Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Lâu Nguyệt Đồng tạm dừng chân để nghe tiếp, lão quỷ kia càng nói càng hăng, cuối cùng cảm thán vài câu - -

“ Ngài cố gắng thuần phục nàng, nhưng nàng lại không phục tùng quản
giáo, gió trăng tình nồng nhân gian xuất hiện, một người lạnh lùng, một
người tà ác, cuối cùng hai bên đều thiệt hại. Cả lục giới đều lên án ma
nữ kia vong ân bội nghĩa, dã tính khó thuần, lại tiếc cho Thánh tôn cam
tâm tình nguyện mua dây buộc mình, có thể thấy được, nếu không phải thâm tình... thì là cái gì?”

Lâu Nguyệt Đồng sững người, ngơ ngẩn.

“ Thần tiên cũng tốt, người phàm cũng được, ai so với ai tốt hơn? Trời cũng có tình... Trời cũng già đi...”

Lâu Nguyệt Đồng thu mắt, bỗng nhiên xì một tiếng: “ Hồ ngôn loạn ngữ!”

Nàng chậm rãi bước qua, nước Vong Xuyên thấm ướt vạt áo nàng. Nàng thấy
một hàng người xếp dài, nữ có nam có, có người tóc trắng xóa, có cả trẻ
em, hoặc là mong đợi, hoặc là sợ hãi, hoặc là mệt nhọc, hoặc là thoải
mái... Nhân sinh trăm sắc thái, tất cả đều xuất hiện.

Phía trước nàng là một tòa kiều, nhìn không ra điểm khác biệt với những tòa kiều ở nơi khác.

Bên cạnh tòa kiều có một cái ô che nắng, dưới ô là một lão bà một thân
hồng y, trong tay còn cầm một chén canh, ngẩng đầu nhìn nàng: “ Khách
quý hiếm gặp a!”

“ Ngươi... nhận ra ta?” Lâu Nguyệt Đồng chẳng biết từ lúc nào đã hiện thân, chỉ chỉ chính mình, kinh ngạc hỏi.

Mạnh Bà ha ha cười vài tiếng: “ Lão bà tử lĩnh việc ở đây đã lâu, còn
dạng nhân vật nào chưa thấy qua? Có thứ ân oán tình cừu nào chưa nhìn
qua? Tiên phàm khác biệt, người yêu khác đường, thần ma yêu hận, sớm đã
chết lặng. Nhưng đó là lần đầu ta gặp được người bị Thiên Đạo nhúng tay. Chuyện xảy ra rất lâu trước đây rồi, ta đã không còn nhớ rõ mấy ngàn
năm đã trôi qua, nhưng động tĩnh khi đó ta không thể nào quên. Hiện tại
có duyên gặp lại cô nương, ta mạo muội hỏi một câu... Ngươi đã nhìn ra
lòng mình chưa?”

Lâu Nguyệt Đồng không giải thích được, nhíu mày nói: “ Ta chưa từng đến
Minh giới, cũng chưa từng gặp qua ngươi, ngươi nhận lầm người rồi!”

Mạnh Bà vẫn cười, lắc đầu, chỉ về hướng cầu Nại Hà: “ Không lầm, không
lầm. Khi đó lão bà tử cũng ngồi ở chỗ này, trông thấy phía xa xa có một
luồng kim quang công đức phóng thẳng lên trời cao. Nhóm quỷ hồn dạt ra
thành một con đường, một người trẻ tuổi đi đến, trong trẻo nhưng lạnh
lùng, anh tuấn bất phàm, lão bà tử chưa từng nhìn thấy quỷ hồn nào đẹp
như thế, thái độ cũng không nhịn được hòa ái thêm vài phần. Hắn vừa đến
đã khoa tay múa chân miêu tả dung mạo của một cô nương, truy vấn ta đã
từng gặp qua nàng chưa, lão bà tử đáp là không có. Hắn liền chùng xuống, sau đó không nói lời nào, cứ thế ở lại đây cả trăm năm. Lão bà tử không biết lai lịch của hắn, cũng không dám đuổi hắn đi, cho đến trăm năm
sau, hắn cuối cùng cũng gặp được vị cô nương kia.”

Lâu Nguyệt Đồng ấn ngực, trái tim không hiểu vì sao bỗng nhảy lên, không kìm lòng được, hỏi: “ Sau đó thì sao?”

