kho han di roi moi dung duc"
"Can bao เอิน?"
Lia gấp không được hỏi.
"Trời này chắc chỉ cần một ngày là đủ.
Buổi tối sẽ đem nó để gần lò lửa, nhiệt độ của lò sẽ khiến khối đất sét càng
them ran chac."
Bạch Ly còn nói: "'Chúng ta còn có việc phải làm."
"Việc gì đó!? Việc gì đó!?"
Lia vô cùng nhiệt tình xum xoe hỏi.
4°
Bạch Ly buồn cười, khẽ nói: "Có cối sát trấu rồi chúng ta vẫn cần một cái cối tróc cám."
"La cai ma ngudi muon ta dao luc sang a?"
Ivol góp vô.
Hắn vẫn còn không quên công việc lúc sáng Bạch Ly giao cho hắn.
Bạch Ly gật đầu: "Cối tróc cám phải làm ở dưới đất mới càng thuận tiện, để tránh cho trong quá trình dùng lực bị vỡ ra."
"Ý ngươi là cái hố kia chỉ là bệ đỡ, còn phải làm thêm một thứ nữa để vào cái hố đó?"
Lealia quả thật đầu óc nhanh nhạy, nhanh chóng nắm bắt được vấn đề.
"Đúng là như vậy."
Bạch Ly gật đầu: "Lúc sáng chúng ta không có thời gian.
Giờ có rồi."
"Muốn làm cối tróc cám thì cần dùng đá tảng.
Một khối đá lớn tạo thành hình giống cái hố."
"Sau khi đặt xuống hố là có thể bỏ lúa đã sát trấu vào tiếp tục thêm một bước gia công loại bỏ cám cùng vỏ trấu còn sót lại, cho ra hạt gạo sạch nhất."
Mấy người đồng thời bày ra vẻ mặt kiểu: Ra là vậy.
Sau đó vẫn là Lia thúc giục trước tiên: "Vậy chúng ta mau làm đì.!"
Bạch Ly cũng không chậm trễ hơn.
Cậu cũng muốn trước khi trời tối làm xong chuyện này, như vậy ngày mai có khi họ có thể thử nghiệm thành quả rồi.
"Muốn đá đúng không? To như cái hố đó?"
Ivol xung phong nhận việc.
Sau khi Bạch Ly gật đầu thì hắn liền chạy đi.
"Anh đi giúp hắn."
Khối đá kia nhất định rất nặng, cậu sợ một mình Ivol không xử lý được.
Baron lại ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta cùng đi.
Tìm được rồi ở đó tạo hình luôn rồi mới đem về."
Bạch Ly nghĩ thấy cũng đúng, như vậy khối đá sẽ nhẹ hơn, dễ mang đi hơn một khối đá bự như vậy nên cậu gật
ตลิ่น.
"Vác cái kia theo, chúng ta cần dùng."
Bạch Ly chỉ vào khối gỗ Ivol tìm về lúc sáng.
Baron không chút gánh nặng đem khối gỗ dài chừng hai mét, đường kính chừng mười lăm centimet vác lên vai, dễ như bỡn rồi nắm tay chuột ta đi ra ngoài.
Một đám người chạy theo hướng Ivol vừa đi.
Đá ấy mà, Thế Thú không thiếu.
Ivol chẳng cần chạy đầu xa đã tìm được thứ họ muốn, vừa hay nằm ở ngọn núi đá bên cạnh bìa rừng gần nhà Bạch Ly.
Lúc mấy người Bạch Ly đuổi tới nơi thì thấy Ivol trong hình thú, định dùng hai chân trước đẩy khối đá về.
"..."
Thế mà hắn lập tức nghĩ ra cách một mình mang đá về, cũng không rên lấy một tiếng nữa.
Đúng là thú nhân vừa cần cù vừa thành thật đến ngốc nghếch.
(
Nhưng cũng đáng yêu.
Lia chỉ vào hắn cười lên ha hả: "Anh thật sự nghĩ mình có thể đẩy cái thứ này về được đấy à!"
Cho dù thú nhân có mạnh đi chẳng nữa cũng không phải cái gì cũng làm được.
Ivoi bị câu ta cười đến đỏ cả mặt.
May mà hắn đang ở hình thú, có lông mao che lấp hết, nếu không sẽ mất mặt chết.
Cơ mà cái đuôi lúc lay động không khỏi có chút cứng đờ.
Bạch Ly không hiểu rõ giải vây cho hắn: "Không cần mang về, chúng ta ở đây xử lý nó luôn."
Ivol đương nhiên không phản đối.
Hắn tránh ra cho Bạch Ly xem xét khối đá, coi thử nên tiến hành thế nào.
Thân hình nhỏ nhắn của cậu đứng bên cạnh khối đá quả thật có chút thảm thương.
Cậu thử lay động nó, rồi đau thương phát hiện không thể nhúc nhích được tảng đá dù chỉ một chút.
Mặt chuột đơ ra, nhìn bề ngoài lại không có mấy người phát hiện nội tâm bi phần của cậu.
Baron đứng bên cạnh cười thầm nhưng không có vạch trần chuột ta.
Sợ chuột ta thẹn quá hóa giận cho hắn mấy vết cào.
Bạch Ly cũng bình thường lại rất nhanh, đưa tay vẽ một đường trên tảng đá, nói với thú nhân bên cạnh: "Cắt phần này bỏ đi trước."
Vết vẽ của cậu đã chiếm một phần bốn khối đá.
Baron vừa gật đầu vừa kéo chuột ta đi qua một bên sau đó đưa mắt ra hiệu cho Ivol vẫn còn đang trong thú hình, không hiểu vì sao còn chưa chịu biến về.
C
Ivol không nói không rằng duỗi móng ra, xẹt một cái, một khối đá bị cắt ra.
Phần cắt ngọt sớt để lại một mặt phẳng trơn bóng.
Lúc này nhìn thấy thú nhân đại triển thần uy bánh chuột nào đó càng thêm chua trong lòng.
63
Đều là thú nhân mà sao khác biệt quá vậy.
Baron nhìn nắm lông nhỏ bên cạnh mình đang giơ hai cặp móng nhỏ của mình lên vừa ngơ ngác vừa thương tâm mà trong lòng càng buồn cười.
Hắn nín nhịn không tiếng động nắm lấy tay nhỏ bé của cậu, mở miệng lái vấn đề đi: “Sau đó làm gì nữa?”