Hôm nay tôi làm đám cưới với L. Đám cưới rất đẹp và vui vẻ. Nguyên khu phố ngưỡng mộ gia đình tôi lắm: có cô con gái du học về mang theo một chàng rể có Thẻ Xanh. Mà bạn biết người châu Á là thế nào rồi đấy, bỗng lòi đâu ra mấy cái chuyện như: tôi sẽ nhập tịch Mỹ, họ nhà trai giàu lắm, năm sau chắc có con, năm sau sinh con là tốt, tuổi hợp với bố mẹ,...
Tối động phòng tôi không ngủ với anh, lấy cớ chúng tôi còn chưa làm giấy đăng ký kết hôn và tôi cũng chưa sẵn sàng. L đồng ý.
Tôi sang ngủ với mẹ. Nằm một lúc thì bất giác mẹ hỏi tôi nghĩ gì về bà, về gia đình này. Dĩ nhiên tôi phải nói là mọi người rất tốt và con đã sống rất hạnh phúc.
"Con chắc chứ?"
"Vâng!"
Bà thở dài vuốt tóc tôi: "Mẹ xin lỗi con." Tôi nhìn mẹ chăm chăm, trong bóng tối heo hắt ánh đèn đường lọt vào phòng, tôi thấy đôi mắt bà lấp lánh còn mũi tôi thì cay cay.
"Mẹ đã từng ước gì con và em trai con đổi chỗ cho nhau." - nói đến đây bà im bặt, còn tôi thì đưa chăn lên nửa mặt che để ngăn cơn xúc động. - "Mãi đến gần đây, mẹ nghĩ nếu điều đó thật sự xảy ra thì sẽ thế nào. Gia đình ta sẽ vẫn ở làng quê lạc hậu ấy, sẽ không bao giờ biết đến Bắc Kinh. Gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc trong niềm vui nhỏ bé hẹp hòi ấy... Mẹ cũng chắc gì có thể tự hào với tất cả mọi người rằng con tôi đã đỗ vào Đại học Bắc Kinh hay được học bổng đi du học Mỹ đâu chứ."
Tôi dụi đầu vào cánh tay mẹ như một đứa trẻ.
"Mẹ xin lỗi nếu mẹ đã làm con đau khổ nhiều."
"Vâng, không sao đâu mẹ."
Mẹ con tôi đã nói chuyện đến gần 2 giờ sáng. Mẹ đã ngủ nhưng tôi thì không ngủ được nên mới thức để viết những dòng này. Mẹ dặn tôi chăm sóc bố thay bà, cư xử với chồng phải chịu nhún nhường một chút cho êm cửa ấm nhà. Bà khuyên tôi nên bàn với L mượn tiền gia đình anh để tôi có thể tiếp tục học ở Mỹ. Tôi lắc đầu nguầy nguậy bảo không cần phải như vậy. Tôi không nói với mẹ dù học ở đâu thì con vẫn ghét Tài chính. Bà không nên biết rằng đứa con gái duy nhất của bà ghét ngành bố mẹ chọn cho nó thế nào, cũng như sự trách móc về việc không cho nó sống theo ý nó muốn. Sự sống của bà trên thế gian không còn nhiều, tôi không muốn bà phải mang nhiều nỗi bận tâm khi nhắm mắt.
Thế nên tôi quyết định không kể với bà về Val.