“ Người trẻ tuổi nhìn thấy cô nương đó, lộ ra nụ cười tươi tắn đầu tiên
sau trăm năm, cả Minh giới cũng như được chiếu sáng thêm vài phần. Lão
bà tử nhìn thấy hắn xông tới nói chuyện với cô nương kia, nhưng chưa nói được lời nào, cả người hắn đều cứng đờ.” Mạnh Bà nói đến đây, lông mày
cũng nhướn lên, thở dài, “ Lão bà tử đã nghĩ rằng khi họ còn sống nhất
định là một đôi yêu nhau tình thâm nghĩa trọng, không ngờ cô nương kia
lại kinh ngạc nói ‘Ta không biết ngươi’, thậm chí khi còn sống nàng đã
có vị hôn thê, sống thọ và chết tại nhà... Người trẻ tuổi kia nghe xong
liền như bị sét đánh, bộ dáng hồn bay phách lạc khiến lão bà tử nhìn mà
cũng đau lòng.”

Mạnh Bà nói tiếp: “ Về sau, vị hôn thê của cô nương kia khi còn sống
cũng tới, người trẻ tuổi kéo tay cô nương kia không buông, nhất định
khẳng định chuyện của hắn. Cô nương không có tâm trạng giải bày, xông
đến đoạt bát canh trên tay lão bà tử uống một hơi cạn sạch, đang định đi qua cầu Nại Hà thì người trẻ tuổi liền kêu lên: ‘Không được đi’! Âm
thanh kia rơi xuống mang theo một cỗ công kích cường đại, chém đứt cầu
Nại Hà, chặn đứng dòng Vong Xuyên! Đại họa xảy ra, Diêm Vương nổi giận
đùng đùng đi đến, vừa nhìn thấy người trẻ tuổi kia liền kinh hãi, trong
miệng chỉ lặp lại vài câu “không quản”, sau đó liền rời đi. Lão bà tử
cũng bị hù dọa đến không dám nhúc nhích, đúng lúc đó, Minh giới mở rộng, một cột sáng chiếu xuống người trẻ tuổi. Đầu tiên hắn giãy giụa, nhưng
khi nhìn vị cô nương kia không hề quay đầu lại nhìn hắn thì ngừng lại,
thần sắc dần dần trở nên thờ ơ, bị cột sáng mang đi. Hai mắt hắn đỏ
ngầu, một giọt lệ rơi xuống trên Tam Sinh Đài, ngàn năm sau, Tịnh Đế
Liên nở hoa.”

Lâu Nguyệt Đồng nhẫn nại nghe xong chuyện xưa, trong lòng đột nhiên đau nhói.

Nàng nói: “ Ta không phải cô nương kia, ngươi nói chuyện này cho ta làm gì?”

Mạnh Bà nhìn nàng: “ Đừng nóng vội, lão bà tử còn chưa nói hết. Sau khi
người trẻ tuổi bị mang đi, mấy ngày sau, một vị cô nương khác lại tới,
không phải quỷ hồn, khắp người tỏa ra ma khí và lệ khí, tuyệt diễm vô
cùng, đó chính là ngươi, cô nương. Ngươi vừa tới liền ép lão bà tử thuật lại tình cảnh ngày đó, nghe xong chỉ cười, cười rất khó coi, cũng không biết lẩm bẩm với ai: ‘Thật ngu ngốc, bị lừa rồi’. Lão bà tử khi đó mới
ngộ ra, nhịn không được lên tiếng cãi cọ cùng ngươi...”

“ Từ xưa đa tình trống không hận, mộng đẹp từ đâu tới tỉnh dễ dàng.”
Mạnh Bà nhớ lại chuyện cũ, buồn bực đọc lại một lần, “ Khi đó ngươi đáp
lại lão bà tử một câu như thế. Sau đó, trên bầu trời Minh giới bỗng xuất hiện tiếng sấm vang rền, các quỷ hồn bị hù dọa, ngươi lại cười lớn,
không hề sợ hãi nói: ‘Mệnh kiếp của hắn đã ứng trên người ta, ngươi dám
bổ vào ta sao?’ rồi quay người rời đi. Về sau, các ngươi đều không xuất
hiện nữa, cầu Nại Hà và sông Vong Xuyên cũng đã khôi phục nguyên dạng.”

