Chỉ có Lealia cảm thấy lời này rất quen.
Vừa lúc cậu đưa mắt lên nhìn ông, thấy ông đang nhìn một nơi nào đó...!Còn không phải tiểu thú nhân nào đó mặc cho xung quanh xảy ra chuyện gì vẫn lăn quay ra ngủ đến chẳng biết trời đất gì trong tay Baron a.
Bởi vậy Lealia mới vỡ lẽ ra tại sao cậu lại cảm thấy quen.
Cái hôm họ đi tìm manh mối về thân thế của Bạch Ly không phải ông cũng từng nhắc nhở họ về điều này sao?
Đại lục thú nhân tôn sùng cái gì? Tôn sùng Thú Thân.
Thế nhưng Thú Thần lại tôn sùng màu trắng.
Tế ti của tất cả các bộ lạc trên Thế Thú đều lấy tiêu chuẩn này mà chọn ra.
Đương nhiên nó cũng thành tôn chỉ của đại lục thú nhân, họ tôn vinh màu trắng, bảo vệ màu trắng.
Hình thú của Bạch Ly màu gì?
Baron từ nãy đến giờ, từ lúc Liliana nhảy ra làm loạn sắc mặt vẫn chưa từng thay đổi, âm trầm lạnh lẽo, lúc này hắn khẽ cúi đầu nhìn vật nhỏ trong tay mình.
Tiểu thú nhân nhỏ ơi là nhỏ, nằm gọn trong tay hắn, ưỡn cái bụng khô khè, toàn thân trắng muốt còn hơn tuyết trắng vào mùa lạnh ở Thế Thú.
Đó là màu sắc thần thánh.
Cái thứ đã từng khiến hắn phải chịu rất nhiều khổ, đã từng có hận, lúc này hắn lại cảm thấy...!Không phải tự dưng mà cái tên Thú Thần kia thích màu trắng nhỉ.
Màu trắng đẹp thế mà.
(4)
Hắn khẽ miết nhẹ cái tai nhỏ của nó, đổi lại là một cái rầm rì cùng một cái dụi đầy thân cận, ngón tay của hắn bị ôm lấy, truyền đến là cảm xúc mềm mại phập phồng ấm áp khiến ánh mắt hắn dịu đi.
Những lời bàn tán xung quanh chẳng liên quan gì tới hắn nữa.
Nhưng rất rõ ràng không chỉ hắn mà rất nhanh mọi người đã ý thức được tế ti Dai đang nói về cái gì.
Những người từng may mắn đứng gần Baron lúc nãy, đã chiêm ngưỡng được dung nhan của bé chuột Bạch Ly không phải vỡ lẽ ra.
Tế ti Dai không có im lặng mà trực tiếp vạch trần sau khi thấy họ đã hiểu ra ít nhiều, ông trầm giọng nói: "Đại lục thú nhân tôn sùng Thú Thần"
"Vì sao các tế ti được lựa chọn ra đều dùng màu trắng làm tiêu chuẩn chính? Bởi vì hình thú của Thú Thần cũng là màu trắng"
Trong sự xôn xao của đám người, giọng nói của tế ti Dai như truyền khắp bộ lạc.
"Màu trắng đại diện cho sự thánh khiết, cũng đại diện cho Thú Thần"
"Cho dù các ngươi chưa thấy hình thú của thú nhân Bạch Ly nhưng chắc đã thấy hình người của cậu ấy.
Cậu ấy có một mái tóc màu trắng"
Xung quanh một mảnh im ắng.
Ai nấy đều im lặng nhìn ông, trong tim lại có một mảnh nhiệt huyết sôi trào, sự tôn kính đối với Thú Thần.
Nếu không có gì trở ngại, có khi Bạch Ly sẽ trở thành tế ti đời tiếp theo của bộ lạc họ.
Nếu tế ti Dai ông tuổi thọ đã cạn.
"Á thú nhân Liliana, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"
Cho nên có những lời tế ti Dai không có nói ra, ông chỉ bình tĩnh nhìn Liliana hỏi.
Không có khiển trách, không có giận dữ hay thất vọng.
Liliana đương nhiên muốn nói.
Cho dù cậu ta biết những gì ông nói là đúng thì theo bản năng cậu ta vẫn muốn phản bác.
Thế nhưng lần nào cậu ta há miệng định nói cũng đều bị phụ mẫu bên cạnh cản lại.
Rốt cuộc chỉ thấy miệng cậu ta khép rồi mở, ú ớ không nói ra lời, vô cùng chật vật.
Tế ti Dai cũng cảm thấy tình huống này không cần kéo dài thêm, phải biết rằng lễ tuyển chọn đã bị chậm trễ rất nhiều, cho nên ông nói tiếp: "Liliana, mặc dù ngươi là á thú nhân nhưng làm sai vẫn phải chịu hình phạt."
"Đại lục thú nhân là của thú nhân.
Phàm là con dân của Thế Thú thì đều được Thú Thần bảo vệ, bất kể người đó thế nào.
Năm xưa có á thú nhân thân hình gầy yếu, sinh dục khó khăn, bây giờ có thú nhân hình thú bé nhỏ, nhưng tất cả đều là con dân của Thế Thú, đều được Thú Thần bảo vệ như nhau"
" Thú Thần luôn ở trên cao dõi theo chúng ta.
Ngài chưa bao giờ bỏ rơi chúng
ta."
"Cho nên á thú nhân Liliana, ngươi ác ý xúc phạm người khác, nhưng xét ngươi là á thú nhân nên chỉ phạt ngươi ở trong nhà tự kiểm điểm lại bản thân.
Nếu lại có lần thứ hai, trục xuất khỏi bộ lạc."
Mấy chữ "trục xuất khỏi bộ lạc" khiến cho phụ mẫu Liliana hoảng sợ.
Sắc mặt Liliana càng tái nhợt đáng sợ, ngã quỵ trong lòng a mẫu mình, môi cắn chặt đến mức muốn bật máu.
Phụ mẫu Liliana vội vàng kéo cậu ta rời khỏi đó.
Đám người cũng dần dần tản ra.
Lealia chẳng hề thương tiếc, hừ lạnh một cái rồi rời đi trước tiên cùng với Baron.
2
Tế ti Dai trước khi đi có ngó qua chỗ Baron, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ nhưng ông không hề nói gì thêm mà nhanh chóng trở lại vị trí chủ trì cùng hai bị tộc trưởng tiền nhiệm, tiếp tục lễ tuyển chọn tộc trưởng.Mấy người Lealia rời đi nhưng thật ra họ cũng không có đi đâu xa.
Baron đã đáp ứng Ivol sẽ ở lại coi hắn thi đấu.
" Này! Nhìn gì vậy? Mau đi thôi"
Megan định quay lại chỗ đài cao thì thấy Ivol vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt còn sáng rực khó tả thì không khỏi hỏi, đồng thời hắn cũng nhìn theo ánh mắt của Ivol.
Sau đó hắn nhìn thấy...!Lia? (2
Không đợi Megan nghi hoặc Ivol đã chạy đến chỗ Lia, đối với á thú nhân khổ người nhỏ nhắn của tộc Dực Sư trịnh trọng nói: "Lát nữa nhớ phải xem ta đó!" (2)
Lia quá bất ngờ nên không khỏi có chút giật mình nhìn hắn.
Cơ mà ai biểu ánh mắt thú nhân quá sáng, cậu vô thức gật đầu.
Lúc này Ivol mới chịu trở lại chỗ đài cao.
Mặt Megan dù đơ cũng không khỏi nghệch ra.
Tên này...!Không phải có ý với Lealia sao?
Sau một trận ô long nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, mặc dù lễ tuyển chọn có chút trì hoãn nhưng độ nóng lại chẳng hề giảm bớt mà còn tăng thêm.
Đương nhiên nếu có sự tham gia của Baron thì thiết nghĩ không khí sẽ càng thêm náo nhiệt hơn.
Cho dù sau đó vẫn có rất nhiều người đem chuyện hai thú nhân dành một thú nhân ra tiếp tục thảo luận.
Đặc biệt là chuyện Thế Thú có một thú nhân có hình thú nhỏ như vậy.
Hai người...!À không, ba người, Lia cũng mặt dày chạy theo Lealia tới, bọn họ đứng ở rìa quảng trường, bên dưới tán cây cùng xem Ivol và Megan ở trên đài tả xung hữu đột chứ không giống như nhóm người xung quanh kết bè kết phái dè chừng nhau, nhanh chóng khuấy động bầu không khí mà vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Nhỏ giọng vì sợ ảnh hưởng đến ai đó.
"Bạch Ly không sao chứ?"
Lealia vừa nói vừa liếc lên đỉnh đầu của thú nhân.
Cậu chàng trừng trừng mắt, rất không hiểu trên đó có gì hay mà khuê mật của cậu cứ thích nằm ở trển.
(2)
Nhưng dù trừng cỡ nào chuột nào đó đang ngủ khò khè cũng không cảm nhận được.
Cậu ta đành bất lực buông tha cho.
"Không vấn đề gì, chỉ là giật mình tí thôi"
Baron biết cậu muốn hỏi cái gì nên lười biếng đáp.
Đối với họ mà nói, trận ô long do Liliana gây ra quả thật chẳng khác gì trò cười.
Cả bọn chẳng ai muốn quan tâm đến cậu ta cả.
Nhưng lại không có ai thấy bên dưới dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Baron, bên trong đôi mắt xanh lam dưới rèn mi ẩn giấu bóng tối đậm đặc tựa màn đêm.