Mạnh Bà mở miệng một tiếng “ngươi”, vừa tỉ mỉ vừa khẳng định. Lâu Nguyệt Đồng trầm mặc một hồi mới phát hiện ra, mình không có cách nào phủ
nhận. Lúc đến đây, nàng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt nguyên nhân khiến Thánh tôn chỉ hạ thủ lưu tình với một mình nàng, hẳn là đã phát hiện
giữa họ có một đoạn nhân quả chưa dứt... Mưu tính không từ thủ đoạn, hóa ra đến chuyện này nàng cũng có thể làm được.

“ Ma quân, cứng rắn có thể nung chảy, băng lạnh có thể tan rã, chỉ có
tấm lòng của ngươi là khó nghĩ khó giải.” Mạnh Bà thở dài, chỉ về một
hướng, “ Nhiều năm như vậy, lão bà tử cuối cùng có thể nói ra được những lời này, ngươi đi đi.”

Lâu Nguyệt Đồng nhất thời mờ mịt, trong chốc lát tự hỏi: “ Ta đến làm gì vậy?” Trong chốc lát lại muốn: “ Trước kia, lại là trước kia, ta và hắn như sao Sâm và sao Thương, chuyện này thật khó giải quyết.”

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng nàng cũng bước vào điện Diêm Vương, vừa
liếc mắt liền thấy Trình Tử Xuyên đứng đó, bạch y tóc dài, mặt mày lạnh
nhạt, trời sinh tiên phong đạo cốt, ý vị lỗi lạc, dù thành quỷ hồn cũng
rất bắt mắt. Bên cạnh hắn có có một nam tử khí độ uy nghiêm, nhìn trang
phục và khí thái hiển nhiên là người đứng đầu Minh giới, Diêm Vương.

“ Trình Tử Xuyên!” Nàng kêu lên.

“ Đồng nhi?” Trình Tử Xuyên lập tức quay lại, đuôi mày nhướn cao, sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt biến hóa, nhìn về phía Diêm Vương.
Diêm Vương liên tục khoát tay, nói: “ Hồn phách của nàng không rời thân
thể, là nàng tự mở lối đuổi theo đến đây.”

Trình Tử Xuyên nghe vậy nhịn không được cười lên một tiếng, đi tới cầm lấy tay nàng.

Lâu Nguyệt Đồng thầm nghĩ: “ Vì ta tìm đến ngươi nên ngươi thấy cao hứng sao?”

Nàng rũ mắt xuống, khi ngước mắt lên liền cười một tiếng, lời nói thoát
ra khỏi miệng không phải hỏi thăm ân cần mà lại có chút tàn nhẫn: “ Tam
Sinh Đài... chính là Trảm Duyên Đài.”

Trình Tử Xuyên nhìn chằm chằm nàng, sự vui vẻ dần dần trôi đi: “ Vì thế, nàng đến vì Trảm Duyên Đài, không phải đến vì ta?”

Thật ra hai chuyện này cũng không khác biệt lắm, cứng rắn muốn tách ra,
Lâu Nguyệt Đồng gật đầu, ánh mắt chẳng hề né tránh: “ Cả hai đều có.”

Trình Tử Xuyên đột nhiên duỗi tay ôm chặt lấy nàng, cánh tay dần thít
chặt, cằm tựa trên trán nàng. Lâu Nguyệt Đồng giật mình, không phản
kháng nép mình vào lòng hắn, dường như cả một thế kỷ đã trôi qua, lâu
đến mức hai người còn nghĩ sẽ ở bên nhau suốt đời, Trình Tử Xuyên mới
dùng một giọng nói bình thản đến cực điểm: “ Quả nhiên là tiểu ma nữ.”

Lâu Nguyệt Đồng nói: “ Không phải ngươi đã sớm biết?”

Trình Tử Xuyên đáp: “ Đúng vậy.”

Sớm đã biết, sớm đã có chuẩn bị, vì thể một chút cũng không thương tâm,
một chút cũng không có cảm giác... Lời nói này, ngay cả bản thân hắn
cũng có thể lừa được...

Hai mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, ảm đạm như bị bịt kín bởi một tầng bóng ma. Lâu Nguyệt Đồng không hề phát giác... hắn lại không thể nhìn
thấy được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui